Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 813

Phương Mộng Hàm nghe những ca từ này, cảm thấy Dương Vũ Huy là một người có tài, vẫn còn là sinh viên đã có thể viết ra ca khúc như vậy, sau khi tốt nghiêp, chắc chắn sẽ phát triển tốt.

Có vẻ Dương Vũ Huy vẫn rất có mị lực.

Phương Mộng Hàm nhìn Ninh Thư hỏi: “Cô cảm thấy Dương Vũ Huy này như thế nào, hắn từng tỏ tình với cô, cô lẽ nào không có chút cảm tình nào với hắn.” 

“Dương Vũ Huy là ai?” Ninh Thư mặt lạnh tanh hỏi lại.

Phương Mộng Hàm thấy Ninh Thư như vậy, không biết là cô quên thật hay là cố ý nói như vậy.

“Suy nghĩ kỹ một chút, vẫn là bạn trai của cô tốt, nhà có tiền, người thì đẹp trai, đúng là may mắn.” Phương Mộng Hàm nói. 

Ninh Thư trong lòng bật cười một tiếng, đây là sợ người ta thay đổi suy nghĩ, lúc trước không phải còn khuyên cô chấp nhận lời tỏ tình của Dương Vũ Huy sao.

Tâm địa thật nhiều.

Ninh Thư không có phản ứng với vẻ mặt ửng đỏ của Phương Mộng Hàm, tiếp tục xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy, lần này xâm nhập thành công, xem hết dữ liệu của hắn không sót cái gì. 

Cuối cùng phát hiện Dương Vũ Huy đang viết kịch bản, hơn nữa còn là “Hoàn Châu cách cách” nổi tiếng cả nước của thế giới kia.

Nhìn thấy bốn chữ “Hoàn Châu cách cách”, Ninh Thư suýt chút nữa cười ra tiếng, thế giới này cũng không tồn tại triều nhà Thanh.

Nếu như từ đầu chí cuối dựa theo triều Thanh cạo nửa đầu sáng bóng với bím tóc dài, đầu đội cờ hoa, cách tạo hình quái dị này thế giới này không thể chấp nhận được. 

Nhất định phải thay đổi bối cảnh lịch sử.

Cũng không biết Dương Vũ Huy sẽ xử lý như thế nào.

Ninh Thư suy nghĩ một chút, anh đã viết Hoàn Châu cách cách, tôi sẽ viết Tân Bạch nương tử truyền kỳ, tình yêu giữa người và yêu quái so với đám người tâm thần còn hay hơn nhiều. 

Bộ phim truyền hình về tình cảm giữa người và yêu quái này, Dương Vũ Huy lưu lại để bản thân quay phim, những thứ tốt đều muốn giữ lại cho mình.

Ninh Thư hiện tại muốn nhân lúc Dương Vũ Huy còn ở trường học, đưa những tác phẩm kinh điển truyền đời ra ánh sáng trước, sau này tác phẩm mà Dương Vũ Huy có thể lấy ra cũng ít đi.

Ninh Thư lên mạng tìm kiếm lịch sử của thế giới này, tìm kiếm tên núi mang màu sắc tương đối truyền kỳ. Lúc trước Bạch Tố Trinh tu luyện ở núi Thanh Thành, nhưng thế giới này không chắc có núi Thanh Thành. 

Ninh Thư tìm kiếm núi Thanh Thành, có tồn tại, có núi Thanh Thành là tốt rồi, nói trắng ra là, thế giới này chính là phục chế của thế giới song song kia, chỉ là lịch sử tách biệt, sinh ra không cùng một dạng lịch sử và vĩ độ không gian.

Ninh Thư bắt đầu viết kịch bản.

Loại rập khuôn này căn bản cũng không cần phí đầu óc, chỉ là có một vài chỗ ký ức mờ nhạt, cần nhiều lần cân nhắc. 

Thỉnh thoảng không có việc gì lại xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy một lát, nhìn xem trong máy tính của hắn lại lưu trữ cái gì.

Cũng may có một lần lúc trở thành NPC trong trò chơi, học qua các loại mã hóa, đây chỉ là phương thức xâm nhập đơn giản, Ninh Thư vẫn có thể làm được.

Ninh Thư ngoại trừ giờ đi học, tất cả thời gian đều ở trong kí túc xá, cuối tuần, bạn cùng phòng đều đi chơi và đi dạo phố, Ninh Thư chỉ ở trong kí túc xá viết kịch bản. 

Buổi tối, kéo rèm ở giường xuống, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, tu luyện cả đêm, sáng sớm hôm sau tinh thần sung mãn rồi, cả ngày cũng không dùng hết sức lực.

Trong ký túc xá Phương Mộng Hàm và Dương Vũ Huy càng ngày càng gần gũi nhau, được hoa hậu giảng đường xem trọng, Dương Vũ Huy trong lòng rất tự đắc, thậm chí còn viết một ca khúc cho Phương Mộng Hàm.

Phương Mộng Hàm hát bài hát này quay thành video đăng lên mạng. Phương Mộng Hàm vốn dáng dấp thanh thuần xinh đẹp, tại cộng thêm giọng hát không tồi, tạo nên sự quan tâm không nhỏ, làm cho Phương Mộng Hàm nhanh chóng trở thành người nổi tiếng của trường Đại học Truyền thông rồi. 

