Bố An Kim Vĩ thấy cảnh cãi vã ầm ĩ thì cảm thấy rất phiền não. Ông ta cực kì bất mãn với cả vợ mình lẫn Ninh Thư: "Còn gây sự nữa thì cút cho tôi.”
“Ông quát cái gì? Con trai vừa đi mà tôi còn không được phép mắng vài câu à?” Mẹ An Kim Vĩ ném dao xuống đất nghe “choang” một tiếng, bưng mặt khóc chạy về phòng.
Bố An Kim Vĩ cau có. Nhìn thấy đứa bé Ninh Thư đang ôm, giọng ông ta trầm thấp lại oán giận: “Cô hài lòng rồi chứ, làm cái nhà này loạn hết lên cô vui lắm à?”
“Vui cái gì mà không vui cái gì? Con đang ở cữ nên muốn ăn một chút thôi.” Ninh Thư bất mãn nói: “Thế mà mẹ lại cầm dao đòi cùng chết với con chứ.”
“Giờ con không tự làm cơm được, nhờ mẹ nấu cho con chút đồ ăn có phải chuyện gì to tát đâu nào. Vì gia đình mà chút ấm ức bà ấy cũng không chịu được, còn làm ầm lên như thế.” Ninh Thư lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ bước về phòng ngủ, cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt bố chồng.
Ninh Thư về phòng đóng cửa lại. Cho con bú xong, thì ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Vết thương của cô đã gần như khỏi hẳn, kình khí tu luyện được đều dùng để tự cường hóa cơ thể, hoặc truyền cho đứa bé một chút.
Từ khi xuất viện tới nay đứa bé chưa từng bị ốm, Ninh Thư cũng đỡ phải lo lắng.
Lúc tu luyện, Ninh Thư lờ mờ nghe được trong căn phòng đối diện có tiếng cãi vã. Hiển nhiên là bố mẹ An Kim Vĩ đang cãi nhau.
Từ đây, có thể loáng thoáng nghe thấy giọng mẹ An Kim Vĩ the thé.
“Tôi làm trâu làm ngựa cho cái nhà này…”
“Giờ còn phải chăm sóc cho vợ nó…”
“Lão già chết tiệt, ông chỉ biết hành tôi…”
Ninh Thư bĩu môi. Bà làm trâu làm ngựa cho nhà họ An xong, thì nghĩ rằng giờ đến lượt Trương Ninh cũng phải làm. Có vẻ từ trước đến nay nhà họ An vẫn đức hạnh như thế nhỉ.
Mẹ của An Kim Vĩ cũng là một kẻ thấp cổ bé họng.
Ninh Thư nhắm mắt tu luyện tiếp, loại bỏ toàn bộ tạp âm bên ngoài. Không biết qua bao lâu, cô bị một âm thanh vang lên làm gián đoạn.
Còn kèm theo cả tiếng bố An Kim Vĩ quở trách: “Bà cũng tự xem lại bản thân bà đi.”
“Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi hầu hạ vợ nó? Tôi hầu hạ bố con các ông chưa đủ à? Giờ ông lại còn muốn tôi phải hầu hạ cái loại đàn bà kia à?” Mẹ An Kim Vĩ gào lên: “Ngày trước lần đầu tôi mang thai Kim Vĩ, sinh con trai mà còn không được chiều chuộng như thế. Giờ ông còn muốn tôi đi hầu hạ nó. Tôi là mẹ nó, là mẹ nó.”
Ninh Thư mở cửa, thấy bố An Kim Vĩ đi ra. Trên mặt ông ta có dấu tay, hiển nhiên là bị vợ tát.
Ông chỉ nhìn thoáng qua Ninh Thư, rồi lập tức đi ra cửa.
Ninh Thư liếc mắt nhìn vào phòng ngủ, thấy mẹ An Kim Vĩ đang ngồi khóc trên giường.
Ninh Thư thấy thật vớ vẩn. Đã là thời đại nào rồi mà cuộc sống trong nhà họ An vẫn chẳng khác gì thời phong kiến.
Mẹ An Kim Vĩ khi còn trẻ cũng chịu khổ, giờ có con dâu rồi, nên cho rằng chuyện gì cũng phải là con dâu làm, con dâu lo cho cả gia đình.
Vậy thì bản thân chỉ cần hưởng thụ, lấy việc chà đạp con dâu làm cho mình để tự tạo cho mình cảm giác ưu việt hơn.
Ninh Thư đóng cửa, tiếp tục tu luyện. Thích ra sao thì ra, cái nhà này có ầm lên cũng chẳng sao cả.
An yên bình thản đều là dựa vào sự hi sinh của người khác, dựa vào những quy tắc ngầm không nói rõ thành lời. Chỉ cần có người không vui, thì lập tức phá quy tắc. Như vậy chắc chắn không thể nào giữ được sự an yên bình thản.
Bố An Kim Vĩ ra ngoài đến tối vẫn chưa về. Ban đầu mẹ An Kim Vĩ còn tức giận, nhưng đợi mãi không thấy chồng về thì bắt đầu luống cuống, gọi điện thoại hỏi khắp nơi.
Mẹ An Kim Vĩ sốt ruột đến độ nước mắt giàn giụa, cứ thế ngồi trong phòng khách mà khóc. Cả chồng lẫn con trai đều bỏ đi, biết làm sao bây giờ?
