Bút Ký Thời Không

Chương 141

Lúc Sơ Nghiên quay lại không gian, liền bắt đầu ngồi đả tọa tu luyện hồn lực. Nhiệm vụ lần này hoàn thành không quá tốt, tích điểm hiện tại cũng chỉ có 500 điểm.

Cũng không biết qua bao lâu, Sơ Nghiên rốt cuộc mở mắt, đôi mắt chợt lóe qua ánh tím rồi biến mất.

Nàng hơi nâng mi, mở miệng:

“Thiên Hoa, liên lạc chủ hệ thống.”

[Đã rõ thưa ký chủ, bắt đầu kết nối… tích…tích… kết nối hoàn tất.]

[Chủ nhân.]

Sơ Nghiên nhìn hình ảnh tiểu Thiên Sơ hiện lên trước mặt, mở miệng:

“Người tiến vào vị diện từ Thời không Chi Uyên đã xác định được chưa?”

[Chủ nhân, đã xác định người không rõ lai lịch tiến vào ở Hỗn Độn Giới, còn về thân phận, người này che giấu rất giỏi, hệ thống chủ không thể rà soát.]

Sơ Nghiên suy tư một chút, mới tiếp tục hỏi:

“…Hi Hòa đã liên lạc được chưa?”

[Hi Hòa Thần Nữ không rõ tung tích, Tiểu Sơ vẫn đang tìm kiếm nơi nàng rơi xuống.]

Sơ Nghiên hơi nhíu mày, đến Hi Hòa cũng gặp nạn, bọn chúng lần này động tay đúng là chơi lớn thật. Tân Thần chủ chưa được kế vị, Hỗn Độn Tinh Không không thể mở ra, không thể lấy được ba món Thần khí trấn áp Ngoại Vực Ma Giới, Thời Không Chi Uyên loạn trong giặc ngoài, sợ là không trụ được bao lâu nữa.

Tân Thần chủ chưa có, Bốn vị Thần Quân dưới trướng đều lâm vào ngủ say, mẫu thượng đại nhân cũng sớm quay về Cửu Thiên Thế Giới, hiện tại ngoài Thiên Mặc ra, nàng còn chưa thấy được người có thể phá được cục diện này. Ở thế giới tiếp theo nhất định phải nhanh chóng giúp hắn đánh thức Thần cách. Chỉ có hắn sớm khôi phục thần trí, mới có thể hoàn thành lịch kiếp, quay về kế thừa Thần vị.


“Được rồi, ngươi tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hi Hòa, chú ý động tĩnh Hắc Uyên và Hoang Man một chút….”

Sơ Nghiên hơi dừng một chút, rồi nói:

“…Gọi Phong Diễm và U Hàm về, giúp ta trấn giữ Chủ Thần Cung.”

[Vâng.]

Thiên Sơ biến mất, Thiên Hoa liền bay về bên cạnh Sơ Nghiên.

“Đi, vị diện tiếp theo.”

[Vâng, ký chủ đại nhân!]

__________________

Sơ Nghiên vừa tiến vào vị diện, liền cảm giác bản thân đang bị người khiên đi, trên cơ thể còn ẩn ẩn đau đớn.

Chẳng lẽ là bị bắt cóc? Giết người vứt xác?

Vừa suy nghĩ được hai câu, cả người liền bị ném mạnh xuống đất, cô đau đến có chút nhe răng. Bất quá tay chân đều bị trói, trước mắt một mảnh tối đen, cũng không biết bản thân đang ở đâu.

“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức, một tiểu tử võ công mèo cào mà cũng đòi ra vẻ anh hùng rút đao tương trợ? Đúng là tìm chết.”

Sơ Nghiên: “…” Không phải, tiểu tử? Nàng lần này xuyên thành nam nhân?


Sơ Nghiên bất động thanh sắc sờ sờ ngực, không phải nam, chỉ là giả nam.

“Hồng ca, tên này nhan sắc cũng không tầm thường đâu, mặc dù là nam nhân, còn đã chết, nhưng mà….”

