Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 512

Bởi vì lệch múi giờ nhất thời không thích nghi được, Ninh Thư chán chường tận mấy ngày, đợi đến khi quen dần trở lại, cô dự định quay về thành phố T.

Mẹ Từ Văn Lãng vừa nghe con trai mình muốn đến thành phố T, bèn hỏi: “Có phải con muốn đi thăm Hạ Hiểu Mạn không?”

Ninh Thư chợt sực tỉnh: “Mẹ, mẹ không nói là con quên luôn rồi. Con quay về thăm sếp cũ với một vài người đồng nghiệp. Cho dù có gặp Hạ Hiểu Mạn cũng không có chuyện gì xảy ra đâu.” 

Ở nước ngoài, Ninh Thư không hề quan tâm đến chuyện của Hạ Hiểu Mạn và Sở Tiêu Nhiên. Mục đích quan trọng nhất của lần quay lại thành phố T này còn vì muốn biết chuyện trước đây của hai người thế nào rồi.

Còn vài tiếng đi xe nữa là Ninh Thư đã đến thành phố T. Đầu tiên là đi thăm hỏi ông chủ của văn phòng luật sư, hai người còn đi ăn bữa cơm. Ông chủ hỏi Ninh Thư: “Lần này quay lại có dự định gì nào?”

Ninh Thư cũng nhìn ra được ông chủ không định mời cô quay về văn phòng luật sư, cho thấy rõ rằng trong lòng vẫn còn dè dặt chuyện cũ. 

Ninh Thư bảo: “Trong tay có chút tiền, dự định sẽ mở một văn phòng luật sư.”

Ông chủ gật gật đầu, vẻ hơi thất vọng: “Cậu là một luật sư giỏi, thật đáng tiếc, thôi bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa. Dự định sắp tới mở văn phòng luật sư ở chỗ nào?”

“Thành phố T.” Ninh Thư đáp. 

Ông chủ chau mày: “Ở thành phố T cậu có thể không đi được, hơn nữa hai người chúng ta lại trở thành oan gia ngõ hẹp rồi.”

“Chúng ta có thể hợp tác.” Ninh Thư nói.

“Văn Lãng, chuyện từ chức lần trước của cậu là vì có người gây áp lực từ phía sau, tại sao còn muốn ở lại thành phố T, đến thành phố khác cũng được.” Ông chủ nói, một mặt là vì quả thật có người muốn đối phó với Từ Văn Lãng, mặt khác vì không muốn có thêm một đối thủ cạnh tranh. 

Ninh Thư chỉ lắc đầu không trả lời.

Ăn cơm xong, Ninh Thư lại đi nghe ngóng chuyện của Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn.

Thời gian ba năm, chuyện tình cảm của Sở Tiêu Nhiên với Hạ Hiểu Mạn từ âm thầm đã thành công khai, Hạ Hiểu Mạn từ tình nhân trở thành bạn gái chính thức, thỉnh thoảng Sở Tiêu Nhiên còn dắt Hạ Hiểu Mạn đi tham gia tiệc tùng. 

Nhưng giữa hai người còn có nhiều vấn đề. Sở Tiêu Nhiên là người đàn ông mà bất kì kiểu phụ nữ nào cũng muốn có được, đương nhiên bóng hồng bên cạnh không thiếu, cứ như đi diễn Cung tâm kế không bằng. Những người phụ nữ này đương nhiên bày ra đủ kiểu hãm hại và mỉa mai Hạ Hiểu Mạn - bạn gái chính thức của Sở Tiêu Nhiên.

Những người phụ nữ này thường cố ý thân thiết với Sở Tiêu Nhiên, hoặc là sáp tới gần, ở chung một chỗ, khiến cho Hạ Hiểu Mạn đau lòng.