Trước đây Phương Mộng Hàm chỉ được biết đến với khuôn mặt xinh đẹp, nhưng Đại học Truyền thông người xinh đẹp không ít, là nơi hội tụ của trai xinh gái đẹp, bây giờ Phương Mộng Hàm còn giỏi ca múa, thì không còn là cô gái đẹp bình thường nữa.

Khiến Phương Mộng Hàm mỗi bước đi đều mang phong cách, đến nơi nào của trường học cũng có người nhìn chăm chú, tận hưởng trước cảm giác làm minh tinh.

Thậm chí đã có công ty quản lý đến làm việc với Phương Mộng Hàm, trải qua chuyện này, Phương Mộng Hàm càng cảm thấy Dương Vũ Huy là người rất có tài, đi bên cạnh Dương Vũ Huy chắc chắn có lợi. 

Đối mặt với điều kiện hấp dẫn công ty quản lý đưa ra, Phương Mộng Hàm chỉ nói sẽ suy nghĩ, sau đó vẫn không đưa ra được quyết định đi hỏi Dương Vũ Huy: “Đàn anh, anh cảm thấy em nên lựa chọn thế nào?”

“Cái này phải xem nguyện vọng của em.” Dương Vũ Huy trong lòng rất đắc ý, mình viết một ca khúc làm thay đổi cuộc đời Phương Mộng Hàm, loại cảm giác có thể nắm vận mệnh của người khác trong lòng bàn tay khiến Dương Vũ Huy rất say sưa.

Phương Mộng Hàm kiên định nói: “Em không muốn vào công ty quản lý, cho dù phía trước có gì đi chăng nữa, em vẫn muốn đi cùng anh.” 

Một ca khúc đã có thể làm cô ta trổ hết tài năng, Phương Mộng Hàm tin rằng Dương Vũ Huy còn có thể viết ra ca khúc hay hơn nữa, loại trực giác này vô cùng mãnh liệt, làm cho Phương Mộng Hàm cảm thấy rất chắc chắn trong lòng.

Dương Vũ Huy trong lòng đột nhiên có chút cảm động, từ lúc sống lại tới nay, còn có người tin tưởng hắn vô điều kiện như thế, mặc kệ con đường phía trước sẽ thế nào, Dương Vũ Huy nói năng rất có khí phách: “Nếu em đã xem trọng anh như vậy, anh nhất định sẽ không để cho em thất vọng.”

Phương Mộng Hàm cười một cách tự nhiên, ngón tay đan vào nhau, xoay người dáng người uyển chuyển bước đi, Dương Vũ Huy trong lòng khá vui vẻ. 

Mất cái nọ lại được cái kia, tỏ tình với Trần Gia Nam bị từ chối, nhưng lại gặp được Phương Mộng Hàm còn thuần khiết, xinh đẹp hơn.

Phương Mộng Hàm trở về ký túc xá, thấy Ninh Thư vẫn còn ngồi chơi máy tính, trong lòng không nhịn được bật cười một tiếng, tính tình kiêu ngạo, lại không biết mình bỏ lỡ viên ngọc quý.

Hiện tại Dương Vũ Huy phát triển trở thành như vậy, Trần Gia Nam chắc chắn không ngờ tới, sau này Dương Vũ Huy càng ngày sẽ càng nổi tiếng, đến lúc đó hối hận không kịp. 

Có điều, may là Trần Gia Nam từ chối, nếu không đời nào đến lượt cô ta được ở bên cạnh đàn anh.

“E hèm...” Phương Mộng Hàm ho khan hai tiếng muốn thu hút sự chú ý của Ninh Thư, Ninh Thư quay đầu nhìn thoáng qua Phương Mộng Hàm.

Phương Mộng Hàm nói: “Đàn anh Dương Vũ Huy viết cho tôi một ca khúc, cô nghe thấy như thế nào, tôi cảm thấy đàn anh Dương Vũ Huy rất tài năng, hay là cô cũng đi nói với anh ấy viết tặng cô một bài đi.” 

Ninh Thư chỉ lạnh nhạt ồ một tiếng, hiện tại cô đang xâm nhập máy tính của Dương Vũ Huy, tra xem tiến trình viết kịch bản của hắn.

Điều khiến Ninh Thư cảm thấy buồn cười là kịch bản của Dương Vũ Huy căn bản không thay đổi, loại danh hiệu “cách cách” ở thế giới này vốn không tồn tại, cái gì mà “hoàng a mã” hay là “phúc tấn”…, tất cả những thứ này đều rất mới mẻ, sẽ có rất nhiều người không hiểu rõ.

Thật ra có thể đổi thành công chúa chẳng hạn, nó sẽ làm người ta dễ hiểu hơn từ “cách cách”. 

Phương Mộng Hàm vốn là muốn thăm dò một chút, nhưng đối phương hờ hững như vậy, khiến Phương Mộng Hàm lập tức khó chịu, hơi thở dồn nén ở ngực, giống như nắm tay đập vào vải bông.

Phương Mộng Hàm không nhìn được cái bộ dạng chết tiệt này của Ninh Thư, dáng vẻ cao cao tại thượng khiến người ta cảm thấy bực mình, không phải là tìm được một bạn trai là thiếu gia giàu có sao?

Đến mức như lên trời sao? 

“Lẽ nào cô không hối hận?” Phương Mộng Hàm hỏi thẳng.
Bình Luận (0)
Comment