Thương thế của Lý cẩu tử lập tức tăng thêm, lỗ thủng ở bụng lại bắt đầu ứa máu, trong miệng Lý cẩu tử nôn ra máu.
Lý cẩu tử trông rất hoang mang, há miệng trong miệng lại có máu đen chảy ra, sắc mặt của hắn như tro tàn.
Lý cẩu tử mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chặp Bạch Y Xảo: "Là nàng cho ta tiền..." Lý cẩu tử nôn ra máu: "Để kêu ta làm nhục Trần... Trần Nhị Muội, còn nói đem Trần Nhị Muội cho... ta làm vợ."
Lúc nói chuyện, Lý cẩu tử nôn ra từng ngụm từng ngụm máu, có lẫn cả cục máu, sắc mặt hắn dần dần xanh lại, máu ở bụng phun ra như suối.
Thấy một màn như vậy, những người căm phẫn Lý cẩu tử xung quanh cũng không nhịn được dời đi ánh mắt, bây giờ Lý cẩu tử thật sự là quá thê thảm.
Lý cẩu tử muốn mở miệng cầu cứu, trong miệng lại có nhiều máu xộc lên hơn, Lý cẩu tử dùng sức ộc ra hai phát, thân thể co rút hai lần rồi chết.
Bạch Y Xảo nghe được lời nói của Lý cẩu tử, trong nháy mắt liền bối rối, đầu óc trống rỗng, trực tiếp ngã xuống đất.
Bạch Y Xảo ngã xuống đất, quần của nàng dần dần bị máu tươi thấm ướt.
Bạch Y Xảo sảy thai.
"Y Xảo." Phương Dũng trông rất do dự giãy giụa, gương mặt lại chợt lóe lên sự vui vẻ.
Bạch Y Xảo nằm trên mặt đất, máu tươi trên làn váy càng ngày càng nhiều.
"Phương Dũng." Mẫu thân Phương Dũng nắm quải trượng, hô lên với Phương Dũng: "Đưa Y Xảo vào trong nhà."
Đối mặt với tình huống như vậy, sắc mặt mẫu thân Phương Dũng vẫn trấn định.
Phương Dũng phản ứng lại, ôm Bạch Y Xảo trên mặt đất vào rồi chuẩn bị đi mời đại phu, thì có tiếng chiêng trống vang lên.
Mọi người mới phản ứng được, hôm nay là ngày quan phủ tới thu lương thực.
"Mọi người ở đây cả à, thu lương thực và tiền bạc mỗi nhà lại đi nào." Lần này có rất nhiều nha dịch tới, còn có cả tiên sinh ghi chép công văn của quan phủ.
Người vây xem lập tức giải tán, về nhà lấy tiền lấy lương thực rồi.
Có vài người không có tiền cũng không có lương thực, lại đem con bán cho quan phủ, bán con cái.
Khắp nơi đều là tiếng khóc trẻ con.
Ninh Thư ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy thật quá thê thảm, hưng thịnh thì bách tính khổ, suy vong thì bách tính vẫn khổ.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã rất hoang đường, nhưng quan phủ thế mà lại nhận những đứa trẻ này thật.
Muốn bán con đi làm nô lệ sao? Giấy tờ tùy thân của bọn họ đã bị cha mẹ giao cho quan phủ.
Dùng sự hi sinh của một hai đứa bé đổi lấy sự sinh tồn của cả gia đình.
Những đứa trẻ bị bán thấp thỏm lo âu, khóc gào thét, cha mẹ cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Hiện tại triều đình đã hư thối thành như vậy sao, công khai bán dân, sau đó lại đem những đứa trẻ này bán cho thị trường buôn người.
Tận dụng triệt để vậy.
Phương Dũng vốn muốn đi mời đại phu cho Bạch Y Xảo, nhưng lại bị một nha dịch ngăn lại, nha dịch nói với Phương Dũng rằng: "Nghe nói ngươi đánh chết một con hổ, da hổ vẫn còn ở đây đi, Huyện thái gia có bệnh thấp khớp lâu rồi, cần dùng da hổ này để che."
Sắc mặt Phương Dũng chợt lạnh.
Ninh Thư ở cách đó không xa nghe thấy như thế, có chút hết chỗ nói rồi, tìm lý do cũng không có tâm một chút, mùa hè này nóng đến chết mất, còn muốn cái gì mà da hổ che chân, chỉ là muốn da hổ của Phương Dũng thôi.
Hiện tại Phương Dũng là anh hùng đánh hổ, nổi tiếng mười dặm, làm cho người bên trong huyện nha đều nghĩ tới da hổ.
Phương Dũng vừa mới gặp phải đả kích lớn nhất đời người từ trước tới nay, thê tử của mình cắm sừng mình rồi, thậm chí đứa bé trong bụng cũng có thể không phải là của mình.
Phương Dũng là người thông minh, hơi chút liên tưởng tới sự dị thường trong khoảng thời gian này của Bạch Y Xảo, ngay cả mang thai mà cũng không có một chút sắc mặt vui mừng, kết hợp với lời Lý cẩu tử nói, Phương Dũng có thể nghĩ ra được gần hết câu chuyện.
Hiện tại Phương Dũng đang phẫn hận không có chỗ trút, nha dịch lại còn lòng tham không đáy, mười ngày trước vừa lấy 70 lượng đi, hiện tại lại muốn da hổ.
