Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 772

Có điều trước mắt phải nhảy qua được cái hố này đã, chính là sinh nhật mười tám tuổi của Thời Tư Nam.

Ninh Thư tuy không thích Thời Tư Nam nhưng cũng không thể giương mắt nhìn Tịch Mộ Thành ức hiếp con gái của Thời Lệ Na như vậy, nếu có thể khiến Thời Tư Nam thoát được chuyện lần này, điểm tích lũy chưa biết chừng sẽ nhỉnh hơn một chút.

Thế nhưng tránh được lần này còn có lần sau, lần sau nữa và nhiều lần sau nữa nữa nữa. Không phải lúc nào cô cũng có thể kè kè bên cạnh Thời Tư Nam mà bảo vệ cho nó được. 

Trái tim cô mệt mỏi muốn nổ tung mất thôi.

Lúc ăn cơm, Tịch Mộ Thành nhìn thoáng qua Ninh Thư một cái, lại nói với ông cụ: "Cha, con muốn báo cảnh sát điều tra vụ tai nạn ô tô lần này."

Tịch Mộ Thành miệng nói còn mắt cứ nhìn chằm chằm Ninh Thư, rõ ràng là đang ám chỉ vào cô. 

Ông cụ nheo mắt nhìn Tịch Mộ Thành, lại nhìn Ninh Thư một hồi lâu không lên tiếng.

Ninh Thư bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên ăn cơm, hù dọa ai chứ, xe của hắn cháy thành than rồi còn điều tra cái qué gì nữa.

"Mua chiếc mới vậy." Ông cụ ba phải nói. 

Tịch Mộ Thành tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt lóe lên tia tàn ác, nhàn nhạt nói: "Con nghe lời cha vậy."

Ninh Thư không nói gì, lặng yên ăn cơm, hơn một nửa thức ăn trên bàn đều bị cô ăn sạch sẽ.

Tịch Mộ Thành buông đũa xuống, nói với Thời Tư Nam: "Cháu gái, tới dìu cậu ra sô-pha ngồi một chút." 

"Vâng." Thời Tư Nam buông đũa xuống định đứng dậy đỡ Tịch Mộ Thành.

Ninh Thư ấn Thời Tư Nam ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: "Cậu em, để chị dìu cậu."

Ninh Thư vòng qua bàn ăn, đi tới bên cạnh Tịch Mộ Thành. 

Tịch Mộ Thành hơi nheo mắt, nhếch miệng nói: "Cảm ơn chị."

Tịch Mộ Thành nói xong liền vươn cánh tay ra, Ninh Thư dìu Tịch Mộ Thành đi về phía sô-pha, lúc hắn ngồi xuống ghế, Ninh Thư đạp một nhát vào vết thương của hắn.

Tịch Mộ Thành kêu rên một tiếng, mặt hơi tái lại, ngoảnh đầu nhìn Ninh Thư. Ninh Thư bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Cậu em còn muốn dặn dò điều gì." 

Ánh mắt Tịch Mộ Thành lóe lên một tia tàn ác nhưng trên mặt hắn vẫn tươi cười: "Cảm ơn chị."

Lúc gọi một tiếng chị này giọng điệu hắn sặc mùi mỉa mai và ác ý.

Ninh Thư nói: "Cậu cần chuyện gì cứ gọi người giúp việc trong nhà, ngày mai chị mua cho cậu một cây gậy ba-toong, cậu muốn đi đâu cũng đi được luôn." 

Trên mặt Tịch Mộ Thành nở nụ cười lạnh băng khiến cả người hắn trở nên tà ác: "Cảm ơn chị, mua liền một lúc mấy cây nha chị, phòng khi nhỡ ra..."

Ninh Thư tươi cười, không thèm để ý tới lời nguyền rủa và doạ dẫm của Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành thấy Ninh Thư bình tĩnh như vậy thì trong lòng hơi bất ngờ, hắn quay đầu nhìn về phía Thời Tư Nam, nói: "Cháu gái, để báo đáp cháu hôm nay ra tay giúp người cậu không tiện đi lại này, nếu bài vở có chỗ nào không hiểu có thể hỏi cậu." 

"Vâng." Thời Tư Nam mỉm cười đáp lời, mi mắt cong cong, trông vô cùng ngoan ngoãn, dễ thương.

"Tư Nam quả là bé ngoan." Tịch Mộ Thành nháy mắt mấy cái với Thời Tư Nam.

Sau đó ngoảnh đầu lại nói với Ninh Thư: "Tư Nam quả thực là một cô bé xinh xắn, non mềm như nước." 

Ninh Thư: →_→

Hắn lại có thể dùng từ ngữ sặc mùi tình sắc như "non mềm như nước" để miêu tả Thời Tư Nam.

Gã đê tiện này cố tình lấy Thời Tư Nam ra để khiêu khích cô, tiện thể gây chia rẽ tình mẹ con của hai người họ. 

Có điều Ninh Thư thấy Thời Tư Nam một mực nhu thuận thì trong lòng cười lạnh một tiếng.

Sau lưng một tên đàn ông thối tha vĩ đại luôn có một người con gái được hào quang thánh mẫu bao phủ, gã đàn ông cặn bã cho cô ta một cái tát, sau đó lại ngon ngọt dỗ dành, tỏ ra ăn năn hỗi lỗi, thề sống thề chết sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, xong lại khiến cô ta mềm lòng.

Bị ngược đến chết đi sống lại, bị tai nạn xe, ngã xuống nước, bị ngầm hại mất đứa con, mất cha, mất mẹ, cả nhà chết hết, chỉ cần nữ chính chưa chết thì hằng phút hằng giờ cô ta vẫn yêu say đắm tên đàn ông thối tha biến thái, lại còn can tâm tình nguyện sinh con cho hắn. 

