Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị sau khi xuyên không, biết mình họ Nữu Hỗ Lộc thị, nàng cho rằng mình sẽ là Nữu Hỗ Lộc thị trong lịch sử, kết quả phát hiện nàng chỉ là con thứ của Nữu Hộ Lộc Lăng Trụ.
Trên còn có một tỷ tỷ Nữu Hỗ Lộc thị con của vợ cả, tỷ tỷ vào hậu viện của Dận Chân trước.
Trong lòng tiểu Nữu Hỗ Lộc thị khẳng định tỷ tỷ của nàng có lẽ là Thái hậu Nữu Hỗ Lộc thị, nhất là giờ mang thai rồi, vua Càn Long trong tương lai chắc chắn đang ở trong bụng của tỷ ấy.
Mỗi lần nhìn thấy bụng của Nữu Hỗ Lộc thị, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị đều cảm thấy khó chịu, nếu như đứa bé này không còn nữa, Hoằng Lịch có thể sinh ra từ trong bụng của nàng.
Xuyên không một lần, không có được một thành tựu lớn, sao mà xứng đáng với diễm phúc này được.
"Diệu Lăng, Cách cách có chuyện tìm ngươi, mau đi qua kia đi." Đồng Ngọc đi vào trong phòng nói với Ninh Thư đang làm túi thơm.
Ninh Thư thấy vẻ mặt Đồng Ngọc rất lo lắng, phủi phủi lá bạc hà trên tay, đứng lên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngươi đi theo ta là được." Đồng Ngọc nói với Ninh Thư.
Ninh Thư theo Đồng Ngọc đi tới phòng của Nữu Hỗ Lộc thị, Nữu Hỗ Lộc thị đang ngồi trên ghế.
"Cách cách tìm nô tỳ có chuyện gì ạ?" Ninh Thư cúi người hỏi Nữu Hỗ Lộc thị.
Nữu Hỗ Lộc thị không nói gì, Đồng Ngọc đứng bên cạnh nói: "Đại phu trong phủ vừa mới qua đây bắt mạch cho Cách cách, đại phu nói thai của Cách cách hơi bất ổn, hơn nữa còn kê thêm đơn thuốc."
Trong lòng Ninh Thư đã hiểu, hỏi: "Cách cách cảm thấy trong người mình như thế nào?"
Nữu Hỗ Lộc thị nhíu mày một cái, nói: "Ta cảm thấy rất tốt, đứa bé này cũng thích di chuyển, không có gì lạ thường."
"Ta tìm ngươi qua đây để ngươi bắt mạch cho ta một chút." Nữu Hỗ Lộc thị đặt cổ tay lên trên bàn.
Nữu Hỗ Lộc thị đưa tay cho Ninh Thư bắt mạch, bắt mạch một lúc lâu, lặp lại nhiều lần, cuối cùng mới khẳng định, Nữu Hỗ Lộc thị và Đồng Ngọc đều nhìn Ninh Thư.
"Thế nào rồi, con ta có vấn đề gì không?" Nữu Hỗ Lộc thị hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: "Nô tỳ chắc chắn cơ thể Cách cách không có vấn đề, thai nhi cũng rất khỏe mạnh, có thể đem thuốc cho nô tỳ xem được không."
Đồng Ngọc lập tức đi lấy hai thang thuốc, Ninh Thư mở bọc giấy ra, nhìn để kiểm tra thuốc một lượt, cuối cùng nói: "Trong thuốc có mùi của hoa nghệ tây làm cho máu lưu thông bị tắc nghẽn, có thể dẫn đến sẩy thai."
Nữu Hỗ Lộc thị mím chặt môi lại, hơi thở cả người tỏ ra rất lạnh lùng nghiêm nghị, xua xua tay với Ninh Thư, Ninh Thư cúi người quay ra khỏi phòng.
"Đây là tiền thưởng ngươi cầm lấy." Đồng Ngọc lại đưa cho Ninh Thư một ít bạc vụn: "Lần này cảm ơn ngươi."
"Đồng Ngọc tỷ tỷ khách sáo rồi, đây là việc nô tỳ phải làm." Ninh Thư cúi người xuống, Đồng Ngọc nhét bạc vào tay Ninh Thư: "Cầm lấy đi, đây là Cách cách cho ngươi."
Ninh Thư nhận chút bạc vụn, lại nhận tiền rồi.
Mỗi lần giúp Nữu Hỗ Lộc thị làm một chút việc, Nữu Hỗ Lộc thị lại thưởng cho cô một ít tiền, đến giờ, trong tay cô cũng có không ít bạc.
Đối với một đứa a hoàn mà nói, đây được coi là một khoản tiền lớn.
Nữu Hỗ Lộc thị biết là tiểu Nữu Hỗ Lộc thị ra tay với nàng, lần nào tiểu Nữu Hỗ Lộc thị qua nói chuyện với nàng, Nữu Hỗ Lộc thị cũng nói trong người mình thấy khó chịu, không gặp Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị.
Bây giờ Nữu Hỗ Lộc thị đang nhẫn nhịn, không có chuyện gì quan trọng hơn đứa con cả.
Món nợ này sẽ từ từ tính toán.
Khi Nữu Hỗ Lộc thị và tiểu Nữu Hỗ Lộc thị mang thai được bảy tháng, Lý thị và Cảnh thị đều đã hạ sinh, hơn nữa đều là con trai.
