Ninh Thư thật muốn đấm đất, tâm tư của nam nhân, mẹ nó, thật khó đoán.
Phương Mộng Hàm đòi vai diễn, đòi vai diễn một cách không khách khí gì, đòi vai diễn với bạn trai người khác, bạn trai còn đồng ý.
Nói không chừng còn bị người ta đào mỏ mất!!
Sở trường của Phương Mộng Hàm là phá hư tình cảm của người ta, chứ không phải gắn kết tình cảm cho họ.
Tình cảm không sâu đậm, dễ phá hư khó giữ gìn, chút chuyện nhỏ là có thể khiến tình cảm tan thành mây khói.
Lúc chưa rời đi, cô không thể để hai người Trần Gia Nam và Lý Tân Trạch chia tay.
“Phim trường đã không còn vai quần chúng nữa rồi.” Ninh Thư nghiêm mặt nói.
Phương Mộng Hàm không nhịn được nói: “Chắc cũng phải có diễn viên quần chúng chứ, sao có thể không có nhân vật quần chúng.”
Ninh Thư trợn mắt: “Không có là không có.”
Lý Tân Trạch nhếch miệng, nói với Phương Mộng Hàm: “Bộ này phim quay trong đại trạch viện, cũng không cần nhiều nhân vật quần chúng lắm.”
“Về sau có vai gì anh sẽ báo em.” Lý Tân Trạch nói với Phương Mộng Hàm.
Mặt Phương Mộng Hàm liền biến thành khó coi, lướt mắt nhìn Ninh Thư, vào phòng rửa mặt, đóng cửa “rầm” lại.
Ninh Thư và Lý Tân Trạch đi xuống lầu, Lý Tân Trạch nói: “Cô ấy là bạn cùng phòng của em, em nói như vậy, không sợ sau này khó nhìn mặt nhau sao?”
Ninh Thư không biểu cảm gì, nói: “Nếu cô ta muốn vai diễn thì cũng phải nói trước với em, sau đó em nói lại với anh, sao cô ta lại trực tiếp đòi bạn trai người khác vai diễn chứ.”
“Hoặc là không hiểu chuyện, hoặc là cô ta có ý đồ khác, sao cô ta lại vượt mặt em tìm anh như vậy?”
Lý Tân Trạch gật đầu, lái xe đưa Ninh Thư đến phim trường.
Hôm nay Ninh Thư chỉ cần quay một cảnh là xong, quay xong phim Ninh Thư định trở về, lúc đi qua phim trường, lại thấy Dương Vũ Huy đang ở đó.
Ninh Thư đi tới, xem xem đây là phim gì?
Đây cũng là kịch bản Dương Vũ Huy viết, là phim cổ trang.
Dương Vũ Huy đang nói chuyện cùng đạo diễn, không biết nói gì mà sắc mặt đạo diễn không vui lắm, sắc mặt Dương Vũ Huy cũng không khác mấy.
Dương Vũ Huy đúng là hết chỗ nói rồi, kịch bản đang yên đang lành bị người ta quay thành như vậy, kịch bản này nhất định sẽ thu được thành công, nhưng bị người ta quay thành như vậy, trang phục cũng không chăm chút.
Đúng là phá hoại kịch bản mà, hắn còn định kiếm chút tiền nhờ kịch bản này.
Hắn nói hai câu với đạo diễn này, kết quả đạo diễn vẫn không nghe.
Nếu không phải hắn không đủ vốn thì hắn đã tự mình quay rồi.
Đúng là đầu heo mà, bảo sao nền giải trí của thế giới này nát như vậy.
Dương Vũ Huy rất bất đắc dĩ, thở dài một hơi.
Ninh Thư thấy mây đen bao phủ trên mặt Dương Vũ Huy, chắc gần đây mọi chuyện không được thuận lợi lắm.
Rất nhiều đồ tốt đã không còn thuộc về Dương Vũ Huy nữa rồi.
Dương Vũ Huy quay đầu thấy Ninh Thư, chỉ hững hờ, nhìn thấy nữ nhân này, lòng Dương Vũ Huy thấy rất khó chịu.
Nữ nhân này chính là mở đầu cho sự thất bại của mình, sau vụ của cô, thất bại lại liên tiếp thất bại.
“Sao cô lại ở đây?” Dương Vũ Huy tức giận nói với Ninh Thư.
Ninh Thư mỉm cười: “Tôi quay phim khác ở phim trường.”
Dương Vũ Huy thấy nụ cười của Ninh Thư, trong lòng càng thêm khó chịu, gợi lên sự thù hằn không gì sánh được trong lòng Dương Vũ Huy.
Đúng, chính là sự thù hằn!
Trước đây, Dương Vũ Huy cảm thấy nữ nhân này rất đáng ghét, là một kỹ nữ lầu xanh ham hư vinh, bây giờ trong lòng rất khó chịu.
Mang theo sự thù hằn sâu sắc, Dương Vũ Huy cũng không biết sự thù hằn này từ đâu mà có.
Dương Vũ Huy đi lướt qua Ninh Thư, hắn nhíu mày, xoay đầu lại hỏi Ninh Thư: “Phương Mộng Hàm về ký túc xá chưa?”
