Ninh Thư không ngừng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, Cảnh Thiếu Trạch không quay lại, cô có thêm thời gian để tu luyện, tuy rằng hiệu quả tu luyện không được nhiều, nhưng Ninh Thư cảm thấy trong ngực mình không còn cảm giác bức bối nữa.
Cũng coi như có tác dụng về mặt tâm lý.
Sau khi tu luyện được một lúc, có tiếng động vọng lại, Ninh Thư mở mắt, nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch xuất hiện trong phòng Diệp Tích, đáng lẽ hắn phải ở công ty bận rộn với các hợp đồng xuyên quốc gia chứ.
Cảnh Thiếu Trạch bật đèn, không nhìn thấy Diệp Tích, gương mặt hơi biến sắc, ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng chờ Diệp Tích quay về.
Lúc này, Cảnh Thiếu Trạch mới phát hiện bản thân không có số điện thoại của Diệp Tích, không có cách nào liên hệ được với Diệp Tích.
Điều này khiến Cảnh Thiếu Trạch rất khó chịu, cảm giác cô gái này vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Cảnh Thiếu Trạch định đi lên tầng hỏi Ninh Thư xem có biết Diệp Tích đang ở đâu không, nhưng buổi sáng hắn có nói phải đi mấy ngày không về, bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô thế này, có vẻ không được ổn lắm.
Cảnh Thiếu Trạch suy nghĩ một lát, rồi vào nhà tắm để tắm rửa.
Ninh Thư nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch ở phòng của Diệp Tích với dáng vẻ tự nhiên như không, bĩu môi, Cảnh Thiếu Trạch thật là tích cực, rốt cuộc hắn muốn Diệp Tích sớm mang thai, hay là hắn thật sự say mê cơ thể Diệp Tích.
Không lâu sau đó, Cảnh Thiếu Trạch quấn khăn tắm bước ra, khăn tắm chỉ che đi phần thân dưới của hắn, lộ ra thân hình gợi cảm.
Cảnh Thiếu Trạch nằm uỵch xuống giường, chờ Diệp Tích trở về.
Cũng khoảng 10 giờ tối, Diệp Tích trở về nhà sau khi tham gia buổi tiệc do mẹ Cảnh Thiếu Trạch bắt ép dẫn tới, về tới phòng nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch đang nằm trên giường.
Cảnh Thiếu Trạch không mặc quần áo, chiếc khăn tắm vứt trơ trọi dưới sàn, lộ ra thân hình lõa thể, suýt nữa thì Diệp Tích hét lên.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn thấy Diệp Tích, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, Diệp Tích đang mặc lễ phục, bộ lễ phục này khiến cô ta khoe được thân hình mảnh mai, chiếc cổ thon dài đeo thêm một chiếc dây chuyền mảnh, khiến cô ta càng xinh đẹp hơn, xương quai xanh rất gợi cảm.
Sắc mặt Cảnh Thiếu Trạch hơi tối sầm lại, nói một cách lạnh lùng: “Mặc đẹp thế này muốn đi quyến rũ ai thế?”
Diệp Tích mím môi, nói một cách miễn cưỡng: “Tôi mặc thế nào là chuyện của tôi, tôi mệt rồi, mời anh ra ngoài.”
“Ra ngoài, cô không quên nhiệm vụ của mình chứ, cô tưởng tôi muốn đụng vào người cô chắc, chỉ cần cô mang thai, thì nhiệm vụ của tôi cũng coi như đã hoàn thành rồi.” Cảnh Thiếu Trạch nói một cách mỉa mai.
Sắc mặt Diệp Tích trắng bệch, tay nắm chặt lấy chiếc váy, cuối cùng cũng bất lực buông tay ra, cô ta muốn nói nhiều điều với Cảnh Thiếu Trạch nhưng rồi lại thôi vì không muốn làm tổn thương bản thân.
“Hôm nay tôi mệt rồi, có thể tha cho tôi một đêm không.” Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch và nói.
Cảnh Thiếu Trạch trong lòng rất giận dữ, ngồi dậy khỏi giường, kéo cánh tay của Diệp Tích, khiến cô ngã ra giường, nằm đè lên người cô ta: “Cô không muốn nhìn thấy tôi đến thế ư? Có phải cô đã có mục tiêu mới rồi không, cô thử xem có thoát khỏi tôi được không?”
Diệp Tích bị Cảnh Thiếu Trạch khóa chặt tay chân, mùi xà phòng tắm hòa lẫn với mùi cơ thể đàn ông, khiến gương mặt của Diệp Tích nóng bừng lên, chân tay tê cứng.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng cũng mềm xuống, cúi người hôn lên môi Diệp Tích.
Ninh Thư chép miệng một cái nhìn cảnh tượng nóng bỏng trong màn hình máy tính, hai người thật biết cách chơi, trên đất, trên ghế sofa, trên tường, ngoài ban công, đủ tư thế khiến tim người ta loạn nhịp.
Kênh nào cũng hiện lên bộ phim “đảo quốc hai người”.
Cảnh Thiếu Trạch khiến Ninh Thư có cảm giác mấy đời rồi hắn chưa được nhìn thấy phụ nữ, không đúng, mấy đời rồi không được vui sướng lâm ly như vậy.