Sau đó đến Ô Lạp Na Lạp thị, lại có hai bé trai được sinh ra, con của Nữu Hỗ Lộc thị và Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị đứa nào sinh ra trước, người đó chính là Lão tứ, gọi là Hoằng Lịch.
Nữu Hỗ Lộc thị không rõ lịch sử, nhưng tiểu Nữu Hỗ Lộc thị lại rất rõ.
Lúc Ninh Thư vẫn còn đang bắt mạch cho Nữu Hỗ Lộc thị, một a hoàn đi tới nói với Nữu Hỗ Lộc thị: "Cách cách, Cách cách của Tẩm Tâm viện lên cơn đau rồi."
Nữu Hỗ Lộc thị sửng sốt: "Bây giờ mới có bảy tháng, sao muội ấy lại sắp đẻ rồi?"
"Nghe nói hình như là bị ngã." Nha đầu kia nói.
Sắc mặt của Nữu Hỗ Lộc thị hơi không tốt, đỡ bụng của mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Cũng không biết đứa bé trong bụng của muội ấy sẽ ra sao?"
Ninh Thư trấn an Nữu Hỗ Lộc thị: "Cách cách đừng lo lắng, chẳng phải nói bảy tháng dễ sống tám tháng dễ chết sao?"
"Ngươi thay ta đến viện của muội ấy xem sao, có chuyện gì ngươi về nói với ta." Nữu Hỗ Lộc thị không định đi đến viện của nàng ta, sai Ninh Thư đi đến viện của tiểu Nữu Hỗ Lộc thị.
Ninh Thư cúi người đi đến viện của tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, Dận Chân và Ô Lạp Na Lạp thị đã đang chờ bên trong, Ninh Thư vừa vào viện đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tiểu Nữu Hỗ Lộc thị trong phòng.
Ninh Thư chờ ở bên ngoài, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị sinh rất thuận lợi, sinh được một đứa bé trai rất nhanh, bởi vì sinh non, nên hơi yếu ớt.
Sau khi đứa bé được sinh ra, Ninh Thư trở về báo cáo với Nữu Hỗ Lộc thị, Nữu Hỗ Lộc thị nghe được tin tức này, chỉ mím môi một cái, không nói câu gì.
Ninh Thư lại cảm thấy tiểu Nữu Hỗ Lộc thị cố ý để con của mình được sinh ra trước, cho con của mình trở thành đứa thứ tư.
Dận Chân cũng không đặt tên cho đứa bé luôn, con của Lý thị và Cảnh thị cũng chưa có tên, phải chờ sau khi con được đầy tháng mới đặt tên.
Thời điểm tiểu Nữu Hỗ Lộc thị ở cữ, chỉ quấn quýt lấy Dận Chân đặt tên cho con của mình, nhưng Dận Chân không đồng ý, mà nói đợi sau khi con được đầy tháng, mới ghi tên vào gia phả.
Hai lần Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nói Dận Chân đều không bằng lòng, nàng cũng không dám nhắc đi nhắc lại chuyện này nhiều lần với Dận Chân.
Trong lòng tiểu Nữu Hỗ Lộc thị cũng rất buồn bực, tại sao người ta xuyên không đều làm chức cao vọng trọng, thậm chí có thể có được tình yêu của đế vương.
Nàng đã cố gắng làm cho Dận Chân thích mình, nhưng người như Dận Chân chính là kiểu lòng dạ sắt đá, nàng trở thành nữ nhân của Dận Chân đã lâu, Dận Chân cũng không thích nàng.
Ngược lại nàng đã một lòng ái mộ Dận Chân.
Ở trên giường, nữ nhân càng dễ nảy sinh tình cảm.
Con người lúc nào cũng bị hoàn cảnh đồng hóa dần, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị cũng dần dần biến thành một nữ nhân thời cổ đại, coi chồng là trời, mẹ dựa hơi con.
Nếu không cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm như vậy để con của mình được sinh ra trước.
Nhưng thái độ của Dận Chân khiến tiểu Nữu Hỗ Lộc thị đau lòng, đặt cho con một cái tên thôi cũng không chịu, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị muốn con trai của mình được gọi là Hoằng Lịch, Ái Tân Giác La Hoằng Lịch.
Nhưng, chuyện xảy tiếp đó khiến Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị luống cuống tay chân, đó là con của Cảnh thị chưa được đầy tháng đã chết yểu.
Đứa con bị chết yểu ngay cả một cái tên cũng chưa có, hơn nữa sẽ không được ghi vào gia phả, cũng có nghĩa là, đứa con sinh non của tiểu Nữu Hỗ Lộc thị bây giờ trở thành Lão tam, không còn là Lão tứ nữa rồi.
Khi Ninh Thư biết được chuyện này, chép chép miệng, cảm giác thế sự vận mệnh rất vô thường, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị dày công tính toán, kết quả thành ra như vậy.
Lẽ nào tiểu Nữu Hỗ Lộc thị chỉ biết Hoằng Lịch là Lão tứ thôi sao? Không biết rằng Cảnh thị chỉ có một đứa con trai được ghi tên trong gia phả, chính là Lão lục Hoằng Trú thích làm tang sự để nhận tiền lễ trong lịch sử có ghi đó à.
Đây gọi là, người tính không bằng trời tính, có một số việc không thể dựa vào ý chí của con người mà thay đổi được.