2333 đi thăm dò xem đã xảy ra chuyện gì, Ninh Thư vẫn đang chờ, tựa người vào thân cây, trên cây có một trái đỏ rực.
Ninh Thư liếc mắt nhìn, quả thủy vân đã thay đổi hoàn toàn diện mạo lúc đầu.
Ninh Thư không muốn hái xuống, ngồi xuống, nhìn thấy cây cỏ trước mặt mình đang lay động, nhìn giống như huyền sâm vậy.
Ninh Thư:...
Ninh Thư dứt khoát nhắm hai mắt lại, hỏi: "Điều tra như thế nào rồi?"
2333 nói: "Ta đã điều tra, thế giới này rất bình thường, những người làm nhiệm vụ khác cũng không gặp phải loại tình huống này như cô."
Đúng là đồ tốt nhảy vào trong lòng mình mà.
Ninh Thư:...
Mệt chết đi được.
Ninh Thư đứng đây phủi lớp bụi bám trên mông đi, quả thủy vân trên đầu và huyền sâm dưới đất cũng chả buồn hái.
Để lại cho những người có duyên đi.
Không gian thu thập Thanh Hoa Quân đã cho cô không thể chứa thêm được đồ gì nữa rồi, điều đó chứng minh cô không có duyên với những thứ này.
Những món đồ quý giá trên trời dưới đất phải trải qua rất nhiều năm mới có thể hình thành được, cô đã có được rất nhiều thứ rồi, không thể lấy thêm nữa.
Hơn nữa Ninh Thư cảm thấy rất kỳ lạ, tình huống bây giờ kỳ lạ vô cùng.
Ngộ nhỡ là một cái bẫy thì sao?
Không thể tham lam được.
Tốc độ tu luyện thần thánh còn chưa tính đến, đi đến đâu cũng đều có thể có được thứ tốt, cái này mẹ nó là đãi ngộ nhằm thỏa mãn nhân vật chính sao.
Lúc nào đến lượt cô rồi.
Ninh Thư lười tích kinh nghiệm, gặp đồ tốt gì cũng nhìn không thèm nhòm nhó tới, đến thị trấn nhỏ liền dùng một số đồ để đổi lấy linh thạch, mua một ít y phục để thay và tắm rửa.
Cũng không biết đã đi bao lâu rồi, cuối cùng Ninh Thư cũng đến được dãy núi Huyền Linh, nhìn xa xa dãy núi Huyền Linh giống như được bao phủ trong khói mù vậy.
Cách dãy núi Huyền Linh không xa có một thị trấn nhỏ, thị trấn nhỏ này rất phồn vinh, đã một thời gian dài Ninh Thư không ăn thức ăn nóng rồi.
Chuẩn bị vào trong tửu lầu ăn một chút gì đó.
Trong tửu lầu có các loại thịt yêu thú, dùng rất nhiều phương thức nấu nướng, xào hấp luộc hầm rán, có thể làm cho thịt yêu thú ngon hơn, hơn nữa những loại thịt yêu thú này chứa linh khí, có thể tẩm bổ sức khỏe của tu sĩ.
Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, con người hận ma tộc hấp thu tinh nguyên của họ, loài người cũng hay ăn yêu thú.
Kẻ mạnh là vua, chỉ có kẻ mạnh mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình, sẽ không trở thành đá kê chân của người khác.
Ninh Thư đi vào tửu lầu, gọi một vài món ăn rồi đợi tiểu nhị mang thức ăn lên.
Trong tửu lầu có không ít tu sĩ, Ninh Thư cũng không đi ra ngoài xem, tùy tiện quan sát người khác.
Giới tu chân tàn khốc, có những tu sĩ tính khí rất kỳ lạ, có lẽ chỉ vì một ánh mắt, một câu nói cũng có thể dẫn đến đánh nhau.
Nếu như trên người của ngươi có thứ gì tốt, thì sau khi bị giết sẽ bị cướp mất bảo vật.
Cô mới vừa đi vào, đã cảm nhận được có ánh mắt quét qua người cô, nhưng rất nhanh ánh mắt đó liền thu ngay lại.
Ninh Thư cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, thuận theo ánh mắt đó quay đầu lại nhìn thấy người nhìn mình chằm chằm.
Khi nhìn thấy người này, Ninh Thư có chút sửng sốt.
Người này có mái tóc màu xanh lục, khoác trên mình y phục màu xanh lục, ngồi trên ghế đẩu, lúc ánh mắt hắn giao với ánh mắt Ninh Thư, ánh mắt hắn gợn lên mờ ảo.
Dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là thẩm mỹ có chút dị thường, tóc màu xanh, lại mặc quần áo màu xanh.
Mắt hơi cay rồi đấy.
Vấn đề là người này không phải loài người, ma tộc cũng không có kiểu người như hắn, lẽ nào là yêu thú biến thành hình người sao.
Từ lúc nào yêu thú lại thông minh như vậy, yêu thú không phải đều là những kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao, có thể lẫn vào trong loài người mà sống rồi à.
Có con yêu thú ngồi đây, những tu sĩ này lại không đếm xỉa gì đến hắn, không công kích hắn.
Xung quanh hắn cũng không có người ngồi, rõ ràng là không muốn đến gần hắn.
Ninh Thư thấy người này cứ nhìn mình chằm chằm, không chớp mắt, trong lòng cảm thấy khổ chết mất, chỉ có nữ chính mới có khả năng hấp dẫn mỹ nam.
