Trong sự chờ mong của mọi người, ngày lễ thành niên cuối cùng cũng đến.
Buổi sáng hôm ấy, tất cả mọi người trong làng, bất kể nam nữ già trẻ, đều tụ tập ở sân đình từ sớm. Xung quanh lễ đài, được phân thành ba khu vực. Khu vực đầu tiên, cũng là khu vực lớn nhất, chính là nơi dành cho khán giả. Tuy rằng một làng như làng Vĩnh Thái, diện tích không phải là lớn, dân số cũng không quá đông, nhưng hơn hai nghìn người thì chắc chắn là có. Sân đình mặc dù rất rộng, lại còn mở rộng thêm ra khu vực bên ngoài, nhưng vẫn không thể chứa nổi toàn bộ số người đến xem. Chính vì vậy, hầu hết nam nữ độ tuổi từ hai mươi đến ngoài ngũ tuần đều đứng ven hai bên đường, cầu mong nhìn mặt của những tuyển thủ sắp tham gia một lần, để khi về nghe người già kể lại còn biết được các thiếu niên biểu hiện xuất sắc có bộ dáng như thế nào. Trong sân đình, chỗ ngồi hầu hết đều được dành cho các vị phụ lão cao tuổi, hoặc dành cho thiếu niên nhi đồng. Người cao tuổi kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm già dặn, đi xem về sẽ kể lại cho con cháu nghe, còn thiếu niên nhi đồng đi xem, mục đích chính là học tập biểu hiện của các bậc đàn anh đi trước, lấy đó làm mục tiêu để phấn đấu sau này. Khu vực thứ hai là khu vực dành cho ban giám khảo, được xếp đặt rất gần với lễ đài để có thể xem xét kỹ lượng quá trình thi đấu, đánh giá từng thí sinh tham gia. Khu vực thứ ba, có đường đi thông trực tiếp lên lễ đài, chính là khu vực dành cho các thí sinh. Đây là khu vực tập trung của các thiếu niên đã đạt đến mười lăm tuổi, chỉ có thí sinh và phụ huynh mới có thể đi vào đây. Trước giờ khai mặc, sau mỗi vòng kiểm tra, các thí sinh đều sẽ tập trung tại đây để nghỉ ngơi, cũng như giao lưu với nhau.
Trong khu vực của thí sinh, Nguyễn Phong đang lắng nghe những lời động viên, chỉ bảo từ phụ thân và ông ngoại. Sư phụ Vũ Ngôn của hắn được mời làm giám khảo, vì thế đã sớm đi đến khu vực giám khảo. Tất nhiên, là sư phụ thì không thể bỏ mặc đệ tử của mình, vì vậy trước ngày thi, Vũ Ngôn cũng đã khuyến khích tinh thần của Nguyễn Phong. Tuy lời không nhiều, nhưng lại có tác dụng kích thích đấu chí của người khác, vì vậy hôm nay, Nguyễn Phong tinh thần rất hăng hái. Tiểu Yến nhờ có cha là giám khảo, nên cũng được đặc quyền ngồi trong khu vực giám khảo, nhưng trước giờ thi, nàng cũng không chịu ngồi yên, chạy sang bên khu vực của thí sinh tìm Nguyễn Phong. Cha và ông ngoại của Nguyễn Phong thấy Tiểu Yến đến, đều cười ra mặt, trong ánh mắt nhìn qua dường như có ý tứ thấu hiểu. Sau khi nói mấy lời động viên với Nguyễn Phong xong, hai người cũng đi sang một bên, ngồi chờ đợi xem vòng khảo thí, để lại không gian riêng cho những người trẻ tuổi. Nguyễn Phong khuôn mặt mang theo nụ cười, nhìn Tiểu Yến đến cổ vũ thì càng cảm thấy vui vẻ trong lòng. Còn Tiểu Yến thì lại có chút ngượng ngùng, ban đầu chạy sang đây là vì lo lắng cho Nguyễn Phong, nhưng hiện giờ khi gặp mặt thì lại không biết nên nói gì cho phải. Một hồi lâu sau, Tiểu Yến mới nói được một câu đơn giản: “Anh Phong, cố lên nhé. Em tin là anh sẽ đạt được thành tích cao”. Nói xong, khuông mặt nàng đã đỏ lựng lên, lại vội vã chạy về phía khu vực giám khảo. Nguyễn Phong được lời động viên, tâm tình lại càng tăng cao, vừa lúc lễ khai mạc đã bắt đầu, tất cả thí sinh đều đi ra ngoài lễ đài, bước đi của Nguyễn Phong tràn đầy khí thế.