Chàng thối tha, nàng ti tiện, tra nam thánh nữ gặp nhau liền hơn hẳn mọi thứ trong nhân gian này.

Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Cậu của con bị thương rồi, đến phòng mẹ, mẹ giảng cho con, để cậu còn nghỉ ngơi."

Thời Tư Nam nhìn về phía Tịch Mộ Thành, vừa định gật đầu thì Tịch Mộ Thành lại nói: "Chị à, chỉ có chân em bị thương thôi chứ có phải bị thương ở đầu đâu, vẫn thừa sức giảng bài cho cháu." 

"Hơn nữa em chỉ có một đứa cháu gái này thôi, không tốt với nó thì tốt với ai chứ." Tịch Mộ Thành nhướn mày, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve cánh môi, cười với Ninh Thư đầy khiêu khích.

Hành động của hắn quả thực hết sức tà mị, đầy quyến rũ. Các cụ nói không hề sai, đàn ông không đểu, phụ nữ không yêu.

Không giây phút nào là không bị trêu ghẹo. 

Ninh Thư chỉ muốn tặng cho hắn một cái bạt tai, ra vẻ cái cóc khô gì!

"Con muốn cậu giảng bài cho con hả?" Ninh Thư hỏi Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam bị kẹt giữa ánh nhìn của mẹ và cậu, bỗng nhiên có cảm giác đang đứng trước sự lựa chọn mang tính quyết định của đời người. 

Thời Tư Nam thấy cậu nháy mắt với mình thì mặt nóng bừng lên, tim cũng đập mạnh hơn.

Thời Tư Nam cảm giác mình bị mắc kẹt trong một bầu không khí vô hình.

Ninh Thư đi tới, khoác tay lên vai Thời Tư Nam, dẫn cô bé lên lầu: "Có những chuyện vẫn là phụ nữ chúng ta nói với nhau sẽ tiện hơn." 

Thời Tư Nam bước lên lầu mà vẫn không đành lòng ngoảnh lại nhìn Tịch Mộ Thành một cái. Tịch Mộ Thành khóe miệng nở nụ cười không rõ có ý gì nhưng lại khiến Thời Tư Nam đỏ bừng mặt.

Thời Tư Nam không chịu nổi ôm lấy tim mình, cảm giác như có nai con húc vào trái tim mình.

Vào đến phòng ngủ, Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam chằm chằm, Thời Tư Nam cảm giác có chút không được tự nhiên, nói: "Con đi tắm đây." Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm. 

Trước một Tịch Mộ Thành trăm phương ngàn kế muốn tới gần, một cô bé ngây thơ, xinh đẹp, không làm bộ như Thời Tư Nam sao có thể chống cự lại được.

Thời Tư Nam tắm xong đi ra, da dẻ cô bé trắng hồng, mịn màng, chẳng trách quyến rũ được sói.

Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Tư Nam, sau tiệc mừng sinh nhật tuổi mười tám, mẹ dự định đưa con ra nước ngoài học chuyên sâu." 

Rời xa Tịch Mộ Thành mới là lựa chọn tốt nhất, ngày nào cũng phải đề phòng sói nhưng chưa chắc phòng được mãi.

Hơn nữa trước sự trêu ghẹo tận tâm của một kẻ vừa đẹp trai, vừa có tiền như Tịch Mộ Thành, ai mà kháng cự nổi cơ chứ.

Thời Tư Nam sửng sốt một hồi, khó hiểu hỏi: "Mẹ, sao bỗng nhiên mẹ lại muốn cho con ra nước ngoài, con sắp thi đại học đến nơi rồi." 

Ninh Thư nói: "Sau một khoảng thời gian suy nghĩ kĩ càng, mẹ cảm thấy ra nước ngoài chính là sự rèn luyện tốt nhất cho con, con những nhà giàu khác bằng tuổi con đều xuất ngoại cả rồi."

Thời Tư Nam nhìn Ninh Thư, hai mắt rưng rưng: "Mẹ, mẹ không thương con nữa sao, lúc trước bắt con đi làm, bây giờ lại muốn đẩy con ra nước ngoài."

Ninh Thư:... 

"Con chỉ muốn thi đỗ đại học bằng sự nỗ lực của chính mình, sau đó trải qua quãng đời sinh viên bình thường như bao người khác." Thời Tư Nam nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.

Ninh Thư nhìn thẳng vào mắt Thời Tư Nam, vậy đưa thẻ ra đây rồi đi mà tận hưởng cuộc sống đại học bình thường như bao người khác.

Cuộc sống bình thường với chả không bình thường cái cóc khô gì chứ. 

Sao người ta có thể tham lam như vậy, chỉ muốn hưởng thụ mà không chịu làm tròn trách nhiệm, hưởng thụ cuộc sống giàu có mà những người nghèo túng cả đời đều không thể hưởng thụ, sung túc, muốn tự do, lại còn muốn tự do trong tình yêu.

Cút, cút mợ mài đê.

"Mẹ, con không muốn ra nước ngoài." Trong lòng Thời Tư Nam có chút sợ hãi cuộc sống ở nước ngoài, hơn nữa trước nay nó cũng chưa xa nhà bao giờ. 

Ninh Thư mệt mỏi nói: "Chuyện này để sau tiệc sinh nhật của con chúng ta bàn tiếp."

"Mẹ!" Thời Tư Nam không kìm chế được hét lớn, giọng nói có ý phản đối.
Bình Luận (0)
Comment