Lẽ nào tăng thêm sáu điểm mị lực, kết quả là thu hút được sự chú ý của mỹ nam sao?
Vậy vì sao cô tăng nhiều điểm skill trí tuệ như vậy, cũng không thấy chỉ số thông minh của cô tăng mạnh lên nhỉ.
Ninh Thư lặng lẽ sờ không gian thu thập của mình, chẳng lẽ là nhìn thấu trong túi cô có rất nhiều bảo bối?
Muốn giết người đoạt bảo bối sao?
Món ăn được mang lên, Ninh Thư cầm đũa lên dùng bữa, cảm thấy ánh mắt người kia đang nhìn mình chằm chằm, như có gai đâm sau lưng vậy.
Nhìn cái em gái mi ấy!
Trong lòng Ninh Thư không ngừng oán trách.
Liếc thấy người kia đi về phía mình.
Ninh Thư: Cút cút cút...
Con yêu thú giới tính nam này ngồi đối diện Ninh Thư, nhìn thấy trên bàn của Ninh Thư đều là thịt cá, lên tiếng hỏi: "Cô thích ăn thịt sao?"
Giọng của hắn rất êm tai, rất ôn hòa, nếu chỉ nghe thấy giọng nói, hoàn toàn không nghĩ tên này là một con yêu thú cáu kỉnh.
Chẳng lẽ là kiểu tóc dị hợm của HKT sao, tóc là nhuộm à?
Tóc gáy sau lưng Ninh Thư dựng thẳng đứng hết cả lên, cảm giác người đối diện này rất mạnh, không nói gì.
"Cô muốn uống không?" Con yêu thú nam kia lấy túi nước ra.
Ninh Thư: →_→
Bọn họ thân lắm sao?
Không thân nha.
Đây là ngươi đang bắt chuyện với ta sao?
Ninh Thư thực sự muốn đạp bay người đang ngồi trước mặt mình đi.
Lẽ nào điểm mị lực mạnh như vậy sao?
Nói chung tất cả đều không bình thường, tất cả đều không bình thường.
"Vậy là cô muốn uống rồi." Nam nhân cầm túi nước rót đầy vào ly của Ninh Thư.
Ninh Thư mắt liếc nhìn không nói gì.
"Uống đi." Nam nhân khẽ mỉm cười, nếu như không phải tóc hắn màu xanh, Ninh Thư còn cho rằng người trước mặt mình là thư sinh ôn tồn lễ độ, có tình thơ ý hoạ, điềm đạm hơn các thư sinh khác nhiều, khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ninh Thư có chút nghi ngờ, tên này thực sự là yêu thú sao?
Có điều cái thẩm mỹ này…
Có câu không đánh người đang cười, Ninh Thư nâng chung trà lên ngửi ngửi, có mùi vị mặn, cái này có độc không nhỉ.
Ninh Thư liếc mắt nhìn người đàn ông này, trên mặt của hắn mang theo nụ cười thanh nhã.
Ninh Thư nhấp một ngụm, khuôn mặt lập tức tái đi, nhìn về phía hắn rồi hỏi: "Đây là nước muối à?"
Nam nhân nói: "Nói chính xác là nước biển."
Ninh Thư: →_→
Đồ não tàn, uống nước biển à.
"Ta là Thanh Việt, cô tên gì?" Thanh Việt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: "Tiêu Tố Tố."
Thanh Việt nhíu mày, hỏi: "Đây là tên thật của cô à?"
"Đúng vậy." Ninh Thư gật đầu.
Ninh Thư uống một ngụm nước biển, ngay trước mặt Thanh Việt cũng không tiện nhổ ra, cảm giác sắp mặn chết rồi, không ngừng uống nước.
Vẻ mặt của Thanh Việt hơi nghi ngờ, lúc cau mày có vẻ rất mờ mịt, chìm vào trạng thái kỳ ảo.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Ninh Thư đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Thanh Việt phục hồi lại tinh thần, cười hỏi: "Cô chuẩn bị đi đâu à, ta đi cùng cô nhá."
"Phụt, khụ khụ..." Nước mắt Ninh Thư đều bị sặc cả ra, vô cùng sợ hãi.
Da mặt Ninh Thư co quắp lại, từ lúc nào mà cô có mị lực khiến người ta vừa gặp đã nảy sinh tình cảm như thế.
Hơn nữa nhìn thấy Thanh Việt có vẻ hoàn toàn không có tình cảm gì với cô, vì sao muốn đi theo cô.
"Vì sao?" Ninh Thư khống chế sự kích động muốn trợn mắt lên với hắn.
"Ta muốn theo đuổi đại đạo." Thanh Việt nói.
Ngươi muốn theo đuổi đại đạo liên quan quái gì đến ta, Ninh Thư trực tiếp liếc mắt nhìn.
"Ta cảm giác linh hồn của cô rất quen thuộc, chúng ta đã từng gặp nhau rồi." Thanh Việt nói.
Đây không phải là đang tán tỉnh à?
Lẽ nào cách tán tỉnh của thế giới tu chân là dùng linh hồn quen thuộc để bắt chuyện sao.
"Chưa từng gặp."
"Gặp rồi."
"Chưa từng gặp."
"Gặp rồi."
"Vậy ngươi nói xem chúng ta đã gặp ở đâu?" Trong lòng Ninh Thư mặc niệm Thanh Tâm chú