Tiết Mạn Mạn vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh Trương Gia Sâm hôn lên trán Miêu Diệu Diệu, cô ta liền xanh mặt, trái tim ngay lúc đó như bị dao cắt, cô ta sững sờ nhìn Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm nhìn thấy Tiết Mạn Mạn xông vào phòng lỗ mãng như vậy, hơn nữa vẻ mặt còn rất bi thương, cô ta làm như vậy không phải là muốn để lộ sơ hở trước mặt Miêu Diệu Diệu sao, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ ngồi lên chiếc ghế trưởng phòng quản lý này, cho nên hắn không thể xảy ra sai sót được.
Bộ dạng này của Tiết Mạn Mạn khiến Trương Gia Sâm không hài lòng, hắn cảm thấy Tiết Mạn Mạn không nắm rõ tình hình hiện tại chút nào.
Ninh Thư quay đầu lại nhìn Tiết Mạn Mạn, bộ dạng như bị phản bội của cô ta làm Ninh Thư cảm thấy xấu hổ.
Có thể đừng biểu hiện rõ rệt như thế được không, bộ dạng rõ ràng như thế làm cô muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không được.
Ninh Thư nhìn chằm chằm tai của Tiết Mạn Mạn, trên tai cô ta đeo một đôi khuyên rất tinh xảo, trên bề mặt được khảm một viên kim cương nhỏ xíu, đôi khuyên tai phát ra ánh sáng nhẹ nhàng theo chuyển động của Tiết Mạn Mạn.
"Đôi khuyên tai này của thư ký Tiết chắc chắn không rẻ, nó là thiết kế mới nhất của Tiffani & Co mà." Ninh Thư cười nói, ánh mắt chuyển xuống chân của Tiết Mạn Mạn: "Đôi giày này cũng là của hãng Farramago, nhà thư ký Tiết chắc chắn rất có điều kiện, sao cô lại đến đây làm thư ký vậy?"
Tiết Mạn Mạn vội vàng sờ lên đôi khuyên tai, rồi cô ta lại nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Trương Gia Sâm, biết rõ là hắn đang tức giận nên vội nói: "Mấy thứ này của tôi không phải là hàng thật, chỉ là đồ giả thôi."
Ninh Thư cười lạnh nhạt, cô không nói gì nữa, giả hay thật chẳng nhẽ cô lại không phân biệt được ư?
"Những thứ này của cô đều là hàng thật, sao lại phải nói là hàng giả chứ." Ninh Thư bước tới chỗ cô ta, Tiết Mạn Mạn thấy thế hoảng loạn lùi về phía sau hai bước.
Ninh Thư che miệng cười, bộ dạng lúc này của Tiết Mạn Mạn giống như sợ cô sẽ làm gì cô ta vậy.
"Thư ký Tiết, cô rất sợ tôi sao?" Cô ta là vì chột dạ nên mới như thế.
"Không... không." Tiết Mạn Mạn lắp bắp nói, ánh mắt cô ta có chút bất lực nhìn Trương Gia sâm.
Trương Gia Sâm phất tay bảo Tiết Mạn Mạn nhanh chóng ra ngoài, Ninh Thư lại nói: "Thư ký tới tìm anh chắc chắn là vì có việc gì đó, thôi em đi trước đây."
"Được, đi đường nhớ cẩn thận." Trương Gia Sâm nhẹ nhàng nói với Ninh Thư, Tiết Mạn Mạn đứng bên cạnh nhìn thấy thì mím chặt môi.
Chờ Ninh Thư đi khỏi, sự dịu dàng trên mặt Trương Gia Sâm lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng vô hạn, hắn lạnh lùng nhìn Tiết Mạn Mạn: "Sau này không bao giờ được đeo những thứ này tới công ty nữa, Miêu Diệu Diệu là con nhà giàu, những thứ này đương nhiên cô ta biết rất rõ, anh không muốn để xảy ra chuyện gì trong thời điểm mấu chốt này nữa, ít nhất là trước khi lên làm trưởng phòng quản lý, anh không muốn quan hệ của chúng ta bị cô ta phát hiện."
Tiết Mạn Mạn liếm môi, vẻ mặt đau khổ: "Thấy anh đối xử với Miêu Diệu Diệu tốt như thế, em buồn lắm, chẳng lẽ anh thực sự thích cô ta rồi ư, anh muốn sống hạnh phúc với cô ta à?"
Nghe Tiết Mạn Mạn nói vậy, vẻ mặt Trương Gia Sâm có chút hốt hoảng, nói thật thì Miêu Diệu Diệu là một cô gái ngây thơ, lương thiện, từ nhỏ đã không thiếu thứ gì, là một người lớn lên trong nhung lụa.
Nhưng Trương Gia Sâm lại là người lớn lên trong khó khăn, phải cố gắng bò chậm chạm trên con đường đi tới thành công đầy chông gai, hắn rất đố kỵ với Miêu Diệu Diệu, ở trước mặt một người đơn thuần như cô, hắn chính là loại người bị những tham vọng bình thường nhiễm bẩn, hắn đã phải chịu đựng quá nhiều thứ rồi.
Thậm chí nếu hắn thích Tiết Mạn Mạn thì cũng là vì hắn và cô ta là cùng một loại người.
