Ninh Thư đi vòng qua Tiểu Lan, cầm gậy gỗ lấy tro ở bếp khác.
“Này cho cô này.” Tiểu Lan đưa một chiếc gắp than tới trước mặt Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn chiếc gắp than, lại nhìn khuôn mặt bị ánh lửa bập bùng chiếu lên của Tiểu Lan.
Ninh Thư nhìn chiếc gắp than được đưa đến trước mặt mình, Tiểu Lan có chút bất an thu tay về: “Cô sợ tôi phải không.”
“Đâu có.” Ninh Thư nhận lấy chiếc gắp than: “Cảm ơn.”
Ninh Thư dùng nước trộn với tro để rửa tay, rửa xong liền ngửi thử, trên tay đã không còn mùi phân thối nữa, nhưng mùi trên người thì vẫn không hết được.
Ninh Thư nhìn về phía Tiểu Lan, hỏi: “Cô ăn rồi chứ?”
Tiểu Lan cười, có vẻ như Ninh Thư chủ động nói chuyện với cô ta khiến cô ta rất vui, nói: “Chưa ăn, bà nói chờ mọi người ăn xong chúng tôi mới ăn.”
Giọng của Tiểu Lan đậm chất tiếng địa phương, Ninh Thư miễn cưỡng mới nghe rõ.
“Cô đây rồi.” Mai Tử Thanh đi tới, đưa một chiếc bánh màn thầu cho Ninh Thư.
Ninh Thư cười nói cảm ơn, gặm bánh màn thầu, Mai Tử Thanh nhìn qua Tiểu Lan, nói: “Thầy giáo gọi cô qua đó.”
“Ờ.” Ninh Thư đi theo Mai Tử Thanh ra khỏi bếp, quay đầu thấy Tiểu Lan đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt trống rỗng.
Ánh mắt của cô ta vốn không có tiêu cự.
Ninh Thư đi vào nhà chính, hỏi đại thúc: “Người tìm tôi có chuyện gì.”
“Tối nay cô gác đêm.” Đại thúc nói: “Hai người cùng gác, cô xem xem định đi với ai.”
Ninh Thư:...
Vừa gọi là biết ngay không có chuyện tốt, sao không kêu cô ăn cơm đi?
Ninh Thư thật muốn nhổ vào mặt hắn.
“Để tôi đi cùng cô ấy cho.” Mai Tử Thanh đứng cạnh Ninh Thư nói.
Ninh Thư có chút cảm động, nắm chặt tay Mai Tử Thanh, em gái à, em thật đáng yêu.
Đại thúc liếc nhìn Ninh Thư, Lô San San lại nói: “Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào chứ?”
“Hai cô gái cùng gác đêm không an toàn, tối nay để tôi gác cho.” Trương Gia Sâm nói.
Ninh Thư: →_→
Dù Trương Gia Sâm làm gì, nói gì, Ninh Thư đều cảm thấy hắn không có lòng tốt.
“Không cần, chúng tôi đi được rồi.” Ninh Thư cự tuyệt.
Đại thúc lên tiếng: “Buổi tối mọi người cố gắng đừng ra ngoài, không nên đi mình cho hung thủ cơ hội.”
“Vâng, thưa thầy.” Đại thúc vừa nói, những người này liền ngoan ngoãn y như đám học sinh tiểu học vậy.
Lấy đâu ra thầy giáo nào lại mặt không đổi sắc đi lột da, cắt nội tạng cơ chứ.
Ninh Thư đi lên lầu cầm cuốn sổ, ghi chép lại mọi chuyện, sau đó chậm rãi suy nghĩ.
Những chuyện dùng đến IQ này luôn khiến Ninh Thư muốn nổ tung đầu.
Thấy những nhiệm vụ giả khác đều lạnh lùng thờ ơ, Ninh Thư cảm giác mình rất bối rối.
Có một nỗi sợ không nói ra được.
Trong đầu mơ mơ màng màng.
Mẹ nó, cảm giác như con chip não đang bị thiêu đốt.
Ninh Thư bò lên giường, lấy cuốn sổ trong cặp trên đầu giường ra.
Một người bị bút lông đâm từ mắt vào trong đầu, bút còn mang theo kim thêu, đều là học sinh, không ai có khả năng mang theo kim thêu bên mình, hơn nữa những học sinh này cũng không biết sửa quần áo.
Như vậy kim thêu chắc chắn là của bà chủ nhà.
Một người khác có vết thương trên người, nếu đúng như đại thúc nói, không phải là bị động vật cắn chết, chắc chắn phải có công cụ, công cụ được giấu ở đâu chứ.
Dù thế nào cũng thấy người gây án rất quen với ngôi nhà này.
“2333, lại có chuyện rồi.” Mai Tử Thanh đi tới, sắc mặt không tốt nói với Ninh Thư.
Ninh Thư vội vã lao từ trên giường xuống, hỏi: “Ai.”
“Phan Thìn.”
