Ninh Thư thấy đại thúc cất đồ đi, không định trả người ta, hỏi: “Có nên trả đồ cho Phàn Tuấn Dương không?”
“Sao lại phải trả hắn?” Đại thúc lạnh lùng nói.
“Vậy người nói cho tôi biết đây là thứ gì vậy?” Ninh Thư rất tò mò.
Dù nhìn thế nào thì cô vẫn thấy đó là đá bình thường, không phải bảo bối gì hết.
“Một loại linh thạch, đây là hòn đá con, chắc vẫn còn hòn đá mẹ.” Đại thúc vui vẻ nói.
Đúng là cách biệt về IQ mà, cô vẫn không hiểu đây là vật gì.
“Có tác dụng gì?” Ninh Thư hỏi.
“Có thể hấp thu linh hồn, các linh hồn trong vòng một km đều sẽ bị hấp thu.” Đại thúc nói.
Ninh Thư gật đầu, loại đá này còn có thể hấp thu linh hồn, thảo nào Mai Tử Thanh nói không nhìn thấy linh hồn.
Chắc loại đá này đã hấp thu hết linh hồn rồi.
Loại đá có thể hấp thu linh hồn này khá giống Linh Hồn châu của cô.
Chẳng lẽ để thu thập linh hồn nên Phàn Tuấn Dương mới giết nhiều người như vậy?
“Chắc bên dưới bàn này có thông đạo, phía dưới đều trống không.” Đại thúc nói với Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Biết ngay là lại sai khiến người ta mà.
Ninh Thư bò xuống dưới gậm bàn, lục lọi khắp nơi, nhìn xem khe hở ở đâu, dù phía dưới trống không nhưng không biết cơ quan ở đâu?
Hơn nữa trên lối đi này phủ một lớp đất dày.
Ninh Thư đi đến phòng chứa củi lấy xẻng, chuẩn bị dùng xẻng đào đất.
Có điều có chút động tĩnh nên có mấy người đã tỉnh lại, Vương Kiệt hỏi Ninh Thư: “Cô đang làm gì thế?”
Ninh Thư lập tức vác xẻng lên vai, nói: “Tôi lấy thứ này làm vũ khí, nhỡ hung thủ tới, tôi cũng có thể phản kháng.”
“Nhiều người như vậy, tạm thời hung thủ sẽ không hành động đâu.” 795 nói: “Bóng đen trước đó cô thấy không phải hoa mắt chứ.”
“Không có, thật sự có người vụt qua mà.” Ninh Thư nói.
Nghe thấy có người nói chuyện, người trong phòng dần tỉnh lại hết, lúc Phàn Tuấn Dương tỉnh lại, bởi vì dựa vào tường ngủ nên cổ rất đau, sờ lên cổ, liền phát hiện dây đỏ trên cổ mình không thấy.
Phàn Tuấn Dương vội vã sờ lồng ngực, không thấy viên đá đâu, mặt liền biến sắc, vô cùng nhợt nhạt.
“Mọi người có thấy đồ của tôi hay không, là một viên đá, vật này là bùa hộ mệnh tôi mang theo từ nhỏ.” Phàn Tuấn Dương tìm khắp nơi, sắc mặt lo lắng.
Ninh Thư nhìn đại thúc, không nói gì, lẽ nào đại thúc cứ cuỗm mất như vậy sao?
“Thứ gì vậy?” 795 hỏi.
“Chính là, là một viên đá, dây đỏ xâu qua viên đá, viên đá kia là bùa hộ mệnh của tôi.” Phàn Tuấn Dương lo lắng hỏi: “Cậu có thấy không?”
795 lắc đầu.
Vương Kiệt nhíu mày, nói: “Cậu hỏi cô ấy xem, cô ấy vẫn luôn tỉnh.” Vương Kiệt chỉ vào Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Mẹ cha, làm như vậy còn nói hắn thích mình, bây giờ Ninh Thư có thể đâm đầu vào tường rồi.
Hắn nói như vậy chẳng khác nào nói đồ là cô lấy.
“Cô thấy đồ của tôi không?” Phàn Tuấn Dương hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư lắc đầu: “Không thấy.”
“Phải làm sao bây giờ.” Trên trán Phàn Tuấn Dương toát đầy mồ hôi lạnh.
Ninh Thư hỏi: “Đồ này rất quan trọng sao?”
“Cực kỳ quan trọng.”
Ninh Thư len lén liếc nhìn đại thúc, đại thúc vẫn lạnh lùng, không hề có tật giật mình, da mặt đúng là dày hơn cô nhiều.
Phàn Tuấn Dương sợ hãi vô cùng, sắc mặt rất lo lắng.
“Hơn nửa đêm không ngủ còn làm ồn cái gì đó, có để cho bà lão này ngủ hay không.” Giọng của bà lão bên phòng bên truyền lại.
