Bút Ký Thời Không

Chương 106


"Ta xin thề, ta thật sự biết đường đến chiến trường Tiên Ma.

Ở Không Đảo có ta, nàng chắc chắn thuận lợi đến chiến trường!"
Sơ Nghiên rũ mắt, nàng trầm tư một lát, mới tiếp tục bước đi.

Giọng nói cũng đồng thời vang lên.
"Dẫn đường."
"Được!"
Ánh mắt Kính Phong sáng lên, lập tức đuổi theo sau.
Hai người một thú thuê một con thuyền, lên đường đến Không Đảo.

Không Đảo, được mệnh danh là hòn đảo của Tiên nhân.

Trước giờ cách đi vào Không Đảo luôn là một trong những bí mật khó tìm hiểu nhất Tu Chân Giới.
Sơ Nghiên nhờ có sự hỗ trợ của Kính Phong, an toàn đặt chân lên Không Đảo.
"Trên Không Đảo tuyệt đối cấm người lạ, ta không thể tùy tiện đưa người lạ lên đảo.

Một là mang theo Đặc lệnh của Liên minh Tiên - Ma hoặc là tuyệt thế cường giả như Cảnh Tịch tiên tôn." Chỉ có một cách..."
Trước khi thuyền cập bến, Kính Phong mới do dự lên tiếng.

Sơ Nghiên nhìn hắn, chờ hắn nói hết câu.

Ánh mắt Kính Phong hơi né tránh, sờ sờ mũi, giọng nói cũng nhỏ dần đi.
"Bần đạo, à không,...!chỉ chỉ có danh phận thê tử của ta, nàng mới có thể an toàn lên đảo."
Cường đại giống như Cảnh Tịch, thì nàng thật sự không làm được rồi.

Lệnh bài đặc quyền của Liên minh Tiên - Ma nàng càng không thể có.

"Tùy tiện đi."
Sơ Nghiên rũ mắt, nhàn nhạt trả lời.

Thái độ vô cùng lãnh đạm, nhưng trong lòng Kính Phong lại không khỏi có chút hy vọng.

Có phải nói nàng không bày xích hắn, vậy là hắn có cơ hội hay không?
Ba ngày sau, tại Không Đảo.

Sơ Nghiên dưới sự chỉ dẫn của Kính Phong, vượt qua được phòng vệ xung quanh Không Đảo, tiến nhập đảo dưới thân phận thê tử của Kính Phong.
“Thiếu chủ trở về rồi!”
“Tôn chủ! Bẩm Tôn chủ! Thiếu chủ quay lại rồi!!”
Mười năm, hắn rời khỏi môn phái này cũng đã 10 năm rồi nhỉ?
Sơ Nghiên nhìn khắp Thanh lâm Phái gà bay chó sủa, không khỏi hơi nâng mi.

Xem ra vị đạo sĩ nàng vô tình gặp này cũng không phải là một đạo sĩ gì đó, mà là công tử một môn phái bỏ nhà ra đi sao.
Lúc này đây, ánh mắt Sơ Nghiên hơi ngưng, nàng cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ cường đại đang hướng phía nàng bay đến.

Áp lực lớn mạnh đến mức ngạt thở, người đến, tu vi tuyệt đối không thua sư tôn!
Chỉ là lúc áp lực cường đại kia sắp va vào Sơ Nghiên, Kính Phong đã chắn trước mặt nàng.
“Phụ thân, đây là con dâu người, cần gì hùng hổ dọa người như vậy?”
Kính Phong xen ngang, áp lực vô hình kia nháy mắt liền biến mất.

Tiếp theo đó, một trung niên nam tử đột nhiên hiện ra, hừ lạnh một tiếng:
“Tiểu tử thối, ngươi còn dám trở lại? Đào hôn cho lão tử mất mặt cũng thôi đi, còn dám dắt theo tiểu tình nhân quay về? Ngươi đây là muốn chọc tức chết ta mới vừa lòng sao!”
Mặc dù là lời mắng chửi, nhưng Sơ Nghiên lại hoàn toàn không có chút cảm nhận được sự tức giận nào trong giọng điệu của ông ta.
Xem ra Kính Phong không lừa nàng, lão cha của hắn cực kỳ cưng chiều hắn.

