Ninh Thư cũng không dựa theo trình tự tu chân mà đi, cái gì Trúc Cơ, sau đó kết Kim Đan, tiếp theo là kết Nguyên Anh, tiếp theo là Hóa Thần kỳ.
Ninh Thư phát hiện Tuyệt Thế Võ Công quả thực mạnh hơn tất cả các công pháp, trong đan điền có thể dung nạp rất nhiều kình khí, những kình khí này sẽ từ từ lớn lên, hình thành bàn long kim sắc.
Hơn nữa bàn long từ kình khí này rất sống động, hình như bản thân có ý thức.
Ninh Thư rất muốn thả kình khí ra ngoài, xem xem dạng khí bàn long này khi thả ra ngoài, lực công kích sẽ như thế nào?
Nhưng cả cái đỉnh Thanh Hoa này đều nằm dưới tầm mắt của Thanh Hoa Quân, Ninh Thư không dám mạo hiểm.
Có điều, vì sao tốc độ tu luyện của cô giống như bị hack như thế, đến bây giờ 2333 vẫn chưa có một lời giải thích nào.
Mỗi lần tu luyện Ninh Thư đều muốn khóc, tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy, có phải thế giới này bị lỗi phần mềm rồi không.
Lúc rảnh rỗi Ninh Thư ngồi trong phòng, rất ít khi đến trước mặt Thanh Hoa Quân, Ninh Thư cảm thấy với năng lực của mình bây giờ đánh không lại Thanh Hoa Quân.
Hơn nữa Thanh Hoa Quân cũng là con cưng của trời đất, tốc độ tu luyện chỉ nhanh chứ không chậm.
Ninh Thư chỉ có thể nỗ lực tu luyện.
"Tiêu tiên tử, Thanh Hoa chân quân mời cô đến đại điện." Tiểu đồng đứng trước cửa phòng Ninh Thư nói.
Ninh Thư giật mình, trong lòng có một loại cảm giác không được tốt cho lắm, sửa sang lại quần áo rồi ra mở cửa.
Ninh Thư đến đại điện, nhìn thấy Thanh Hoa Quân đang dùng quạt giấy gõ vào đầu Ngọc Linh Nhi, nói: "Sai rồi, pháp quyết này không phải bấm như vậy đâu, đầu óc ngươi bị heo ăn rồi à?"
Vẻ mặt Ngọc Linh Nhi tan vỡ: "Đầu óc con là bị người ăn, nếu như người đập đầu của con nữa, con thực sự bị người gõ đến đần cả ra ấy."
"Nói ai là heo đấy hả?" Thanh Hoa Quân lại gõ vào đầu Ngọc Linh Nhi một cái.
Ngọc Linh Nhi thở phì phì, dáng vẻ hận không thể cắn hắn một miếng.
Thanh Hoa Quân nhìn thấy Ninh Thư đứng ở cửa, thu lại ý cười trên mặt lại, nói: "Đến đây."
Lúc này Ninh Thư mới bước qua cánh cửa đi vào.
Ngọc Linh Nhi hành lễ với Ninh Thư: "Đại sư tỷ."
Ninh Thư đáp lễ: "Tiểu sư muội."
"Ngươi đi tưới nước cho hoa đi, không cho phép dùng pháp quyết, nhớ đi ra thác nước bên kia lấy nước, cũng không được phép để tiểu đồng giúp ngươi." Thanh Hoa Quân nói với Ngọc Linh Nhi.
Khuôn mặt Ngọc Linh Nhi lập tức sụp đổ, dậm chân xoay người rời đi, bước đi giống như một con bướm xiêu vẹo vậy.
"Tới đỉnh Thanh Hoa gần một tháng, cảm thấy như thế nào." Thanh Hoa Quân vừa nói, phất tay đóng cửa lại.
Ninh Thư nhìn thấy Thanh Hoa Quân đóng cửa, trong lòng cảm thấy không xong rồi, cả người căng thẳng âm thầm cảnh giác.
"Đệ tử ngu dốt, chậm tiến bộ." Ninh Thư nói.
"Ah..." Thanh Hoa Quân cười: "Trong hai đệ tử, sự tiến bộ của ngươi là lớn nhất đấy, linh khí trong phòng của ngươi nhả ra đuổi kịp Hóa Thần kỳ như ta rồi."
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, quả nhiên bản thân mình nằm dưới sự giám sát của Thanh Hoa Quân rồi.
Nhất cử nhất động đều nằm trong mắt Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân rót một chén linh trà, động tác lưu loát ưu nhã, cầm lấy chén sứ màu trắng lên nhấp một miếng nước trà.
Bầu không khí lắng đọng, căng thẳng.
Sau lưng Ninh Thư toát cả mồ hôi rồi, xem ra Thanh Hoa Quân muốn ngả bài đây.
Thanh Hoa Quân buông chén sứ xuống, lạnh nhạt nói: "Ngươi đã là đệ tử của ta, cũng coi như thầy trò rồi, ngươi đến Hóa Tiên tông có mục đích gì?"
Ninh Thư âm thầm điều động kình khí trong đan điền, nghe được lời nói của Thanh Hoa Quân, mím môi không nói gì.
Thanh Hoa Quân đứng dậy, đi về phía Ninh Thư, bước đi của hắn chậm rãi, Ninh Thư lại cảm giác như có một ngọn núi lớn đang từ từ đi về phía cô.
Ninh Thư nhịn không được lui về phía sau mấy bước, Thanh Hoa Quân nhìn Ninh Thư: "Ma tộc trà trộn vào Hóa Tiên tông của ta là có mục đích gì?"