“Bà ơi đồ của cháu mất rồi, cháu đang tìm.” Phàn Tuấn Dương cao giọng, khiến không ít người đang ngủ tỉnh lại.
Căn phòng bên cạnh không thấy có động tĩnh, nhưng một lát sau, bà lão và Tiểu Lan đã ăn mặc chỉnh tề, đi ra hỏi: “Mất thứ gì?”
“Mặt vòng của cháu không thấy nữa, mặt vòng trên cổ cháu không thấy nữa.” Phàn Tuấn Dương nói.
Bà lão nhíu chặt mày, mắt Tiểu Lan co lại, vốn đã nhỏ nay càng nhỏ hơn, mở miệng nói: “Chắc vẫn còn trong phòng này, anh thử tìm lại xem.”
“Đúng đó, cậu thử tìm lại xem, chắc vẫn ở trong phòng này, đừng có rơi đồ lại đổ lên đầu chúng ta.” Bà lão vội vàng nói.
Mắt Ninh Thư lóe sáng, nói: “Trên cổ Tiểu Lan cũng có dây đỏ, cậu nhìn xem trên cổ Tiểu Lan có phải đồ của cậu hay không.”
Tiểu Lan lập tức sờ cổ mình, nói: “Đây là bùa hộ mệnh bà xin từ miếu về cho tôi, không phải viên đá.”
Ninh Thư hé mắt: “Sao cô biết là viên đá.”
“Tôi nghe các người nói là viên đá mà.” Tiểu Lan nói: “Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy có người nói dây đỏ xâu viên đá không thấy nữa.”
“Đây là lá bùa hộ mệnh ta xin cho cháu gái ta.” Bà lão nói.
Mắt Phàn Tuấn Dương lóe lên, nói với Tiểu Lan: “Có thể lấy xuống cho tôi xem dây đỏ trên cổ cô được không.”
Tiểu Lan mặt không đổi sắc, ánh mắt nàng trống rỗng vô cùng, nói: “Đây là đồ của tôi, tôi không hề nhặt được đồ của anh.”
“Đồ của Tiểu Lan là bà già này đi xin ở miếu, cũng không phải đồ của cậu, đừng có ép cháu người ta giao đồ như thế chứ, ở nhà của ta, ăn của nhà ta, bây giờ còn đòi đồ của cháu gái ta.”
Bà lão ngồi sụp dưới đất, hai tay vỗ đất, khóc loạn lên.
Ninh Thư thấy vậy liền ghé sát đại thúc nói: “Có chuyện rồi…”
Đại thúc cầm dao giải phẫu đẩy trán Ninh Thư ra: “Tránh xa tôi ra.”
Ninh Thư bĩu môi, sao Tiểu Lan lại không thể lấy đồ ra, nếu quả thật chỉ là bùa hộ mệnh, đưa ra không phải là xong sao.
Chắc là đeo thứ giống của Phàn Tuấn Dương.
Cũng có thể nói, có khả năng trên người Tiểu Lan cũng có một viên linh thạch có thể hấp thu linh hồn.
“Bà ơi, cháu cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bà đứng dậy đi.” Phàn Tuấn Dương bất đắc dĩ nói.
Bà lão chống gậy đứng lên, tức giận nói: “Đừng có bắt nạt hai chúng ta, đừng có bắt nạt cháu gái ta không nhìn thấy.”
“Tiểu Lan, đi với bà.” Bà lão kéo tay Tiểu Lan đi.
Phàn Tuấn Dương sợ hãi vò đầu bứt tóc.
“Thầy ơi, em thấy chúng ta nên tìm cách đối phó thôi.” Lô San San nói: “Chúng ta quá bị động.”
Đại thúc chuyển động dao giải phẫu trong tay: “Chắc sắp rồi.”
Ninh Thư trừng mắt nhìn, đại thúc biết hung thủ là ai rồi ư?
Phàn Tuấn Dương không tìm được mặt vòng của mình, rất sợ hãi, một cảm giác khủng hoảng và bất an.
“Em muốn lên lầu tìm một chút.” Phàn Tuấn Dương nói với đại thúc.
“Cậu chắc chắn muốn đi tìm một mình?” Đại thúc nói.
“Em muốn gọi mấy người đi cùng, được không thầy.” Phàn Tuấn Dương nói với đại thúc.
“Được thôi, tùy cậu.”
“Cảm ơn thầy.” Phàn Tuấn Dương vội vàng nói, kêu thêm vài nam sinh cùng mình lên lầu tìm đồ.
Vương Kiệt chủ động nói: “Tôi đi cùng các cậu.”
Phàn Tuấn Dương nhớ tới trước đây người này từng đánh mình, trong lòng khó chịu, trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, mấy người chúng tôi là đủ rồi.”
Vương Kiệt mím môi, không định đi theo nữa.