Ninh Thư nhanh chóng chạy đến hiện trường án mạng, Phan Thìn chết tại cửa phòng, gáy đập vào ngưỡng cửa, máu ở gáy chảy đầy đất.
Nhà ở nông thôn đều có ngưỡng cửa, Phan Thìn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Đại thúc đeo găng tay, kiểm tra đầu Phan Thìn.
“Ai ở cùng Phan Thìn cuối cùng.” Sắc mặt đại thúc rất sắc bén.
Mọi người ai cũng cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, lắc đầu, một nam sinh nhỏ giọng nói: “Cậu ta nói muốn về phòng lấy đồ.”
“Tôi đã nói rồi mà, đừng có đi lẻ, trong đầu toàn là phân hay sao chứ?” Đại thúc cởi găng tay, tay đặt bên hông.
Mọi người vô cùng căng thẳng.
Ninh Thư nhíu mày, Phan Thìn là kẻ tình nghi lớn nhất, người đề nghị tới đây là hắn, bút lông là của hắn, giờ Phan Thìn chết.
Kẻ tình nghi lớn nhất đã chết.
Bây giờ nhìn ai cũng giống hung thủ.
Chủ tịch câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương vịn vào tường, trên trán đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt bối rối, cố trấn định nói: “Về sau ai muốn đi đâu phải bảo nhau, phải cùng đi nhé.”
Giọng hắn run rẩy.
“Có ma, có ma, tôi không muốn ở lại nơi quỷ quái này đâu.” Một nữ sinh sợ hãi hét lên, một bên kêu một bên lảo đảo lao xuống lầu.
“Lâm Hạ, đừng chạy lung tung.” Phàn Tuấn Dương quát nữ sinh kia.
Nhưng Lâm Hạ ôm lấy đầu, không thèm để ý tới Phàn Tuấn Dương, chạy đi mất.
Ninh Thư và các nhiệm vụ giả khác lập tức đuổi theo, ra đến sân, thấy Lâm Hạ từng bước chạy vào trong cơn bão tuyết.
“Nhanh lên, không sẽ lạc đường đó.” 795 cau mày nói: “Chúng ta sắp thất bại trong nhiệm vụ này rồi.”
“Ba người chết liên tiếp, mà giờ đến manh mối của hung thủ cũng không có.” 795 hùng hổ: “Mẹ kiếp, tôi không muốn chết đi chết lại đâu.”
“Không thấy nữa rồi.” Ninh Thư bất đắc dĩ nói, thân ảnh của Lâm Hạ đã biến mất, chỉ còn thấy bông tuyết đang bay trong gió, ngay cả vết chân cũng bị tuyết bao phủ.
795 nhún vai, xoay người trở về: “Về thôi, cô ta chết chắc rồi.”
Không chết đói thì chết cóng.
Ninh Thư cũng xoay người, thấy một mảng trắng xóa: “Nhớ hướng đi lúc ra không?”
Mọi người:...
795 dẫn đầu, đưa tay lên, như có một sợi tơ vô hình quấn quanh tay hắn: “Đi theo tôi.”
Ninh Thư nhíu mắt, đâu thấy trong tay hắn có vật gì đâu.
Chắc là bảo vật gì đó.
Mọi người bước từng bước đi theo phía sau 795.
Ninh Thư sờ bụng, sáng sớm chỉ ăn một cái bánh màn thầu đen không bõ lót dạ, bây giờ lại đói rồi.
Ninh Thư lấy mấy viên Tích Cốc đan ra, hỏi: “Mọi người muốn ăn không?”
“Cho tôi hai viên, mẹ nó, tôi sắp chết đói rồi.” 795 vươn tay: “Bên trên không có đờm của cô chứ.”
“Tởm quá đi, tôi không nuốt nổi mất.” Mai Tử Thanh cầm một viên ném vào trong miệng.
Ninh Thư đưa hai viên cho 795, rồi đưa cho Trương Gia Sâm và một nhiệm vụ giả khác mỗi người một viên.
“Cảm ơn.” Trương Gia Sâm cảm ơn Ninh Thư.
“Không cần.” Mỗi lần thấy bộ dạng giả tạo của Trương Gia Sâm, tóc gáy sau lưng Ninh Thư đều dựng hết lên.
Ăn Tích Cốc đan xong, cơ thể ấm hơn một chút, bụng cũng không đói nữa.
“Lô San San không tới sao?” Ninh Thư nhìn một vòng xung quanh.
795 khinh bỉ: “Cô ta sẽ không làm mấy việc vất vả đâu, chỉ biết dùng thân thể đi chinh phục nam nhân, khiến nam nhân làm việc là được rồi.”
Ninh Thư:...
Khiến một đại nam nhân ghi thù một nữ nhân như vậy, xem ra ân oán của hai người này không nhỏ nha.
“Một người đến xây dựng thế giới như thế nào cũng không biết sao xứng làm nhiệm vụ giả siêu cấp sao.” 795 vô cùng khinh miệt.