Trương Gia Sâm hiểu rằng hắn chỉ là một đứa trẻ nghèo khó lớn lên ở vùng nông thôn, ở thành phố rộng lớn này hắn vừa không có tiền, lại vừa không có họ hàng thân thích, cho dù cả đời phấn đấu cũng không thể cắm rễ lại ở đây.
Nếu không có điều kiện của cải vật chất bên ngoài thì tình yêu cũng chỉ là trò cười mà thôi, hắn chỉ có thể tùy cơ ứng biến, trả giá để có thể ở lại thành phố này.
Sự mong mỏi của gia đình, khát vọng đạt được thành công của bản thân, đủ mọi lí do khiến hắn lợi dụng ưu thế của bản thân, có nền tảng rồi, hắn mới có thể dựa vào đó mà leo lên, càng leo càng cao.
Lấy một người phụ nữ khiến hắn đỡ phải phấn đấu 20 năm.
Cho dù những người trong công ty nói hắn dựa hơi vợ, hắn cũng nhẫn nhục, rồi sẽ có một ngày hắn rửa sạch nỗi nhục này.
Trương Gia Sâm ôm Tiết Mạn Mạn vào lòng, phải có những điều kiện vật chất bên ngoài này thì hắn mới có thể cho cô ta một tình yêu đẹp đẽ được.
Ninh Thư đã không còn giữ chức vụ trưởng phòng quản lý nữa nên cô có thời gian đưa cha Miêu đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ngày thường sẽ nấu canh cho cha, dáng vẻ của cô hệt như bà chủ trong nhà.
Cha Miêu nhìn thấy bộ dạng thảnh thơi của Ninh Thư, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông nói: "Nhóc con này, rốt cuộc con đang làm cái gì thế, chẳng lẽ con còn luyến tiếc thằng ranh đấy ư, còn nhường chức vụ trưởng phòng quản lý cho nó nữa, đúng là xem hắn như ông trời mà."
Ninh Thư cầm cái kéo trong tay, cắt lá bách hợp răng rắc, cô hỏi mẹ Miêu: "Mẹ ơi, cắt như thế này đã được chưa ạ?"
Mẹ Miêu nhìn thoáng qua, bà gật đầu nói: "Diệu Diệu, thái độ của con với Trương Gia Sâm rốt cuộc là thế nào vậy, ngoài việc tham ô tiền của công ty, hắn còn lừa cả nhà chúng ta nữa đấy."
"Mẹ, con đã có cách giải quyết rồi, việc này cứ để con xử lý, nếu con không xử lý được thì lúc đấy cha hẵng ra mặt." Ninh Thư nhàn nhã cắm hoa bách hợp vào bình.
Nhìn thấy Ninh Thư như vậy, cha Miêu liền cười ha ha: "Tốt lắm, hổ phụ chẳng thể nào sinh ra khuyển tử."
"Thế cô thư ký của Trương Gia Sâm thì sao?" Mẹ Miêu nhìn Ninh Thư: "Có cần đuổi cô ta khỏi công ty không?"
Ninh Thư vừa cười vừa lắc đầu: "Không sao đâu mẹ, cứ để cô ta ở lại công ty, đuổi cô ta có khi lại không hay."
Trong đầu Ninh Thư đã có kế hoạch rồi, vả lại kế hoạch này của cô cần đến Tiết Mạn Mạn.
Ăn của Miêu gia cái gì sẽ phải nhổ ra từng cái một.
Thỉnh thoảng tới công ty, Ninh Thư đều thấy Trương Gia Sâm rất bận, nếu không phải bận ký văn kiện thì cũng sẽ bận họp, phong độ hiên ngang chỉ đạo giang sơn.
Trên người Trương Gia Sâm bây giờ không còn sự uất hận nữa, ánh mắt hắn tỏa ra sự tự tin lạ thường.
Xem ra khí chất của Trương Gia Sâm càng ngày càng hùng mạnh, hắn của bây giờ quả thực là một vật phát ra sức hấp dẫn, ngay cả Tiết Mạn Mạn cũng cảm thấy càng kính yêu, càng quyết tâm một lòng khi nhìn vào ánh mắt hắn, đây chính là sức hấp dẫn của đàn ông đối với phụ nữ.
Chắc là cũng lâu rồi cô không tới công ty, cho nên Tiết Mạn Mạn lại bắt đầu tiếp tục dùng hàng hiệu, ví dụ như là chiếc khăn trên cổ cô ta.
Tiết Mạn Mạn thật sự không phải là một người ham hư vinh bình thường, dù sao thì đi làm đeo những thứ này cũng không hợp cho lắm.
Ha ha, có lẽ những thứ này sẽ sớm trở thành bùa đòi mạng của Tiết Mạn Mạn.
Nhìn thấy Ninh Thư tới, Trương Gia Sâm dừng công việc trong tay lại, hắn bảo Tiết Mạn Mạn ra ngoài, cô ta do dự một chút rồi sau đó mới đi ra.
"Diệu Diệu, sao em lại đến đây?" Trương Gia Sâm hỏi Ninh Thư.
Cô trả lời: "Em đến thăm anh mà, hình như anh rất bận."
"Ừ, anh mới tiếp nhận những việc này, nên hơi bận một chút." Hắn cầm lấy tay cô: "Xin lỗi em, dạo này anh bận quá nên không để ý đến em được, chờ đến khi anh quen với công việc rồi, chúng ta sinh em bé nhé."
