Trong phòng giao dịch đang có người trao đổi đồ đạc, đều là những thứ cổ quái li kỳ, từ trong sách, Ninh Thư biết được những thứ này đều là đồ tốt.
Ninh Thư phát hiện trên tay mình chẳng có đồ gì tốt cả, so với những người này, đồ của cô vốn không là gì cả.
Nhưng vẫn còn có Linh Hồn châu.
Linh Hồn châu là đồ tốt, Ninh Thư không định đổi với người khác.
“2333, ở đây.” Mai Tử Khanh dựa mình vào cột trong đại sảnh, vẫy tay với Ninh Thư.
Ninh Thư cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy cô ta.
Ninh Thư: →_→
Thật ghét cái số hiệu này.
Ninh Thư cười cười đi tới chỗ Mai Tử Khanh.
“Lên lầu đi.” Mai Tử Khanh đi phía trước, Ninh Thư đi theo sau cô ta.
“Nhiệm vụ lần này là trong lúc một thế giới cao cấp tiến hóa thành siêu cấp thì quy luật bị hỗn loạn.” Mai Tử Khanh nói với Ninh Thư.
“Nhiệm vụ này còn có mấy người nữa, lát nữa mọi người hỏi cô tên gì, cô cứ nói số hiệu ra, ví dụ số hiệu của tôi là 696.” Mai Tử Khanh nói với Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, trong lòng phiền muộn, số hiệu của cô ư!!!
Mai Tử Khanh mở cửa một căn phòng ra, cửa vừa mở ra, liền nghe được tiếng cãi vã bên trong.
“Cô đến đây vì người đó phải không? Chỉ là một nhiệm vụ sửa chữa thế giới, biết người ta sẽ tới liền cun cút tới đây.” Một người nam nhân nói, tướng mạo của hắn cũng không xuất chúng, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Rõ ràng sự khinh bỉ này đang hướng về phía nữ nhân ngồi đối diện.
Nữ nhân này rất đẹp, mọi cử động đều rất phong hoa, sóng mắt tuyệt sắc, trên người cô ta mặc trang phục cổ đại tinh xảo, ống tay dài, tóc khẽ vén lên, toàn thân không có lấy chút đồ trang sức nhưng vẫn rất đẹp.
Cảm giác tất cả đồ trang sức trên thế gian này đều không xứng với nàng.
Ninh Thư nhìn không chớp mắt, đẹp, thật là đẹp.
Có điều hiện tại nàng đang rất tức giận, khí thế đầy mình, lạnh lùng nói với nam nhân vừa nói lúc trước: “Anh có ý gì, chỉ là chút xung đột trong lúc làm nhiệm vụ, có cần phải ghi hận lâu như vậy không?”
“Ha ha ha ha...” Khuôn mặt nam nhân kia có chút khinh bỉ: “Tôi không nói chuyện với kỹ nữ.”
“Anh nói cái gì, mở mồm nói cho sạch sẽ chút, tôi là nhiệm vụ giả siêu cấp, anh chẳng qua cũng chỉ là một nhiệm vụ giả cao cấp cỏn con.” Nữ tử cau mày nói, cho dù đang tức thì nàng cũng vẫn rất đẹp.
“Ồ, kỹ nữ siêu cấp lừa người, lừa mạng, lừa trái tim.” Nam nhân kia không hề sợ hãi nói.
“Anh.”
“Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa.” Bên cạnh có người khuyên giải.
Ninh Thư: →_→
Sao vừa bước vào đã thấy cảnh quyết liệt như vậy chứ.
Xem ra ân oán của hai người này không nhỏ nhá.
Mai Tử Khanh dẫn Ninh Thư vào, bốn người trong phòng nhìn về phía Ninh Thư và Mai Tử Khanh.
Nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một người đàn ông, Ninh Thư thật muốn xoay người rời đi.
Mẹ nó, sao Trương Gia Sâm lại ở đây.
Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư, cười với cô: “Thật trùng hợp.”
Thấy nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười của Trương Gia Sâm, Ninh Thư tỏ vẻ không muốn đùa giỡn cùng Trương Gia Sâm.
“Các người quen nhau?” Mai Tử Khanh hỏi.
Ninh Thư lắc đầu: “Không quen.”
“Quen.”
Ninh Thư liếc mắt.
“Tôi giới thiệu một chút, người trong phòng đều là nhiệm vụ giả của nhiệm vụ lần này.”
“Đây là 496, là nhiệm vụ giả siêu cấp.” Ánh mắt Mai Tử Khanh dừng lại trên người nữ nhân mặc đồ cổ trang.
“Xin chào.”
496 chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“Đây là 2333, là nhiệm vụ giả trung cấp.” Mai Tử Khanh giới thiệu Ninh Thư.
“Phụt, 2333.” Nam nhân xung đột với 496 không nhịn được bật cười: “Số hiệu của cô không tồi nhỉ.”