Hạ Hiểu Mạn là kiểu có tủi thân ấm ức cũng không nói ra, chỉ biết tự mình tủi thân, sau đó không thèm đoái hoài tới Sở Tiêu Nhiên. Sở Tiêu Nhiên bị dáng vẻ của cô ta chọc giận, sau đó cưỡng ép đè Hạ Hiểu Mạn xuống dưới người, bắt đầu mạnh mẽ vận động. 

Hạ Hiểu Mạn càng thêm đau lòng hơn, Sở Tiêu Nhiên đã lên giường cùng những người phụ nữ khác, còn muốn cưỡng bức cô ta, thật sự đau lòng đến tuyệt vọng.

Nói chung hai người này chính là thích giày vò nhau, dường như cũng có tình cảm, nhưng lại làm khổ lẫn nhau, không, là Sở Tiêu Nhiên đã xúc phạm Hạ Hiểu Mạn nhiều hơn, xúc phạm cả thể xác lẫn tình cảm của Hạ Hiểu Mạn.

Nhưng mọi thứ đều như vậy rồi, Hạ Hiểu Mạn vẫn ở bên cạnh Sở Tiêu Nhiên ba năm nay. Cơ thể và trái tim đều bị thương, mỗi khi Hạ Hiểu Mạn tổn thương, lúc quyết tâm rời đi là Sở Tiêu Nhiên lại đem cô ta trói lại, cưỡng bức một trận. 

Không có chuyện gì mà làm tình một trận lại không giải quyết được, nếu như có thì sẽ làm hai trận. Đây chính là cách mà Hạ Hiểu Mạn và Sở Tiêu Nhiên sống chung với nhau.

Sau đó là lại bắt đầu một thời gian ngọt ngào, không được bao lâu lại có một vài nữ nhân xuất hiện “đong đưa”, lại khiến cho Hạ Hiểu Mạn đau khổ.

Vòng đi vòng lại, không có hồi kết. 

Ninh Thư thở dài, ngóe, cô nghe còn thấy mệt mỏi chẳng lẽ hai con người này không cảm thấy mệt sao?

Ninh Thư lắc đầu ngao ngán, Hạ Hiểu Mạn bị tổn thương như vậy, Ninh Thư không hề thấy đồng cảm. Sở Tiêu Nhiên làm tổn thương cô ta như vậy, cô ta lại không nỡ rời xa hắn, vậy hắn không làm tổn thương cô ta thì tổn thương ai.

Từ Văn Lãng đúng là khổ sở. Mỗi lần Hạ Hiểu Mạn bị tổn thương, đều tìm Từ Văn Lãng khóc lóc, khóc mãi khóc mãi kêu Từ Văn Lãng mang mình đi. Cô ta hễ không chịu nổi nữa, là lại tìm đến Từ Văn Lãng để trị thương. 

Sau khi vết thương lành rồi thì lại quay trở về bên cạnh Sở Tiêu Nhiên.

Thấu hiểu mấy chuyện này, Ninh Thư không còn quan tâm đến hai người này nữa. Nhìn thấy bọn họ làm tổn thương lẫn nhau, trong lòng Ninh Thư rất thích thú.

Ninh Thư đã bắt đầu thành lập văn phòng luật sư và chọn một khu vực tương đối tốt. Văn phòng luật sư tạm thời chỉ có một mình cô ta và thuê thêm một cô thư ký để sắp xếp văn kiện giấy tờ, bưng trà rót nước. 

Không thể vừa bắt đầu là có thể tiếp nhận những vụ án lớn được. Ninh Thư tìm đến chính phủ của thành phố T để nói rõ bản thân muốn thành lập một văn phòng luật sư, lấy được thư tiến cử của Đại sứ quán. Hơn nữa, còn nói hình thức của văn phòng này là một nửa lợi nhuận sẽ dùng vào việc từ thiện.

Đối với người có hoàn cảnh gia đình khó khăn, văn phòng luật sư sẽ hỗ trợ tư vấn pháp luật miễn phí.

Điều mà Ninh Thư muốn trước hết chính là liên kết, lấy lòng chính phủ. 