“…Hắc hắc hắc, không phải còn ấm sao?”

Một tên khác tiếp lời, trong giọng nói lộ ra thèm khát d@m đãng.

“Hừ, một đám các người chơi thì chơi nhanh một chút, lão tử đến xem tiểu tử bên kia.”

“Hừ hừ, Hồng ca thật là, đúng là không biết đồ tốt.”

“Hắc hắc, Hồng ca không chơi long dương, các ngươi cũng biết mà.”

Tên này vừa nói xong, vừa lôi kéo túi đen đang trùm Sơ Nghiên ra. Gương mặt nàng vừa lộ, cổ của kẻ vừa mở túi cũng đã gãy.

“Cái…”

Hai người còn lại còn chưa kịp hoàn hồn, lưỡi dao đã cắt đứt cổ họng bọn chúng, một tiếng không không thể hét lên được, máu tươi đã phun ra rồi ngã xuống.

Sơ Nghiên nhíu nhíu mày nhìn thanh dao găm trên tay, là nàng cướp lấy từ bên hông của tên ra tay đầu tiên kia. Nhìn đám người mặc y phục cổ trang vải thô trước mặt, lại nhìn một thân lam y vải thô của bản thân, lần này là đến cổ đại sao?

“Bên các ngươi có chuyện gì!”


Tên dẫn đầu bên kia tựa hồ đã nghe được động tĩnh không đúng, tiến bước chân ngày càng gần, đang đi về hướng nàng.

Sơ Nghiên nhíu nhíu mày, nàng nhúng người nhảy lên, nắm lấy cành cây, một vòng lộn ngược lên cành ngồi yên.

Hồng ca vừa đến gần liền ngửi được mùi máu, sắc mặt thay đổi. Theo sau hắn còn có hai tên khác, một tên đang vác theo một thiếu niên bị đánh ngất trên vai.

Hồng ca vội cúi xuống xem xét vết thương, ánh mắt ngưng trọng:

“Một nhát giế t chết, thủ pháp nhanh gọn, tuyệt đối là cao thủ.”

“Hự!”

Bịch!

Hai thanh âm ngã xuống vang lên, Hồng ca cả kinh muốn quay lại, nhưng chỉ cảm thấy yết hầu mát lạnh, một thanh dao găm lạnh lẽo đặt trên cổ họng hắn.

“Các hạ, các hạ là người phương nào!”

“Kẻ tiễn ngươi xuống địa ngục.”

Nhìn thi thể Hồng ca ngã xuống, Sơ Nghiên đưa mắt nhìn thiếu niên đang ngã trên mặt đất. Nàng nâng dao găm lên, một nhát dứt khoát đâm xuống yết hầu hắn. Thiên Hoa lập tức bay ra hét lớn:

[Ký chủ! Đó là nam chủ! Không thể giết a!!]

Sơ Nghiên:?

Mũi dao cách yết hầu nam chủ chưa đến một phân liền dừng lại. Sơ Nghiên “Ồ” một tiếng, tiện tay đem dao trên tay ném đi, gương mặt có chút ghét bỏ.

Nàng phủi phủi quần áo một chút, nhấc chân liền muốn rời đi.


Thiên Hoa: Khoan đã, ký chủ, còn nam chủ thì sao? Chị bỏ hắn mà đi như vậy hả? Đó là nam chủ á!

[Ký chủ, từ từ đã, chị định cứ thế rời đi nha?]

Sơ Nghiên hơi dừng chân một chút, xoay người ngồi xuống tảng đá lớn bên đường, mở miệng:

“Tiếp nhận cốt truyện đi.”

[Vâng, ký chủ!]

Cảm giác quen thuộc truyền đến, Sơ Nghiên lập tức nhắm mắt bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.

Thế giới lần này là một thế giới kiếm hiệp giang hồ, Nam chủ Mộ Dung Thành, là con trai duy nhất của của ma giáo giáo chủ, Thiếu chủ Ma Giáo. Hắn mặc dù là ma đạo, tính cách lại vô tình trượng nghĩa tốt bụng, hắn giấu diếm thân phận thiếu chủ, hành tẩu giang hồ. Thân là nam chủ, đương nhiên dính vào vô số ân oán giang hồ, đi đến đầu ở đó liền náo nhiệt.