Tiết mục khai mạc diễn ra rất ngắn gọn và nhanh chóng. Nguyễn Bảo với thân phận trưởng thôn đi lên lễ đài, không có diễn văn dài dòng, cũng không có những nghi lễ rườm rà, chỉ nói những lời động viên đến các thí sinh tham dự lễ thành niên, sau đó là tuyên bố quy tắc kiểm tra. Tổng cộng có bốn hạng mục kiểm tra, bao gồm kiểm tra về sức mạnh, tốc độ và thể lực, trí tuệ và cuối cùng là giao đấu tỉ thí. Các quy tắc cụ thể cũng như đề thi sẽ được tuyên bố khi bắt đầu mỗi vòng thi. Cơ chế tính điểm cũng vô cùng đơn giản. Ở vòng thi sức mạnh, sẽ có mười mức cân nặng khác nhau, thí sinh chỉ cần vượt qua các mức cân nặng từ thấp đến cao, dừng ở mức nào thì sẽ được điểm tương ứng. Vòng thi tốc độ và thể lực, điểm sẽ tính bằng thời gian hoàn thành bài thi. Thời gian càng ngắn, thì điểm càng cao. Thời gian yêu cầu để đạt điểm tối đa là phải hoàn thành bài thi trong vòng nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, cứ tăng thêm mười phút thì điểm sẽ giảm xuống một. Ở vòng thi trí tuệ, đề sẽ được ra và chấm bởi thầy đồ của làng là Vũ Ngôn. Các câu hỏi sẽ ở dạng hỏi đáp kiến thức, tổng cộng có mười câu hỏi. Trả lời đúng một câu thì được một điểm. Vượt qua ba vòng thi đầu tiên, chỉ cần đạt được mười lăm điểm tổng thì sẽ được cấp chứng nhận thành niên ở mức trung bình, được hai mươi lăm điểm tổng thì sẽ được cấp chứng nhận mức khá, ba mươi điểm sẽ được cấp chứng nhận mức giỏi. Vòng thi đấu trực tiếp cuối cùng, sẽ cho các thí sinh cơ hội để gia tăng thành tích, cũng như đạt được thứ hạn xuất sắc. Thí sinh đạt được hạng nhất trong thi đấu, sẽ được hai mươi điểm thành tích, đạt từ hạng nhì đến hạng năm, sẽ được mười lăm điểm, từ hạng sáu đến hạng mười sẽ được mười điểm, từ hạng mười một đến hai mươi sẽ đạt năm điểm. Sau hạng hai mươi, thí sinh sẽ không đạt được bất cứ điểm nào. Quy tắc tuyên bố xong, chính là lúc buổi kiểm tra chính thức bắt đầu.
Vòng thi đấu đầu tiên, đề mục là nâng tạ, cũng giống như hầu hết mọi năm. Mười hạng cân được đưa ra, bắt đầu từ hai mươi cân, mỗi một hạng tiếp theo đều tăng mười cân. Đặc biệt hạng mười, mức cân nặng được nâng lên một trăm năm mươi cân, là một thử thách khó khăn đối với bất kỳ thiếu niên mười năm tuổi nào. Số thứ tự của Nguyễn Phong là hai mươi, cũng có nghĩa là còn mười chính người thi nữa mới đến lượt hắn. Trong lúc chờ đợi đến lượt, Nguyễn Phong làm một vài động tác khởi động cơ bản trước khi nâng tạ như khởi động cánh tay, vai, ngực, eo hông…. Một loạt động tác khởi động tân kì cũng rất hấp dẫn ánh mắt của các thí sinh cũng như khán giả. Khởi động xong, cũng không cần phải chờ lâu thì đã đến lượt của Nguyễn Phong. Hắn bước ra giữa lễ đài, cung tay làm lễ chào giám khảo, sau đó lại quay ra chào khán giả một lượt. Tất cả khán giả đều vỗ tay, biểu hiện ra rất hoan nghênh đối với cử chỉ của hắn. Đối mặt với các mức cân nặng của tạ, Nguyễn Phong lần lượt nâng từng mức một. Mười năm liên tiếp hấp thu nguyên tố ngũ hành, đồng thời trải qua sự chỉ đạo rèn luyện của ông ngoại và sư phụ, sức lực của Nguyễn Phong được đề thăng mạnh mẽ. Hắn dễ dàng vượt qua hạng cân thứ 9 trước ánh mắt trầm trồ của mọi người. Từ đầu buổi thi đến giờ, chưa