Chính phủ đối với mô hình này thì rất ủng hộ. Có thư giới thiệu của Đại sứ quán khiến cho giấy phép kinh doanh của Ninh Thư rất nhanh đã làm xong.

Một mình đơn độc thành lập một văn phòng nghiệp vụ thật sự không hề dễ dàng chút nào. Ninh Thư liên kết với luật sư của Đại sứ quán, nếu như có người sắp về nước, cũng có thể đến văn phòng của họ xem hộ.

Ninh Thư mời không ít người đến tham gia buổi khai trương văn phòng của cô. Điều mà Ninh Thư không nghĩ đến đó là còn có người trong chính phủ đến tham gia buổi lễ khai trương. Thật ra văn phòng luật sư này cũng được xem như có chỗ dựa sau lưng là chính phủ. 

Lúc bắt đầu, chỉ có những người nghe nói miễn phí là đến văn phòng luật sư. Ninh Thư xem xét hoàn cảnh gia đình của những người này, nếu như thật sự là nghèo khổ, cô sẽ giữ đúng lời hứa miễn phí.

Việc tới lui này không ngờ đã hình thành nên tiếng tăm, vài luật sư nổi tiếng đến văn phòng cô, họ nhìn thì thấy cũng rất được.

Ninh Thư thỉnh thoảng tham gia các buổi tiệc mở rộng các mối quan hệ, cũng bắt gặp Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn. Trên người Hạ Hiểu Mạn mặc bộ lễ phục đắt tiền, mang trang sức óng ánh rực rỡ, giương ra bộ mặt hạnh phúc cùng Sở Tiêu Nhiên. 

Ninh Thư nhíu mắt nhìn một Sở Tiêu Nhiên khí thế hào hoa phong nhã, trong lòng đã hiện lên bao ý nghĩ.

Sở Tiêu Nhiên cảm thấy có người đang nhìn hắn, ánh mắt cũng thăm dò kĩ càng, còn thể hiện thái độ như thù địch ngầm. Sở Tiêu Nhiên quay đầu nhìn thì bắt gặp Ninh Thư. Vừa nhìn thấy Ninh Thư thì ngây ra một lát, kéo Hạ Hiểu Mạn qua nhìn.

Ban đầu Hạ Hiểu Mạn không hiểu chuyện gì, đến lúc nhìn thấy Ninh Thư trên mặt cô hiện lên một nét khó chịu, muốn gỡ rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm Sở Diệu Nhiên nhưng đã bị Sở Diệu Nhiên giữ chặt. 

“Luật sư Từ, hình như rất lâu rồi chưa gặp.” Sở Diệu Nhiên nhìn Ninh Thư, nhẹ híp đôi mắt. Người đàn ông này đã trầm ổn hơn so với trước kia. Cả người đều trầm lặng như mặt hồ nhưng lại khiến Sở Tiêu Nhiên có chút cảm giác không thể nhìn thấu.

Loại cảm giác này khiến Sở Tiêu Nhiên cực kì không vui.

Vốn dĩ con người này phải đến tìm mình, cầu xin mình cho hắn một công việc nhưng không ngờ lại biến mất lâu như vậy. Bây giờ lại nhìn thấy một con người thế này, trong lòng Sở Tiêu Nhiên dâng lên cảm giác không vui và bất an. 

Ninh Thư lướt mắt qua vẻ trang điểm tinh tế kia của Hạ Hiểu Mạn, nhìn Sở Tiêu Nhiên nói: “Cảm giác rất lâu rồi nhỉ, hy vọng tổng giám đốc Sở vẫn khỏe.”

Sở Tiêu Nhiên nhìn vẻ bình tĩnh của Ninh Thư, đưa tay khoác chặt vai của Hạ Hiểu Mạn, có vẻ khiêu khích nhìn Ninh Thư nói: “Giới thiệu với anh một chút, đây là bạn gái tôi, Hạ Hiểu Mạn.”
Bình Luận (0)
Comment