Ninh Thư dùng toàn bộ kình khí để chữa trị vết mổ ở vùng bụng.
Vết thương này là kết quả của việc sinh con, nếu như đàn ông mà nhìn thấy thì sẽ sợ phát điên mất.
Mang nặng đẻ đau suốt 10 tháng trời vô cùng cực khổ, thế nhưng đàn ông cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên, tác dụng của bạn chỉ là sinh con, nuôi dưỡng con cái sau đó đàn ông giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi, ngoài những thứ đó ra thì bạn chả còn một cái tác dụng nào hết, bạn không hề có cuộc sống riêng của mình.
Bởi vì có kình khí cho nên vết mổ của Ninh Thư liền lại rất nhanh, bây giờ cô có thể đi lòng vòng trong nhà mà không sao nữa rồi.
Thế nhưng Ninh Thư cũng sẽ không đi tìm việc để làm, cô cứ thoải mái ở cữ, cô sẽ không nhanh chóng đứng dậy hầu hạ, phục dịch cả nhà chồng như thế.
Điểm mấu chốt chính là đối phương sẽ không hề cảm kích về điều đó.
Ninh Thư nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường, cô thở dài một hơi.
Mẹ của An Kim Vĩ nấu xong thì đến gõ cửa phòng Ninh Thư, nấu cả một nồi thịt thế mà Ninh Thư lại ăn hết sạch khiến bà ta chết lặng.
Ninh Thư nấc lên một cái, cô cảm thấy dạ dày chuyển động chầm chậm, một cảm giác ấm áp tràn ra khắp người.
"Ăn xong lại nằm, ăn thì nhiều mà không chịu làm gì cả, có con dâu nhà nào giống như cô không, An gia đúng là gây tội tám đời mới cưới phải một đứa con dâu như cô." Mẹ của An Kim Vĩ không nhịn được mà mắng cô.
Bây giờ quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu càng căng thẳng hơn, người của An gia không thèm để ý đến cô.
Bời vì cô không nghe lời, không hiền lành, lại thích gây chuyện nữa.
Ninh Thư giả vờ không nghe những lời mắng nhiếc của mẹ chồng mình, cô khóa cửa phòng lại rồi tiếp tục tu luyện, phải thay tã cho đứa bé trước đã.
Bởi vì ban ngày gây chuyện nên An Kim Vĩ không hài lòng với cô lắm, hắn không vào phòng mà ngủ ở phòng khác, hắn muốn dùng hình thức chiến tranh lạnh để giày vò Ninh Thư.
Hơn nữa ở trong phòng còn có một đứa bé và một người phụ nữ đang ở cữ nên không tắm rửa gì, căn phòng ngập mùi khó chịu, một đêm đứa bé tỉnh lại mấy lần, chắc chắn là do không được nghỉ ngơi tốt.
Ninh Thư vốn không để ý đến thái độ của An Kim Vĩ, thích giận thì cứ giận, làm như tôi muốn ngủ cùng giường với anh lắm đấy, không có anh ngủ bên cạnh thì tôi càng có thể tu luyện nhiều hơn một chút.
Đây chính là sự lạnh lùng của An gia, nếu như bất mãn với bạn thì sẽ khinh thường bạn, bày khuôn mặt khó coi với bạn, khiến cho cả nhà rơi vào sự bí bách, đến khi bạn không chịu nổi nữa mà nhận thua thì mới thôi.
Sáng hôm sau, người của An gia đưa Ninh Thư đi kiểm tra thần kinh, xem thử xem hành động như phát điên của cô có phải là triệu chứng của bệnh thần kinh không.
Chắc là chuyện này quyết định quan hệ trong gia đình về sau nên lần này mẹ của An Kim Vĩ cũng đi cùng bọn họ.
Ba người nhà bọn họ đi phía trước, Ninh Thư đẩy chiếc xe nôi đi phía sau, người nhà họ đúng là người nhà họ, cô chẳng qua chỉ là người ngoài thôi.
Cô cảm thấy sự tồn tại của Trương Ninh chỉ là để phục dịch cho gia đình này.
Thế nhưng thái độ của An gia lại như kiểu người ở trên cao nhìn xuống, nếu như cô không làm việc thì An gia sẽ không nuôi sống cô, làm việc nhà ư? Đấy chính là việc mà cô phải làm, là bổn phận của một người làm con dâu.
Ai bảo cô sống nhờ vào An gia cơ chứ.
Mẹ nó, cô cảm thấy như kiểu An gia đang nuôi một người hầu vậy, thế mà còn không trả tiền lương cơ!
Cả nhà đi xe đến khoa phụ sản của bệnh viện.
Bác sĩ hỏi thăm tình hình của Ninh Thư.
"Cô cảm thấy thế nào?"
"Tôi thấy rất mệt, muốn khóc, đôi lúc lại cảm thấy buồn phiên một cách vô duyên vô cớ, tôi không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, tôi lo lắng cho sức khỏe của con mình, lo lắng cho tương lai của nó, tôi rất dễ cáu kỉnh, tâm trạng của tôi trở nên sa sút rất nhiều."
"Tôi sợ chồng ly hôn với mình vì tôi không sinh được con trai."
Nghe những lời Ninh Thư mói, bác sĩ không nhịn được mà lắc đầu: "Cô vẫn ăn uống bình thường chứ?"