Nếu có thể lợi dụng điểm này, hắn quả thật có năng lực giúp nàng đi vào chiến trường Tiên – Ma.

[Nhân vật kích hoạt: Hồng Y tôn chủ.

Một trong tám vị Tôn chủ của Không Đảo, tu vi Đại Thừa sơ kỳ, Tôn chủ của Thanh Lâm Phái.

Ký chủ thỉnh cẩn thận, quan hệ của vị Hồng Y tôn chủ này với sư tôn ngài không tốt lắm nha, thân phận của ngài tốt nhất không nên tiết lộ.]
Sơ Nghiên hơi nâng mi, lý do là gì?
Thiên Hoa nghe nàng hỏi, cũng không khỏi hào hứng kể lại.
[Năm đó, Cảnh Tịch sư tôn của người một mình đến Không Đảo,…]
Vốn là kẻ ngoại lai, lại có thể đột phá phòng ngự của Không Đảo, tiến đến trung tâm đảo, không khỏi kinh động Tám vị Tôn chủ.

Đương nhiên, Cảnh Tịch bị bọn họ ngăn ở ngoài.

Cảnh Tịch đến Không Đảo vì chiến trường Tiên Ma, đương nhiên không thể nào chỉ ở ngoài khơi không lên đảo.

Đại chiến giữa hắn và Tám vị Tôn chủ trên đảo diễn ra.

Mọi người đều cho rằng Cảnh Tịch lấy trứng chọi đá, không ngờ hắn đến cuối cùng lại dùng sức một người, đánh bại Tám vị Tôn chủ.

Phải biết lúc đó đó, bọn họ đều ở cảnh giới Đại Thừa nhiều năm, nhưng so với một kẻ vừa đạt cảnh giới Đại Thừa kỳ như Cảnh Tịch, lại không thể so sánh được.

Cuối cùng chỉ có thể mặc Cảnh Tịch nhập đảo, tiến vào chiến trường Tiên Ma.

“Hồng Y tôn chủ vì vậy mà bất hòa với sư tôn?”
[Cũng không phải như vậy nha, chỉ là trận chiến diễn ra trên địa bàn của Thanh Lâm Phái, nửa cái môn phái đều bị tạt bay, là ai đều sẽ tức giận nha.]
Sơ Nghiên:… Khó tránh, nếu là nàng, môn phái của mình bị sang bằng, cũng không thể vui vẻ đón nhận người ta được.
Hồng Y Tôn chủ chuyển ánh mắt từ Kính Phong sang Sơ Nghiên, đánh giá nàng một vòng, không khỏi trong lòng gật đầu khen ngợi.


Tiểu tử nhà hắn cũng không tồi, tìm được một tiểu nương tử xinh đẹp lợi lại như vậy, tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt đến Luyện Hư kỳ, đúng là kỳ tài ngàn năm khó gặp.
“Phụ thân, tên của nàng là Thẩm Nguyệt, về sau chính là con dâu của ngài, nếu ngài dám động đến nàng, ta liều mạng với ngài!”
Kính Phong thấy Hồng Y tôn chủ nhìn Sơ Nghiên chằm chằm, nhíu mày che tầm mắt của ông, hùng hổ dọa người nói.

Hồng Y Tôn chủ nghe lời này, tức để thổi ria mép, mắng:
“Xú tiểu tử, ngươi dám đe dọa lão tử? Muốn chết?”
Kính Phong đưa tay kéo Sơ Nghiên rời đi, nói vọng lại:
“Được rồi, con đi sắp xếp phòng cho Nguyệt Nhi, lát nữa sẽ đến tìm người.”
Hồng Y Tôn chủ nhìn hai người rời đi, hơi nhíu mày.

Dù chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhưng phản ứng của tiểu nha đầu này dường như có chút kháng cự.

Không phải là tiểu tử nhà hắn đơn phương, rồi bị người ta lợi dụng đó chứ?
________
“Nguyệt Nhi, đây là phòng của nàng.

Nàng tạm thời ở đây, đừng đi lung tung.

Muốn vào chiến trường Tiên ma cần Không lệnh của cha ta, đợi ta tìm cơ hội trộm lấy, rồi đưa nàng đi vào.”
Sơ nghiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đi vào phòng.