Tấm da hổ không có một chút tỳ vết nào kia... ít nhất... đáng giá ngàn lượng, hổ cũng không nhiều, cũng không phải người bình thường có thể đánh được.
Phương Dũng cảm giác từng trận máu nóng xông lên đầu, nắm thật chặt nắm tay.
"Ngươi có ánh mắt gì vậy, hiếu kính với Huyện thái gia là nhờ tổ tiên của ngươi tích đức, mau đem da hổ cho ta." Nha dịch có chút bị ánh mắt Phương Dũng hù dọa, có điều nghĩ đến mình là người của huyện nha, cũng không phải là kẻ những dân đen này dám mạo phạm, lập tức ưỡn lưng với Phương Dũng đòi da hổ.
Phương Dũng lên tiếng nói: "Da hổ thảo dân để lại cho mẫu thân."
"Hả, ngươi dám phản đối." Nha dịch mở to hai mắt: "Có tin ta nói cho Huyện thái gia, trị ngươi tội đại bất kính hay không."
Nha dịch ỷ có triều đình có Huyện thái gia làm chỗ dựa, hùng dũng oai vệ nói với Phương Dũng rằng: "Thành thật giao da hổ ra, nếu không sẽ khiến ngươi chịu không nổi."
Đúng là bọn Huyện lệnh phá gia, Tri phủ diệt môn!
Tại cổ đại, bởi vì quan địa phương có quyền lực tập trung, thu thuế, tư pháp, giáo dục… đủ các loại quyền to kiêm tất, nếu như quan phụ mẫu cảm thấy con dân nào không quá thuận mắt, tùy tiện tìm một lý do, là có thể làm cho hắn chật vật không chịu nổi, thậm chí cửa nát nhà tan.
Khiến người ta không đường cầu sinh, không phải mỗi người đều có thể lên kinh cáo trạng, huống chi hiện tại quan liêu hắc ám, thế đạo hỗn loạn, các nơi bắt đầu bạo động, ai sẽ quản một tên điêu dân nhỏ bé không đáng nhắc tới chứ.
Hiện tại nha dịch đang uy hiếp Phương Dũng, để Phương Dũng biết điều.
Phương Dũng nắm thật chặt nắm tay, lại thấy những thôn dân khúm núm và những đứa trẻ sợ hãi khóc rống không ngừng, còn có thê tử nằm ở nhà làm cho hắn mất hết ý chí.
Trong lòng Phương Dũng không nén được oán giận, nói một cách lạnh lùng: "Ta không cho thì sao."
"Ngươi làm phản rồi." Nha dịch rút đao bên hông ra chém tới chỗ Phương Dũng, Phương Dũng liền tránh ra, còn trở tay đoạt đao của nha dịch.
Nắm đao, Phương Dũng toát ra lệ khí không cách nào khống chế trong lòng, trực tiếp dùng lưỡi dao xẹt qua cổ nha dịch.
Cổ nha dịch phun ra máu, nha dịch trông rất khiếp sợ, hai tay che lấy cổ của mình, mở to hai mắt ngã xuống đất.
Động tĩnh bên này dẫn tới sự chú ý của mấy nha dịch khác, nhao nhao rút đao ra vây Phương Dũng lại.
Phương Dũng giết nha dịch, khiến thôn dân hoảng sợ, thậm chí toàn thôn đều sẽ vì Phương Dũng mà bị liên lụy đến.
Lý chính hô lên với Phương Dũng: "Phương Dũng, để đao xuống."
Ninh Thư chỉ yên lặng nhìn, bây giờ Phương Dũng đi lên con đường phản triều đình rồi, sẽ tham gia quân khởi nghĩa, về sau lên như diều gặp gió, đây là con đường của Phương Dũng.
Phương Dũng không có để ý đến Lý chính, nắm thật chặt đao, máu tươi theo lưỡi dao tích từng giọt trên mặt đất.
Sắc mặt của hắn lạnh lùng tràn đầy sát khí, giơ đao lên chém tới chỗ nha dịch.
Phương Dũng là thợ săn, thân hình lanh lẹ, hơn nữa còn có chút công phu trong người, căn bản không phải là những hạng giá áo túi cơm mà nha dịch có thể đối phó.
Phương Dũng nảy sinh một chút ác độc, đem tất cả nha dịch giết hết, ngay cả tiên sinh ghi chép công văn của huyện nha cũng giết luôn.
Nói chung cứ là người của huyện nha tới thu lương thực đều giết không chừa một mống.
Trên mặt của Phương Dũng dính máu tươi, nói với mấy đứa trẻ hoảng sợ rằng: "Đi về nhà đi."
Những đứa bé kia lập tức giải tán, mà một vài thôn dân luống cuống tay chân, vẻ rất hoảng sợ.
Lý chính quát Phương Dũng: "Ngươi đang làm gì, lại dám giết nha dịch, chuyện này bên trên mà trách tội, thôn này của chúng ta đều sẽ bị tai ương."
Phương Dũng lau máu trên sống đao, bình tĩnh nói: "Tất cả mọi chuyện ta sẽ gánh, cho dù Huyện thái gia ở trước mặt ta, cũng giết không tha, triều đình như vậy còn không bằng phản, đều sống không nổi, chờ chết còn không bằng ra sức xuất kích."