Người tốt đẹp như Miêu Diệu Diệu làm người khác muốn hủy hoại, Trương Gia Sâm muốn lôi cô xuống địa ngục, để cô mất hết tất cả.
"Anh thực sự đã yêu Miêu Diệu Diệu rồi ư?" Tiết Mạn Mạn thấy hắn không nói gì, nghĩ rằng hắn đã thừa nhận rồi, viền mắt cô ta đong đầy nước, cô ta ngẩng mặt lển để nước mắt không rơi xuống, nhưng cuối cùng nó vẫn rơi.
Trương Gia Sâm thở dài một hơi, vội lau nước mắt trên mặt Miêu Diệu Diệu, dịu dàng nói: "Làm gì có chuyện đó, anh không thích Miêu Diệu Diệu, anh chỉ thích em thôi, anh có thể khẳng định với em, từ trước đến nay anh chưa từng thích cô ta."
Lúc này Tiết Mạn Mạn mới nín khóc mà mỉm cười, ánh vừa dịu dàng vừa thâm tình: "Em không để ý đến danh phận, em chỉ hy vọng có thể được ở bên anh."
"Anh biết rồi." Trương Gia Sâm hít sâu một hơi.
Mấy ngày sau, Trương Gia Sâm nhận chức trưởng phòng quản lý, Ninh Thư tuyên bố bổ nhiệm hắn trước mặt các vị lãnh đạo cấp cao của công ty.
Trong phòng làm việc, Ninh Thư ngồi trên sô pha nhìn Trương Gia Sâm cài lại ba cái khuy áo ở cổ tay, sau đó hắn mặc áo vest vào.
Nhìn hắn lúc này giống như hoàng đế sắp lên ngôi đang mặc long bào.
Hôm nay vẻ mặt Trương Gia Sâm vô cùng hồng hào, tóc tai vuốt keo chỉnh tề, cả người đầy sức sống và cũng rất nghiêm túc, toàn thân tràn ngập khí chất tinh anh.
Bộ dạng như vậy của hắn quả thật cũng rất mê người.
Hiện tại Trương Gia Sâm đã đạt được bước thành công đầu tiên.
Hắn thấy Ninh Thư đang nhìn mình, bèn hỏi: "Nhìn anh có ổn không?"
Cô đứng dậy chỉnh cà vạt giúp hắn: "Được lắm."
Trương Gia Sâm nắm lấy tau Ninh Thư, hắn nói: "Bây giờ anh thực sự đang rất vui, anh cảm thấy đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất đời mình."
"Diệu Diệu, chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi, chúng ta sẽ sinh con, cuối tuần sẽ dẫn chúng đến công viên, nhìn chúng chơi đùa, cả nhà chúng ta sẽ là một gia đình vô cùng hạnh phúc." Khuôn mặt hắn tươi cười, tựa như đang khao khát một cuộc sống như thế.
Giọng điệu của hắn càng lúc càng chân thành: "Anh muốn nắm tay em đến lúc đầu bạc răng long."
Ninh Thư:...
Hắn đang nghĩ cô là Tiết Mạn Mạn à.
Còn cả đầu bạc răng long nữa.
Có mà anh muốn cùng Tiết Mạn Mạn sống đến đầu bạc răng long thì có.
Ha ha.
Thật khiến người ta buồn nôn.
Ninh Thư giả bộ cười, cô thản nhiên nói với hắn: "Đương nhiên là sống đến đầu bạc răng long rồi."
Trương Gia Sâm hơi vội vàng nói: "Diệu Diệu, anh nói thật đấy, anh thật lòng đấy."
Thật đúng là không có hồi kết, diễn một lần là đủ rồi, hắn còn lặp đi lặp lại để làm gì?
Ninh Thư cười thành tiếng, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
"Diệu Diệu..." Trương Gia Sâm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Ninh Thư, những lời đã ra đến cửa miệng cũng đành nuốt vào.
Trương Gia Sâm hình như hơi hồi hộp, bước tới bước lui trong phòng làm việc, cuối cùng hắn cũng sắp đạt được thứ mình muốn rồi.
Ninh Thư lạnh lùng uống nước, biểu cảm của cô khác hoàn toàn với người đang vừa vui mừng vừa sốt ruột như Trương Gia Sâm.
"Phó phòng, trưởng các phòng ban đã đến phòng họp rồi." Tiết Mạn Mạn đẩy cửa bước vào nói với Trương Gia Sâm.
Ninh Thư nhìn thấy Tiết Mạn Mạn thì đánh giá một lượt, cô phát hiện hôm nay trên người cô ta không có món đồ hiệu nào, tai cô ta cũng đeo một đôi khuyên bình thường, mà giày cũng không phải là hàng hiệu.
Cô ta đã cất hết toàn bộ những món đồ hiệu trên người rồi, Ninh Thư cười nói: "Thư ký Tiết, đôi giày lần trước cô đi rất đẹp, sao hôm nay lại không đi nữa?"
Mặt cô ta trắng bệch, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trả lời: "Đôi giày đấy là tôi mượn của bạn, tôi đã đem trả nó rồi."
Ninh Thư ồ một tiếng.
"Cô vào phòng họp trước đi, chúng tôi sẽ vào ngay." Trương Gia Sâm giải vây thay cô ta.
Tiết Mạn Mạn vội vàng đi ra ngoài.
Ninh Thư cười nhạo một tiếng, cái thể loại ăn ở.