Cứ làm đi, làm tới đi, dù sao thì thời gian hưởng thụ cũng có hạn.
Ninh Thư có vẻ không chịu đựng được, ngủ thiếp đi một lát, tỉnh dậy thì hai người đã làm xong việc, Cảnh Thiếu Trạch đi tắm rồi mặc quần áo chỉnh tề, nhìn Diệp Tích đang nằm ngủ say sưa trên giường.
Đi tới bên giường, bất giác đưa tay xoa đầu Diệp Tích, trong ánh mắt thể hiện sự ấm áp nhẹ nhàng, rồi hắn tắt điện và bước ra khỏi cửa.
Ninh Thư copy video này ra, im lặng rồi bật cười.
Cứ âm thầm theo dõi hai người, hãy cứ để người vợ chính thức này làm chứng cho tình yêu cảm động của hai người.
Bây giờ Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đã tình đầu ý hợp rồi.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Cảnh Thiếu Trạch cũng tối mịt mới về, 12 giờ đêm rồi nên Cảnh Thiếu Trạch cũng không bật đèn, len lén vào phòng Diệp Tích.
Sau đó hai người lại tiếp tục câu chuyện tình của mình, trời mới tờ mờ sáng hắn lại đi.
Đôi lúc Cảnh Thiếu Trạch cố nán lại ôm Diệp Tích ngủ thêm một lúc.
Ninh Thư phát hiện những video này chiếm nhiều dung lượng máy tính quá, không thể chứa được nữa, thật muốn phát tán mấy cái video này ra ngoài xem thế nào.
Thật là ngứa tay quá đi!
Thỉnh thoảng Cảnh Thiếu Trạch về nhà tắm rửa thay quần áo, nhìn thấy Ninh Thư, gương mặt rất nhẹ nhàng trìu mến, hôn lên trán của Ninh Thư rồi cầm túi ra khỏi nhà.
Nhưng rồi buổi tối lại trở về ngủ với Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch rất cảnh giác, lái xe về nhà, nhưng không lái xe đến trước cửa biệt thự, mà sẽ dừng ở bên đường, nửa đêm canh ba nhà hàng xóm đều ngủ hết, rất thích hợp cho việc vụng trộm.
Ninh Thư giả vờ không hề biết gì, hai người thích vụng trộm thì cứ làm đi.
Mẹ của Cảnh Thiếu Trạch nhìn chằm chằm vào bụng của Diệp Tích, cũng hai tháng trôi qua rồi, tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì.
Mẹ của Cảnh Thiếu Trạch đành đưa Diệp Tích đến bệnh viện khám, kết quả kiểm tra của Diệp Tích đều bình thường.
Sức khỏe bình thường sao lại không có thai được chứ?
Chẳng lẽ do thời điểm chưa tới.
Mẹ của Cảnh Thiếu Trạch bảo bác sĩ kê cho vài loại thực phẩm dễ mang thai, muốn Diệp Tích mau chóng mang thai.
Ninh Thư đương nhiên là phát hiện ra sự lo lắng của mẹ Cảnh Thiếu Trạch, bình tĩnh hỏi: “Mẹ, khi nào Diệp tiểu thư mới được làm phẫu thuật?”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch hơi mất kiên nhẫn nói: “Sắp rồi, bác sỹ nói cơ thể Diệp Tích cần có thời gian để điều chỉnh.”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch muốn Diệp Tích có thai một cách tự nhiên, bà không tin vào các biện pháp cấy ghép phôi thai vào tử cung, nếu như xảy ra chuyện gì thì đứa trẻ sẽ bị thiếu sót bộ phận nào đó.
Cảnh gia đã có một cô con dâu bị bệnh tim rồi, bà không muốn đứa cháu của bà bị khuyết tật, nếu không bà cũng không dám ngẩng đầu với vị trí là phu nhân gia đình giàu có này nữa.
Cảnh gia là gia đình có tiền, muốn mang thai theo cách tự nhiên, sinh con tự nhiên là một việc rất dễ dàng.
Ninh Thư nhíu mày hỏi: “Phải đợi đến bao giờ?”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói: “Phải làm tốt công tác chuẩn bị thì đứa con mới khỏe mạnh được, không thể sốt ruột được.”
Gương mặt Diệp Tích lộ vẻ áy náy, nói với mẹ Cảnh Thiếu Trạch: “Đều là tại con mà ra.”
Diệp Tích cảm thấy có lỗi vì không thể mang thai, Diệp Tích cảm nhận được áp lực không nhỏ, lén nhìn sang Ninh Thư, bây giờ cô ta đã hiểu được tâm trạng của Ninh Thư, một người vợ năm năm rồi không thể mang thai, áp lực này thật quá lớn.
Ninh Thư nhíu mày, có chút nghi ngờ nói: “Tại sao cô lại phải xin lỗi?”
“Tôi…” Diệp Tích nghẹn lời, cúi đầu không dám nhìn Ninh Thư.
Đứng trước mặt cô ta là Nghê Tịnh - vợ của Cảnh Thiếu Trạch, Diệp Tích cảm thấy rất áy náy và xấu hổ, nhưng những lúc bên cạnh Cảnh Thiếu Trạch, trong đầu cô ta quên mất sự tồn tại của Nghê Tịnh.
Cô ta cảm giác như mình đã đánh cắp đi tình cảm giữa Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh.