Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 565

Sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Thư đến bệnh viện xin việc, ôm theo Tư Viễn đến đó, trong lòng Ninh Thư không chắc chắn lắm.

Đến bệnh viện, nhân viên bệnh viện cho biết ở đó họ chỉ nhận người trẻ, tốt nghiệp trường y, vừa nhìn thấy Ninh Thư ôm theo con, người mặc áo bông hoa hòe, nên uyển chuyển từ chối.

Ninh Thư thở ra một tiếng rồi nói: “Tôi có biết chút ít về kiến thức y tá, tôi còn biết về trung y, tổ tiên tôi có truyền thống Ngự y thế gia, chỉ là gia đình bị phá sản nên mới phải đi tìm việc.” 

Ninh Thư hoàn toàn nói khoác, cố gây dựng cho mình một nền tảng thật tốt, gia đình có tiền của.

Nhân viên phỏng vấn nhìn Ninh Thư, rồi mới nói: “Có một công việc đặc biệt, đó là y tá ở chiến trường, bây giờ đang đào tạo, cô có muốn đến đó thử hay không?”

Ninh Thư: →_→ 

Công việc này phải ra chiến trường, nếu không may trúng đạn ở chiến trường vậy thì Tư Viễn của cô phải làm sao?

Ninh Thư nhìn bên cạnh mình toàn là các cô gái trẻ tuổi, tóc bện gọn gàng, cô nào cũng xinh đẹp, bản thân không có gì để cạnh tranh với họ, Ninh Thư tự nghĩ trong lòng, Phương Phỉ Phỉ cũng là phóng viên chiến trường, còn Ninh Thư thì thành y tá chiến trường, có thể sẽ có cơ hội gặp nhau.

Ninh Thư nhìn sang dáng vẻ vô tư của Chúc Tư Viễn, rồi hỏi tiếp: “Có đãi ngộ gì không? Nếu như tôi ở chiến trường xảy ra chuyện gì  thì con trai tôi phải làm sao, hiện giờ tôi còn chưa có nhà để ở.” 

“Đất nước sẽ có nhiệm vụ chăm sóc cho con cô, cô có thể yên tâm, đây là đơn đăng ký.” Nhân viên phỏng vấn nói.

Ninh Thư nhíu mày rồi nói: “Tôi vẫn chưa có phòng để ở.”

Làm quân y chẳng khác nào đi vào chỗ chết, đây là một công việc vô cùng nguy hiểm, Ninh Thư muốn xin thêm phúc lợi, sau khi mình chết, không biết đất nước có thay mình chăm sóc cho đứa bé hay không, đây cũng chỉ là một tờ giấy. 

Khoảng thời gian sau đó, cả đất nước chìm trong thế cục hỗn loạn, chẳng ai thèm quan tâm đến bọn trẻ.

“Mỗi tháng cô sẽ có năm đồng đại dương làm tiền lương, bệnh viện cũng sẽ sắp xếp phòng cho cô, đủ để cho hai mẹ con cô sống.” Nhân viên phỏng vấn nói.

Thời điểm lúc bấy giờ, giáo sư của trường đại học Thanh Hoa cũng chỉ được 7-8 đồng tiền đại dương, 5 đồng tiền đại dương cũng không phải là con số thấp. 

Ninh Thư nghĩ đến trong túi mình không còn nhiều tiền, tiền thuê nhà nghỉ cũng khá đắt, coi như cô sẽ dùng công việc này để tranh đấu lại với Chúc Nghiễn Thu và Phương Phỉ Phỉ, cô quyết định sẽ nhận công việc này.

“Tôi đồng ý.” Ninh Thư gật đầu.

Nhân viên phỏng vấn rất vui mừng, cả buổi sáng chẳng có ai tình nguyện làm y tá tại chiến trường, công việc này là công việc bỏ não vào túi quần, vài phút trước đang cầm dao phẫu thuật, vài phút sau bị đạn bắn chết, môi trường rất khắc nghiệt, không thể thoải mái như trong bệnh viện được. 

Nhân viên phỏng vấn nhìn cách ăn mặc của Ninh Thư có vẻ quê mùa, dụ dỗ muốn cô thành quân y thực tập.

“Cô hãy ký tên bên dưới tờ giấy này.” Hắn ta lấy ra một tờ giấy rồi đưa trước mặt Ninh Thư: “Có biết ký tên không?”

Ninh Thư cầm bút lên, do dự rồi mới ký tên Chúc Tố Nương. 

“Tốt lắm.” Người đàn ông nhận lại tờ giấy.

Ninh Thư ôm Chúc Viễn rồi hôn một cái: “Mẹ trở thành bác sĩ rồi.”

Chúc Tư Viễn cười khanh khách. 

Bệnh viện sắp xếp cho Ninh Thư một phòng ở, căn phòng không rộng, cũng không có đồ đạc gì, rất đơn sơ không hoa lệ, Ninh Thư thấy rất mãn nguyện, hiện tại không biết có bao nhiêu người đang lưu lạc ngoài xó đường, căn phòng này còn được đứng tên cô, nên có thể coi như đó là tài sản cá nhân mình.

Đợi sau này khi đất nước phát triển, giá nhà đất ở Thượng Hải sẽ rất đắt đỏ, cô sẽ tích lũy tài sản cho Chúc Tư Viễn.