có một thí sinh nào đạt được đến mức này, huống chi hành động lại nhẹ nhàng thoải mái như của Nguyễn Phong. Tất cả mọi người lúc này đều chú tâm quan sát hành động tiếp theo của hắn, ở đâu đó vọng ra một tiếng cổ vũ: “Cố lên chàng trai trẻ, nâng nốt mức cân thứ mười đi nào”. Sau khi có người mở đầu, toàn bộ khán giả đều hô to cổ vũ cho Nguyễn Phong, tiếng hô rào rào, vang vọng khắp thôn làng. Nguyễn Bảo ngồi trong khu vực giám khảo, ánh mắt cũng mong chờ, hy vọng con trai mình sẽ đạt được điểm tuyệt đối. Không chờ cho mọi sự sôi động giảm xuống, Nguyễn Phong đã nắm hai tay vào khối tạ cuối cùng. Hắn làm ra một tư thế nâng tạ tiêu chuẩn của thế giới mình. Tạ nâng lên ngang ngực, một chân choãi ra sau, hít sâu một hơi, Nguyễn Phong hét lớn một tiếng, nâng tạ lên cao quá đầu. Tuy rằng sức lực của hắn có thể nâng được mức một trăm năm mươi cân này mà không cần cố sức, nhưng làm người cũng không nên thể hiện quá nhiều, vì vậy Nguyễn Phong vẫn làm đầy đủ các động tác. Tiếng hét cuối cùng, vừa là để bộc phát sức lực, nhưng cũng là lời đáp lại của hắn đối với sự nhiệt tình của khán giả. Mọi người khi thấy hắn nâng cao khối tạ, đều vỗ tay rầm rầm hoan hô, ban giám khảo cũng không ngoại lệ. Một điểm mười thật chói lọi được đánh dấu vào trong bản ghi chép thành tích của Nguyễn Phong. Sau hắn, cũng có vài người nâng được hạng cân thứ mười, ai cũng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả xung quanh.
Vòng thi thứ hai, đề mục cũng vô cùng đơn giản, tất cả thí sinh phải chạy lên đỉnh Thanh Long Sơn đem về tín vật chứng nhận đã hoàn thành vòng thi. Dọc đường đi cũng như trên đỉnh núi đều có giám khảo, đề phòng trường hợp thí sinh cậy mạnh hiếp yếu, không chịu chạy lên núi mà chờ sẵn dưới chân núi, cướp đoạt tín vật của các thí sinh khác. Đối với Nguyễn Phong, bài kiểm tra này cũng không có gì khó khăn. Nhớ khi mới bắt đầu bái Vũ Ngôn làm sư phụ, hắn ngày nào cũng phải leo lên đỉnh Thanh Long sơn để rèn luyện sức khỏe. Đến sau này, dù không phải do sư phụ yêu cầu, nhưng Nguyễn Phong đã hình thành thói quen, mỗi buổi sáng đều leo lên đỉnh Thanh Long Sơn rèn luyện. Theo năm tháng tập luyện, thời gian Nguyễn Phong tiêu tốn để leo được lên đỉnh núi đã được rút ngắn rất nhiều, vì vậy điểm mười ở hạng mục này đối với hắn không hề khó khăn. Ngay khi có hiệu lệnh xuất phát, Nguyễn Phong đã vọt đi như theo tuyến đường được ban giám khảo vạch ra. Trên đường chạy, hắn còn có lúc dừng giảm tốc độ một chút, tán gẫu đôi câu với Trần Duy và Văn Thái. Khi hắn hoàn thành vòng chạy, thời gian vẫn còn khoảng một chén trà mới đến mức yêu cầu tối thiểu. Lại thêm một điểm mười nữa được đánh dấu vào bản ghi chép thành tích của hắn. Hai tên Trần Duy và Văn Thái đạt được thành tích cũng không kém. Thành tích của Văn Thái là hết năm mươi phút, tương đương với tám điểm, còn Trần Duy chỉ kém Văn Thái ba phút, nhận được điểm bảy. Sau hai vòng thi đầu tiên, trời đã chuyển sang trưa, mọi thí sinh đều được nghỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, vừa là để ăn cơm trưa, cũng có thêm chút thời gian cho các thiếu niên này ôn lại một chút kiến thức trước khi tham gia vào bài thi trí tuệ.