"Tôi ăn rất nhiều, tôi không thể khống chế nổi bản thân, nhưng lại rất sợ béo, tôi sợ nếu tôi béo lên thì chồng sẽ ly hôn với mình." Ninh Thư dùng ánh mắt trống rỗng mà nói.
An Kim Vĩ nghe thấy những câu nói sợ phải ly hôn của cô, trong lòng cảm thấy rất khó chịu giống như bị một tảng đá nè nặng lên, khiến cho hắn hết sức không thoải mái, cảm thấy giống như kéo theo một gánh nặng vậy.
Vẻ mặt của mẹ An Kim Vĩ có chút đắc ý, còn không phải là phụ nữ sao, phụ nữ ai cũng sợ bị chồng mình vứt bỏ, trong lòng bà ta sinh ra một ý nghĩ muốn con mình vứt bỏ Ninh Thư.
Nhìn bộ dạng bị vứt bỏ đáng thương của cô, bộ dạng cầu xin con trai đừng ruồng bỏ mình, chỉ nghĩ đến thôi mà trong lòng bà ta đã cảm thấy vui vẻ đến khó tả rồi.
Đúng là từ lúc sinh xong, Trương Ninh không còn ra gì nữa, phải dạy dỗ lại thôi.
Nghe những lời Ninh Thư nói rồi nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, bác sĩ nhịn không được mà lắc đầu: "Sản phụ mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, đây đều là những triệu chứng tổng hợp của loại bệnh phi thần kinh này."
An Kim Vĩ không muốn nghe những thuật ngữ chuyên ngành này, hắn chỉ quan tâm đến việc có thể chữa được hay không: "Bệnh này có thể chữa trị được không vậy bác sĩ?"
"Thông thường thì sẽ không cần điều trị bằng thuốc, chỉ cần quan tâm đến tâm trạng của sản phụ là được, phải để sản phụ giữ được tâm trạng vui vẻ." Bác sĩ nói.
An Kim Vĩ nhíu chặt lông mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cưới một người vợ về là để chăm sóc cho cả gia đình, nhưng bây giờ Ninh Thư lại mắc phải chứng trầm cảm sau sinh cần được nuông chiều này.
Cô đã không làm gì hết rồi lại còn phải để cô vui vẻ, An Kim Vĩ cảm thấy tâm trạng của vợ mình thay đổi rất thất thường, nói không chừng đến lúc nào đó cô lại bùng phát ra mất.
Thật là phiền phức, người phụ nữ đã không thể chăm lo cho gia đình rồi còn được cung phụng như tổ tông, chuyện này là sao chứ?
An Kim Vĩ bất mãn, hai người già trong An gia cũng bất mãn.
Đi ra khỏi bệnh viện, cả nhà đều im lặng, Ninh Thư đẩy xe nôi em bé, cô quay sang nói nhỏ với An Kim Vĩ: "Kim Vĩ, anh sẽ không ly hôn với em chứ."
An Kim Vĩ nhíu chặt mày nhưng không nói gì.
"Anh sẽ không ly hôn với em đúng không?" Ninh Thư lại hỏi, bộ dạng như rất muốn có được đáp án vậy.
An Kim Vĩ hung hăng nhìn Ninh Thư, cô như đang nén sự nóng giận trong lòng, điều này khiến cho hắn rất chán ghét, vô cùng ghét, hỏi dồn dập như thể thẩm vấn tội phạm vậy.
"Kim Vĩ, anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em đúng không." Ninh Thư nhìn An Kim Vĩ bằng vẻ mặt như bị táo bón, cô nhịn cười, lo lắng hỏi hắn.
"Sẽ không." Giọng nói của An Kim Vĩ như thể phát ra từ kẽ răng, hắn không tình nguyện, hơn nữa còn mang ngữ khí loa qua lấy lệ.
Ninh Thư lại cười ầm lên, cô vui vẻ gật đầu: "Em biết là anh sẽ không ly hôn với em mà, anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em."
An Kim Vĩ cảm thấy cả người khó chịu.
Trong mắt hắn, chứng trầm cảm là một loại bệnh thần kinh, nếu như để những người khác hoặc là người trong công ty biết vợ của hắn bị bệnh thần kinh thì hắn biết giấu mặt vào đâu?
Hắn vẫn còn muốn có chút địa vị ở công ty, sao có thể để đồng nghiệp nhìn bằng con mắt khác được?
An Kim Vĩ cực kỳ phiền muộn, trong lòng hắn chán ghét và bực mình với Ninh Thư lạ thường, hắn còn ghét lây sang cả con gái mình.
An Kim Vĩ thực sự không có tình cảm sâu sắc gì với con gái mình, không hề thay cho nó một cái tã nào, chỉ bế một tí rồi đặt xuống ngay.
Đứa bé bị mùi hương xa lạ bao quanh, vừa bị hắn bế lên, đứa bé liền không còn cảm giác an toàn nữa nên khóc toáng lên, nhiều lần như thế khiến cho An Kim Vĩ không muốn bế Nam Nam nữa.
Đã sinh ra con gái rồi còn mắc chứng trầm cảm gì đó, hơn nữa còn không biết đến lúc nào mới khỏi được, nếu như cứ mãi như vậy thì hắn sẽ không chỉ bận bịu công việc mà còn phải gánh thêm một gánh nặng không tác dụng gì là Ninh Thư nữa.