Ninh Thư nhếch miệng: “Cảm ơn.”
Nếu không phải đánh không lại anh thì tôi đã đánh anh lâu rồi!
Mai Tử Khanh giới thiệu một loạt những người trong phòng, cuối cùng giới thiệu Trương Gia Sâm: “Đây là nhiệm vụ giả sơ cấp, 6457.”
Trương Gia Sâm vừa cười vừa nói: “Xin chào.”
“Xin chào.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, thì ra Trương Gia Sâm còn là nhiệm vụ giả sơ cấp.
Ninh Thư ngồi cạnh Mai Tử Khanh, trong phòng khá yên tĩnh, không ai nói gì, Ninh Thư cũng ngậm miệng không nói lời nào, cảm giác có người đang nhìn mình, xoay đầu lại thấy Trương Gia Sâm đang nhìn, còn nháy mắt một cái.
Ninh Thư mặt không đổi sắc quay đầu lại, không thèm nhìn Trương Gia Sâm, nhỏ giọng hỏi Mai Tử Khanh bên cạnh: “Sao nhiệm vụ giả siêu cấp có thể tham gia nhiệm vụ này, nhiệm vụ giả sơ cấp cũng có thể tham gia?”
“Thực ra vai trò của từng nhân vật khác nhau, ví dụ 496, chính là nhân vật chính, chúng ta đều là nhân vật phụ, căn cứ vào từng vai phụ sẽ chọn cấp độ thích hợp.”
Ninh Thư gật đầu, người như cô dù có xuyên không cũng chỉ là người qua đường.
“Chúng ta đang đợi thêm người à?” Không khí trong phòng cũng không ổn lắm, tất cả mọi người đều yên lặng, quan hệ như vậy sao có thể là được nhiệm vụ đây?
“Ừ, còn thiếu một người.” Mai Tử Khanh nói.
“Cạch” chốt cửa chuyển động.
Nữ nhân nhiệm vụ giả siêu cấp đứng lên đầu tiên, nhìn chằm chằm vào cửa.
Những người khác cũng đứng lên theo, Ninh Thư thấy bọn họ đều đứng lên, cũng vội vàng đứng dậy.
Cửa chậm rãi mở ra, nam nhân một thân áo đen đứng trước cửa phòng, chân hắn rất dài, khiến cánh cửa như lùn đi, tà áo đen nhẹ nhàng tung bay.
Ninh Thư:...
Ta, ta không muốn làm nhiệm vụ này, Trương Gia Sâm thì thôi đi, sao còn có Giáo Y đại thúc quỷ tha ma bắt kia.
Đại thúc nhìn người trong phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trên người 496, cũng chính là nhiệm vụ giả siêu cấp: “Cô không phù hợp điều kiện nhiệm vụ lần này, không cần đi.”
“Tôi có thể, thế giới này sắp biến thành thế giới siêu cấp rồi, thực ra đã là thế giới siêu cấp nhưng chỉ không ổn định chút thôi.” 496 vội vàng nói, trông vô cùng lo lắng.
“Để tôi đi cho.”
“Cô, qua đây lau ghế đi.” Đại thúc nhìn về phía Ninh Thư, rồi chỉ cái ghế bên cạnh hắn: “Lau sạch đi.”
Ninh Thư:...
Hắn không thể lau chắc?
Mấy người trong phòng đều nhìn về phía Ninh Thư, Mai Tử Khanh bên cạnh lấy cùi chỏ huých Ninh Thư: “Mau lau đi, lau sạch chút.”
Cảm nhận được ánh mắt thăm dò của mọi người trong phòng, Ninh Thư muốn chết.
Ninh Thư nắm lấy tay áo, dùng sức lau ghế, sau đó mặt không đổi sắc đứng sang một bên.
Lúc này đại thúc mới ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, luân hồi tử vong, có thể sẽ chết nhiều lần, hiện tại ai không muốn đi có thể rời đi.”
Ninh Thư vừa nghe thấy luân hồi tử vong, đây là cái gì quỷ chứ, bùa hộ mệnh của mình không nhiều lắm, hay thôi không đi nữa, Ninh Thư giơ tay lên, định mở miệng, Trương Gia Sâm mở miệng nói: “Chúng ta cùng đi chứ.”
Ninh Thư: Mày cút đi.
Bà đây không quen mày.
Giáo Y đại thúc lạnh lùng nhìn Ninh Thư: “Cô không đi?”
Ninh Thư định gật đầu, Mai Tử Khanh liền huých cô một cái, Ninh Thư quay đầu nhìn về phía Mai Tử Khanh, Mai Tử Khanh lắc đầu.
Ninh Thư:...
Mẹ chứ, có thể nói chuyện hẳn hoi được không,
Ninh Thư rụt tay về, bình thản nói: “Cánh tay tôi hơi đau một chút.”
Mai Tử Khanh như trút được gánh nặng, khiến Ninh Thư nhíu mày, tình huống gì đây?!