Thanh Hoa Quân vươn tay đưa ra một luồng linh khí muốn khống chế Ninh Thư, Ninh Thư thả kình khí đã truyền đến đầu ngón tay ra.
Một luồng kình khí như một con rồng không tiếng động gào thét, phóng về phía của Thanh Hoa Quân.
Khi Thanh Hoa Quân nhìn thấy đòn công kích này thì hơi sửng sốt, nhíu mày một cái, dùng pháp quyết công kích kình khí, kình khí hình con rồng giống như có ý thức vậy, công kích Thanh Hoa Quân, đồng thời lại tránh né sự công kích của Thanh Hoa Quân.
Nhưng mấy chiêu sau đó đã bị Thanh Hoa Quân đánh tan, những kình khí này một lần nữa về trong đan điền của Ninh Thư, lại lần nữa từ từ nổi lên hình con rồng.
Trong lòng Ninh Thư ngẩn ngơ, thật không ngờ kình khí của Tuyệt Thế Võ Công khi thả ra ngoài lại có lực công kích lớn như vậy.
Bây giờ kình khí còn chưa phải là kim sắc, nếu như là kim sắc bàn long, năng lực phòng ngự có phải càng lớn hơn không nhỉ?
Thanh Hoa Quân nhìn Ninh Thư: "Ngươi tu luyện công pháp gì vậy?"
Quạt giấy trong tay Thanh Hoa Quân vừa chuyển, huyền ảo biến ra mười tám thanh kiếm lạnh lẽo, hơn nữa những thanh kiếm này còn không ngừng tách rời ra, những đầu kiếm bé tí hướng về phía Ninh Thư.
Ninh Thư cảm giác bản thân mình mà khẽ động một cái cũng sẽ bị đâm nát thịt, từng giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Thanh Hoa Quân đi tới, bàn tay trắng như ngọc ấn trên đầu Ninh Thư, Ninh Thư lập tức cảm thấy một luồng linh khí dồi dào từ trên đỉnh đầu trực tiếp công kích đan điền, kình khí hình con rồng trong đan điền chống đỡ với loại công kích này.
Loại công kích mạnh như vậy sẽ kích hoạt cấm chế trong đan điền của Ninh Thư, pháp trận đen tản ra ma khí màu đen và rất đặc.
Vốn dĩ còn có một khoảng thời gian nữa nay lại vì Thanh Hoa Quân mà bị kích hoạt sớm.
Ninh Thư lập tức cảm thấy cơ thể mình giống như bị xe tải nghiền nát vậy, khớp xương của toàn cơ thể như sắp nát ra rồi, lại như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trong xương của cô vậy, hút tủy của cô.
Trong lòng Ninh Thư chửi ầm lên, con mựa nó, những đau khổ này sắp sánh được với nguyền rủa rồi đấy.
Ninh Thư ngồi xếp bằng dưới đất, cả người tỏa ra ma khí, toàn thân đau nhức run rẩy.
Thanh Hoa Quân ngồi xuống, bưng chén sứ uống trà lên, thờ ơ lạnh nhạt.
Ninh Thư không chỉ phải chịu đựng sự đau khổ của cấm chế, còn có nhiều thanh kiếm hướng về cô như vậy.
Đến khi cấm chế phát tác còn khoảng một canh giờ nữa, đợi đến khi Ninh Thư vượt qua được những đau đớn của cấm chế, toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, đau đến mức cả người đều run rẩy.
Kình khí trong đan điền rời rạc ở mỗi góc trong cơ thể, tự chữa những chỗ thân thể bị cấm chế làm hỏng.
Cấm chế màu đen trong đan điền cũng từ từ biến mất không dấu vết.
Ninh Thư đứng lên, những thanh kiếm giữa không trung lập tức tới gần Ninh Thư, dường như muốn đâm cô nát vụn thì thôi.
"Bây giờ nghĩ thông rồi hả, nói đi, ta biết ngươi là đứa con được sinh ra từ con người và ma tộc, mặc dù mang dòng máu của con người, nhưng cũng có huyết mạch của ma tộc, loài người không có cách nào giữ ngươi lại, ngươi từ đâu đến thì hãy trở về đó đi, cũng xem như có một đoạn duyên thầy trò của chúng ta." Thanh Hoa Quân buông chén sứ xuống.
Kích hoạt cấm chế trong cơ thể cô một cách mất nhân tính như vậy, giờ nói những lời đó một chữ Ninh Thư cũng không thèm tin.
Nói y hệt như nói với Tiêu Tố Tố.
Cô nhất định phải rời khỏi Hóa Tiên tông, cứ ở dưới mắt của Thanh Hoa Quân sẽ chẳng thể làm được chuyện gì ra hồn cả, nói gì đến chuyện phản kích.
Hơn nữa Hóa Tiên tông còn có một vài lão quái vật rất mạnh.
Ninh Thư nói: "Mục đích của con là Huyền Dương kiếm, cầm Huyền Dương kiếm trở về, ma tộc sẽ cởi bỏ cấm chế cho con."
Thanh Hoa Quân nhíu mày: "Lời nói của ma tộc cũng có thể tin sao?"
"Nhưng con không còn cách nào khác." Ninh Thư nói.
Ngón tay Thanh Hoa Quân chỉ lấy mặt bàn: "Huyền Dương kiếm ta có thể cho ngươi."
Ninh Thư: →_→
Đã biết ngươi sẽ cho ta hàng giả mà.