Đến nhà nghỉ trả phòng, cầm theo valy đến căn nhà mới, Ninh Thư để Tư Viễn tự chơi một mình, còn bản thân quét dọn qua căn nhà. 

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng Ninh Thư mới tỏ vẻ vui mừng khó tả, tuy người cô đang rất mệt mỏi nhưng có được căn phòng riêng, cô thấy rất phấn khích.

Tại Thượng Hải có nhà riêng, cô vẫn hơn Chúc Nghiễn Thu, bao nhiêu năm vẫn chưa có nhà riêng.

Những ngày tiếp theo, Ninh Thư bắt đầu quá trình thực tập huấn luyện quân y, quân y chiến trường có thể không cần biết nhiều về cách trị liệu bệnh ở động mạch vành hoặc các loại bệnh liên quan đến cao huyết áp, nhưng bắt buộc phải biết chữa trị các vết thương do chiến đấu, như gẫy chân, bị bỏng, vết thương hở hoặc kiết lỵ. 

Còn về điều kiện chữa trị, ở trong tay có gì thì dùng cái đó, không có thuốc khử độc thuốc gây tê, cũng không có dao phẫu thuật, cầm dao thường hoặc dao gọt hoa quả để mổ vết thương, dùng những cách thức nhanh nhất thô bạo nhất để cứu lấy tính mạng của chiến sĩ.

Người quân y đầu tiên phải là quân nhân, sau đó là bác sĩ, có cơ thể khỏe mạnh, có thể tự tìm lấy những vật phẩm và dụng cụ y tế từ môi trường xung quanh, không chỉ là cứu người mà còn bảo vệ an toàn cho bản thân.

Nói chung, đây là một công việc nguy hiểm, hơn nữa còn là một công việc thử nghiệm tố chất dũng cảm của bản thân, nghe tiếng súng đạn bên ngoài, tiếng người kêu thét, nhưng tay không được run mà còn phải nhanh chóng lấy viên đạn ra khỏi người cho chiến sĩ. 

Ninh Thư ôm đứa con đến nơi huấn luyện, những người đến tham gia huấn luyện chỉ có ba người đàn ông, thêm Ninh Thư là bốn người, thảo nào nhân viên phỏng vấn nhìn thấy Ninh Thư là con gái liền nhận ngay.

Tuy người Nhật đã chiếm đóng ba tỉnh Đông Bắc, nhưng Thượng Hải vẫn còn rất phồn vinh, vẫn ca múa mừng thái bình, tuy mỗi ngày mấy đứa trẻ bán báo đều thét lên rằng Nhật Bản đã chiếm đóng ba tỉnh Đông Bắc, nhưng đa số mọi người đều không ý thức được sự tàn khốc của chiến tranh.

Không có ý thức chiến tranh và không có tư tưởng hoài bão trở thành quân y chiến trường. 

Ba người nam kia nhìn thấy Ninh Thư bế theo đứa trẻ, gương mặt lộ rõ vẻ châm chọc, nhưng không nói lời nào quá đáng, một cô gái có thể làm quân y chiến trường là một việc hết sức dũng cảm.

Được sự hướng dẫn, Ninh Thư cùng 3 người kia biết cách làm thế nào để băng bó vết thương, gặp các tình huống khó khăn thì phải giải quyết như thế nào, Ninh Thư cũng mang theo sổ để ghi chép chi tiết, đây đều là những kiến thức cứu người, bây giờ phải học cho tốt, đến lúc ra chiến trường càng thêm được cơ hội sống.

Cô không có may mắn như Chúc Nghiễn Thu và Phương Phỉ Phỉ, chỉ có thể tự nỗ lực. 

Còn có cả khóa huấn luyện thể trạng, được dạy cách cầm súng, Ninh Thư có chút hồi hộp cầm cây súng lên, có chút run run, thậm chí hơi quê mùa, suýt chút nữa nã đạn, đây thực sự là một thứ vũ khí có tính sát thương mạnh ở thời đại này.

Ninh Thư hướng về phía bia ngắm, kết quả cũng bắn khá chuẩn.

Khóa huấn luyện thể lực quân y đối với Ninh Thư không có vấn đề gì lớn, dù sao thì cô cũng đã từng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, tuy bây giờ chỉ tu luyện được một chút khí lực nhỏ nhoi, nhưng khí lực đó có thể giúp cô từ từ bình phục, khiến cho thể lực của cô càng ngày càng tốt hơn, thể lực mạnh gấp đôi đàn ông. 

Xét về mặt thể lực, ba người đàn ông kia không thể qua được Ninh Thư, thậm chí Ninh Thư còn có thể vật ngã được cả ba người.

Sau một ngày huấn luyện kết thúc, Ninh Thư cùng Tư Viễn trở về nhà, nấu cơm giặt đồ, tốt hơn ngày đêm thức khuya dậy sớm nấu đậu phụ rất nhiều, còn có thời gian chơi cùng Tư Viễn.

Ninh Thư mua cho Tư Viễn một ít tranh tô màu, bây giờ Tư Viễn có thể nói rất sõi, có thể biểu đạt rõ ý muốn và tình cảm của mình. 

Ninh Thư trong lòng có cảm giác tự hào khi được làm mẹ.
Bình Luận (0)
Comment