Nữ chủ tên Nạp Lan Chỉ Y, là con gái út của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang Trang chủ, là một đóa băng liên cao lãnh lạnh lùng ít nói. Nạp Lan Trang chủ trong một lần bị ám sát, thân trúng kịch độc. Đúng lúc đó, chỉ có Hoàng thất mới có Tổ Long Châu giải được bách độc mới có thể miễn cưỡng giữ được mạng ông, nhưng Hoàng đế lại muốn Nạp Lan Chỉ Y gả vào hoàng gia. Nạp Lan Chỉ Y vì không muốn liên hôn với hoàng tộc, rời nhà tìm Thần Y chữa bệnh cho cha. trên đường tìm Cốc chủ Thần Y Cốc lại vô tình cứu giúp Mộ Dung Thành đang bị dính vào một vụ án. Thế là hai người quen biết, một đường đồng hành, Mộ Dung Thành giúp Nạp Lan Chỉ Y nghe ngóng tin tức của Thần Y Cốc Cốc chủ, Nạp Lan Chỉ Y hai người một đường giúp đỡ chăm sóc nhau, cùng trải qua hoạn nạn, cuối cùng lâu ngày sinh tình, dần dần đến cùng nhau ước định chung thân.

Nhưng Thần Y Cốc Cốc chủ còn chưa tìm được, thân phận thiếu chủ Ma giáo của Mộ Dung Thành bại lộ, hơn nữa mọi vụ án xảy ra trên giang hồ đều bị đổ lên người hắn, Mộ Dung Thành bị đuổi giết khác nơi, Nạp Lan Chỉ Y cảm thấy bị lừa gạt, đau lòng tột độ, tâm như tro tàn cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, trở về Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, lúc đó mạng sống của Trang chủ như đèn trước gió, không thể cầm cự thêm. Nàng buộc phải chấp nhận liên hôn đổi lấy Tổ Long Châu duy trì mạng sống cho phụ thân. Ngày thành hôn, Mộ Dung Thành dẫn theo người đến ngăn cản, phát hiện ra âm mưu động trời phía sau. Mọi thứ đều do hoàng thất làm ra, mục tiêu chính là khống chế thế lực giang hồ để hoàng thất phục dụng.

Một trận tranh đấu lớn diễn ra, Ma giáo lập công lớn, Hoàng thất tổn thất nghiêm trọng, lập minh ước rút khỏi giang hồ, đồng thời giao ra thuốc giải cứu Trang chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Trang. Nam nữ chủ hóa giải hiểu lầm, tà ma chính phái từ đó hòa thuận, giang hồ cũng yên ổn. Hai thế lực cùng tổ chức một cái thịnh thế đại hôn, happy ending.

Nguyên chủ tên Phục Lam, là một hộ vệ Mộ Dung Thành dẫn theo khi rời ma giáo. Nàng là người đi theo bên cạnh Mộ Dung Thành từ nhỏ, là thuộc hạ trung thành nhất của hắn. Lần này Mộ Dung Thành dính vào vụ án gi ết chết tiểu công tử của Vạn Bảo Các. Hắn bị nghi ngờ là hung thủ. Phục Lam bị g iết chết diệt khẩu, sau khi chết còn bị bọn họ c ường bạo, cuối cùng ném xác vào rừng, bị thú hoang xé xác, chết không toàn thây.

Thời gian nàng tiến vào đúng là lúc bọn họ theo dõi người bị phát hiện, Phục Lam bị giết diệt khẩu, tiểu tử này sẽ trở thành cừu thế mạng, bị vu oan thành hung thủ.

Ân, sau đó chính là nữ chủ Nạp Lan Chỉ Y đến, đem người giải oan.

_______

[TÂN VỊ DIỆN ĐẾN ĐÂY…]

Bình Luận (0)
Comment