Chiếc ly sứ rơi xuống đất một tiếng “xoảng”, Ninh Thư quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Tiết Mạn Mạn đang bưng cà phê vào, nhưng cà phê đã rơi xuống đất rồi.
Vì đột nhiên nghe thấy Trương Gia Sâm nói sẽ sinh em bé nên Tiết Mạn Mạn mới lúng túng làm đổ cà phê.
Trương Gia Sâm nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tiết Mạn Mạn, cô ta cắn môi ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ của chiếc ly trên mặt đất, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, bộ dạng như bị đả kích.
"Được rồi, để lao công đến dọn là được rồi." Trương Gia Sâm thấy Tiết Mạn Mạn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân nên hắn vội vàng bảo cô ta ra ngoài.
Ninh Thư cười nói: "Không sao đâu, chỉ là vỡ một chiếc ly thôi mà." Nhìn cảnh tượng lúc này đúng là rất hả dạ.
Ừm, đặc biệt nhất là việc Trương Gia Sâm đang ngược đãi Tiết Mạn Mạn.
Ninh Thư liếc nhìn Tiết Mạn Mạn đang ngồi xổm nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, hình như cô ta chưa nghe thấy lời nói của Trương Gia Sâm nên vẫn ngồi đó.
"A." Tiết Mạn Mạn bị mảnh vỡ cứa vào tay nên hoảng hốt kêu lên, ngón tay cô ta lập tức chảy máu.
Trương Gia Sâm hít sâu một hơi, lạnh lùng nói với Tiết Mạn Mạn: "Ra ngoài, gọi lao công vào dọn."
Tiết Mạn Mạn bị Trương Gia Sâm mắng nên rất sửng sốt, cảm xúc vốn định đè nén xuống lại hoàn toàn bộc phát ra ngoài, nước mắt thi nhau rơi xuống, máu trên ngón tay nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Ánh mắt Ninh Thư sáng rực, ây da, ngược quá, thật là thích.
Trương Gia Sâm vô cùng phiền não, đứng giữa hai người phụ nữ, mình không mệt thì ai mệt.
"Anh hơi quá rồi đấy, dọa cô bé nhà người ta sợ đến nỗi khóc luôn rồi kìa." Ninh Thư nhìn lướt qua Tiết Mạn Mạn.
Tiết Mạn Mạn cũng không còn là một cô bé nữa, Trương Gia Sâm nghe Ninh Thư gọi Tiết Mạn Mạn là cô bé thì cảm thấy khó chịu, cứ như thể bảo hắn trâu già gặm cỏ non vậy.
"Vậy em đi trước đây." Lúc đi qua Tiết Mạn Mạn, cô nói: "Cô đi xử lý vết thương đi, máu dây vào khăn quàng cổ thì không hay đâu, chiếc khăn này của cô chắc không rẻ đâu nhỉ."
Cả người Tiết Mạn Mạn cứng đờ, nước mắt chảy càng nhanh.
Ninh Thư nhanh chóng rời đi, Trương Gia Sâm khóa cửa phòng làm việc lại, hắn cầm lấy bàn tay bị thương của Tiết Mạn Mạn: "Miệng vết thương cần được xử lý."
"Em không cần anh quan tâm." Tiết Mạn Mạn vùng khỏi tay Trương Gia Sâm, vẻ mặt đau lòng nói: "Anh muốn sinh con với Miêu Diệu Diệu, thế mà em muốn sinh một đứa con, tại sao anh lại không cho em sinh?"
Mỗi lần ở bên Trương Gia Sâm, hắn đều dùng biện pháp tránh thai.
Vẻ mặt Trương Gia Sâm bỗng chốc lạnh đi: "Lúc đầu chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi mà, trước khi công khai mối quan hệ thì không thể có con được."
Trương Gia Sâm không muốn sinh ra một đứa con riêng, việc này sẽ ảnh hưởng đến uy phong cũng như hình tượng người đứng đầu công ty của hắn.
Ít nhất là trước khi ly hôn với Miêu Diệu Diệu, hắn không thể để chuyện như vậy xảy ra được.
"Nhưng anh lại muốn có con với Miêu Diệu Diệu." Tiết Mạn Mạn nhìn gương mặt lạnh lùng của Trương Gia Sâm, trong lòng cô ta càng thêm tổn thương.
Trương Gia Sâm nhíu mày, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ em không nhận ra là anh đang nói cho có lệ à, sao anh có thể có con với cô ta được chứ."
"Em từ chức đi, cảm xúc của em như vậy nếu ở lại công ty sớm muốn gì cũng bị người ta nhìn ra manh mối thôi." Nói thật là hắn có chút bực mình vì Tiết Mạn Mạn luôn làm theo cảm tính như vậy.
Nếu như ở nhà hoặc là ở chỗ riêng tư, Trương Gia Sâm có thể nhẫn nhịn mà an ủi cô ta, nhưng ở chỗ đông người thế này, lúc nào cũng có thể có người đi vào.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ.
Trương Gia Sâm biết rõ hơn ai hết để leo lên đến vị trí này khó khăn đến mức nào, vậy nên hắn càng không thể phạm sai lầm, một người không lý trí như Tiết Mạn Mạn lúc này hệt như một quả bom vậy.