Kính Phong lúng túng đứng ở cửa phòng một chút, sau đó mới ngại ngùng xoay người rời đi:
“Vậy, vậy nàng nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm phụ thân.”
[Ký chủ, ta lập tức có thể đưa chị đến Chiến trường Tiên Ma, hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của Không lệnh.]
“Ừ.”
Sơ Nghiên khẽ gật đầu, hoàn toàn tin tưởng Thiên Hoa.

Dù sao 9 năm qua, nó vẫn luôn giúp đỡ nàng tìm Hạt giống Ngũ hành, dần dần nàng đối với nó đã có một niềm tin tuyệt đối.
Mặc dù đôi khi lại đi kèm vài nhiệm vụ phiền phức, sợ là lần này cũng không ngoại lệ.
[Ký chủ, chị muốn khi nào hành động?]
“Tối nay liền bắt đầu đi.”

Càng chần chờ thêm một ngày, tính mạng của sư tôn càng nguy cấp hơn một ngày.

Nàng có thể chờ, nhưng sư tôn thì không.
Không ai biết được, nàng phải tốn bao nhiêu thời gian trong Chiến trường Tiên Ma để tìm ra Kim Chi Tâm, huống hồ còn có thể có ngoài ý muốn phát sinh.
Đêm đó, Sơ Nghiên ẩn mình rời khỏi phòng, trực hướng Bắc của Không đảo mà đi.

Sở dĩ cần Không lệnh vì cửa vào Chiến trường Tiên Ma nằm trong Rừng Sương Mù, sương trắng bao phủ quanh năm, tựa như một cái mê cung không lối thoát.

Người tùy tiện đi vào Rừng Sương Mù, không có chỉ dẫn của Không lệnh, vĩnh viễn sẽ không tìm thấy lối ra, chờ đợi chỉ có con đường chết.

Dù người mang Không lệnh đi vào, cũng sẽ không thể tìm thấy người, xác suất tìm thấy chỉ có một phần ngàn, người đó mai mắn đi vào con đường Không Lệnh chỉ dẫn.
Sơ Nghiên đứng trước rừng Sương Mù, hoàn toàn một mảnh trắng xóa, dù là dùng Linh lực cũng không thể xuyên qua màn sương trắng này.

Lần này chỉ có thể trông cậy vào Thiên hoa mà thôi.
[Ký chủ yên tâm! Ta nhất định sẽ đưa người an toàn đến lối vào Chiến trường Tiên Ma!]
“Ừ...”
Sơ Nghiên đáp lại một tiếng, chân liền bước vào Rừng Sương Mù.
Mà ngay đêm hôm đó, phi thuyền của liên minh Tiên ma do Đông Phương Thanh Ninh dẫn đầu cũng đã đặt chân đến Không Đảo.

Thế nhưng không biết là cố tình hay chỉ là trùng hợp, nơi bọn họ đặt chân đến cũng là lãnh địa của Hồng Y Tôn chủ, Thanh Lâm Phái.
Thanh Lâm Phái đèn đuốc sáng rực, Hồng Y Tôn chủ mang theo chúng đệ tử Thanh Lâm phái ra ngoài nghênh đón.
Nhìn đoàn người dẫn đầu, ánh mắt của ông đã lập tức rơi lên người Cửu Thiên Dạ.
Nam nhân này, khí tức trên người quả không tầm thường.

Có thể nói so với hắn, không thậm chí so với Cảnh Tịch kia còn khủ/ng bố hơn trăm lần!
“Hồng Y Tôn chủ đích thân nghênh đón, đúng là vinh hạnh cho tiểu bối.”
Đông Phương Thanh Ninh ngạo nghễ mà đứng ở đầu thuyền, ánh mắt nhìn qua Hồng Y Tôn chủ, ý cười không đạt đáy mắt.
Trước đây, nàng trước mặt đám Tôn giả của Không đảo, không đáng một con kiến.

Nhưng hiện tại, bọn chúng cũng chỉ có thể ngước nhìn nàng!
“Đám tu tiên ở đại lục các người, từng người từng người kéo đến Không Đảo, rốt cuộc có chủ đích gì?”.

Bình Luận (0)
Comment