Ninh Thư hơi kinh ngạc, sao lại tới hỏi cô chuyện này, gọi điện thoại hỏi không phải là xong sao, nói: “Cô ta về rồi.”
Dương Vũ Huy quay đầu rời đi.
Đúng là khó hiểu.
Ninh Thư gọi taxi về ký túc xá.
Dương Vũ Huy ra khỏi phim trường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Mộng Hàm.
Phương Mộng Hàm thấy Dương Vũ Huy gọi điện thoại cho mình, rất vui, liền vội vàng hỏi: “Đàn anh, có chuyện gì không?”
Dương Vũ Huy hỏi Phương Mộng Hàm: “Trần Gia Nam ở cùng ký túc xá của em…”
“Anh hỏi cô ta làm cái gì, lẽ nào anh còn muốn tỏ tình với cô ta?” Phương Mộng Hàm tức giận nói.
Lẽ nào hắn còn chưa từ bỏ Trần Gia Nam, Trần Gia Nam đúng là lợi hại, có một bạn trai con nhà giàu rồi, lại còn khiến đàn anh quan tâm cô.
“Anh chỉ hỏi Trần Gia Nam có gì khác thường không?” Trong lòng Dương Vũ Huy rất khó chịu, Dương Vũ Huy cũng không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào.
Có cảm giác sợ hết hồn hết vía, giống như lúc đi bộ, phía trước đột nhiên xuất hiện một tảng đá lớn, không dời tảng đá đi, mình cũng không có cách nào đi tiếp.
Phương Mộng Hàm nghe Dương Vũ Huy nói như vậy, trong lòng càng không vui, nói cho có lệ: “Không có gì khác thường, ngày ngày đều đi cùng bạn trai thôi.”
Dương Vũ Huy đương nhiên nghe ra Phương Mộng Hàm nói cho có lệ, trầm giọng nghiêm túc nói: “Anh hỏi em cô ta có chỗ nào khác thường hay đột nhiên có rất nhiều tiền hay không?”
“Không có, không có gì khác thường hết.” Phương Mộng Hàm lạnh lùng nói.
“Đây là chuyện rất quan trọng, em nói cho anh đi.” Trong lòng Phương Mộng Hàm càng không thoải mái.
Còn nhớ Trần Gia Nam.
“Không muốn nói thì thôi.” Dương Vũ Huy bị Phương Mộng Hàm không hiểu chuyện chọc tức, cúp điện thoại.
Phương Mộng Hàm và Dương Vũ Huy ở cùng nhau đã được một thời gian, biết Dương Vũ Huy tức, cô ta vội vàng nói: “Thật sự là cô ấy không có gì thay đổi, chỉ là thích lên mạng hơn.”
“Cả ngày đều ở ký túc xá lên mạng.” Phương Mộng Hàm nói.
“Có phải ngày ngày đều đánh máy không.” Dương Vũ Huy hỏi.
Phương Mộng Hàm trợn ngược mắt: “Hình như là vậy.”
Dương Vũ Huy nheo mắt, cúp điện thoại, trong lòng nghi ngờ người sống lại có thể là Trần Gia Nam.
Phương Mộng Hàm còn muốn nói chuyện, nhưng trong điện thoại đã vang lên tiếng “tút tút”, Phương Mộng Hàm tức đến dậm chân.
Sắc mặt tràn đầy căm phẫn.
Trần Gia Nam đúng là âm hồn không tan mà, nam châm cùng dấu đẩy nhau, hai người đều là hoa khôi của trường, một núi không thể chứa hai cọp, quan hệ của hai người cũng không tốt lắm.
Chắc chắn là luôn cạnh tranh rồi.
Ninh Thư vừa về tới ký túc xá, liền đối mặt với khuôn mặt tràn ngập oán niệm của Phương Mộng Hàm, ánh mắt Phương Mộng Hàm nhìn Ninh Thư đầy hận thù.
Ninh Thư:...
Ăn ở kiểu gì vậy, cô còn chưa tức giận chuyện Phương Mộng Hàm làm sáng nay đây này, bây giờ còn hậm hực với cô, đúng là hết chỗ nói rồi.
“Trần Gia Nam, cô có thể bớt làm tới chút hay không, bản thân có bạn trai rồi, còn muốn quyến rũ bạn trai người khác.” Phương Mộng Hàm giận đùng đùng nói: “Cô đúng là kỹ nữ lầu xanh.”
Ninh Thư trợn mắt, há hốc mồm nhìn Phương Mộng Hàm: “Rốt cuộc ai mới là kỹ nữ lầu xanh, sáng nay cô đòi Lý Tân Trạch vai diễn, cô có ý gì, tôi thấy cô muốn quyến rũ Lý Tân Trạch thì có.”
“Tôi quyến rũ Lý Tân Trạch khi nào, cô mới quyến rũ đàn anh của tôi, đàn anh còn gọi điện thoại hỏi cô nữa kìa, lẽ nào cô không lén lút ở cùng đàn anh chắc?”
“Đồ thần kinh, tôi ở cũng đàn anh của cô lúc nào, vô duyên vô cớ đổ oan người khác, hắn nói cái gì?”