“Tất cả là tại mày, tại cái loại yêu tinh hại người như mày. Còn cái thứ tai họa mày sinh ra nữa. Từ lúc mày sinh nó ra đến giờ, nhà họ An chưa từng có một ngày được yên ổn. Đồ yêu tinh hại người.” Mẹ An Kim Vĩ chỉ vào Ninh Thư chửi ầm lên, vừa khóc vừa chửi.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, khóc cái gì, lớn đùng như thế chẳng lẽ còn đi lạc được sao.
Mẹ của An Kim Vĩ thực chất là bị dày vò đến mức thành nghiện rồi, bố của An Kim Vĩ đối với bà không tốt, nhưng bà vẫn không thể không dựa dẫm vào ông ta.
Hai cha con này đều cực kì giỏi sử dụng chiến tranh lạnh, như bây giờ cũng vậy. Có chuyện không nói một tiếng, cứ thế bỏ đi đến tận lúc trời tối cũng không thèm về nhà. Đây là cố ý làm cho người ta sốt ruột, cố ý dằn vặt người ta.
Mẹ của An Kim Vĩ bây giờ vô cùng lo lắng chồng mình xảy ra chuyện, hoặc đã leo lên giường đàn bà khác rồi. Bà ta cứ sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách.
Ninh Thư không có tâm tư cãi nhau với bà ta. Cô đóng cửa, kiểm tra hệ thống định vị, xem An Kim Vĩ hiện đang ở đâu.
Lúc không có chuyện gì cũng thấy cái chấm định vị quanh quẩn chỗ khách sạn, chẳng nhẽ có chuyện gì sao?
“Trương Ninh, mở cửa ra.” Mẹ của An Kim Vĩ gõ cửa thật mạnh.
Ninh Thư mở cửa hỏi: “Canh xương sườn củ cải nấu xong rồi à?”
“Ăn, ăn, cô chỉ biết có ăn thôi.” Mẹ An Kim Vĩ bắt lấy cánh tay Ninh Thư, hùng hổ nói: “Đi tìm bố chồng cô với tôi. Ông ấy lớn tuổi rồi, mà muộn thế này vẫn chưa về nhà, chưa biết chừng đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Ninh Thư giằng ra khỏi bàn tay của bà ta: “Buổi tối trời lạnh, tôi còn đang ở cữ không ra ngoài được.”
“Cô có ở cữ thì tìm người vẫn là chuyện quan trọng. Trương Ninh, tôi chưa thấy đứa con gái nào nhẫn tâm như cô.” Bà ta nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt dữ tợn.
Ninh Thư đảo mắt lườm một cái: “Ông ta cũng có phải trẻ ba tuổi đâu, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
“Tôi đã gọi điện hỏi bạn bè của ông ấy quanh đây rồi, ai cũng bảo không thấy ông ấy ghé qua.”
“Bị bà đánh để lại vết thương trên mặt như thế, làm sao ghé qua nhà bạn chơi được nữa chứ.” Đàn ông nhà họ An đều cực kì sĩ diện, chỉ giỏi ra vẻ đạo mạo.
“Có khi giờ lại đang ở cùng một chỗ với con trai bà đấy.” Ninh Thư vừa mới kiểm tra hệ thống định vị, phát hiện có hai chấm đỏ, lại luôn ở cùng một chỗ, có lẽ là An Kim Vĩ và bố hắn ta.
Ninh Thư cho bà ta thấy rằng không có chuyện mình để cho bọn họ sai khiến. Những kẻ này chả có quan hệ gì với cô, ngay cả khi bọn họ có chết trước mặt cô, đôi mắt cô cũng chả thèm liếc qua lấy một cái.
Bởi vì cô không quan tâm, nên không thể bị dao động. Cái loại dày vò dằn vặt của bọn họ chỉ có tác dụng trên người yêu thương bọn họ.
Mẹ An Kim Vĩ nghe Ninh Thư nói vậy, lập tức gọi cho con trai. Dường như đã biết chồng mình đang ở đâu, bà ta ngồi xuống sô pha thở phào một tiếng.
Ninh Thư thấy bộ dạng của bà ta trước đó cứ như trời sập đến nơi rồi, giờ lại thả lỏng người, như đã hồi phục sức sống.
Có điều cũng chỉ là kẻ nô dịch cho nhà họ An mà thôi, thể nào bà ta cũng sắp dằn vặt con dâu để tỏ ra bản thân uy quyền hơn đây mà.
Ninh Thư đến phòng bếp tìm đồ ăn. Ăn xong, cô về phòng ngủ đóng cửa lại, không quan tâm tới chuyện gì cả.
Cô lại mở hệ thống định vị, nhìn thấy hai cái chấm đỏ vẫn ở cùng một chỗ. Xem ra hai cha con bọn họ thực sự đang ở cùng nhau.
Mấy ngày kế tiếp, hai cha con đều ngủ tại khách sạn.
Chồng không về nhà nên mẹ của An Kim Vĩ có vẻ rất phiền não. Bà ta gọi điện cho chồng, nhưng đối phương chỉ lạnh lùng cúp điện thoại. Vành mắt bà ta phút chốc liền đỏ hoe.
Mà Ninh Thư thì chẳng phiền não chuyện gì, ngày nào cũng ăn ngon ngủ kĩ rồi lại tu luyện, người cũng béo ra một chút.
Thông thường, ở vào tình cảnh như thế này, mẹ An Kim Vĩ nhất định sẽ không chịu được, tự đến khách sạn kéo chồng về.