Bye Bye

Chương 102

Trong phòng rất yên tĩnh.

Người đàn ông cao lớn đang dùng giẻ lau sạch vết bẩn trên mặt đất.

Giao Bạch đỡ mép giường đứng lên, đi hai bước, cậu ôm đầu hổn hển mấy hơi, luôn cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt toàn chấm trắng, mẹ kiếp chóng mặt quá đi mất.

Một bàn tay đỡ cậu.

Giao Bạch một phát chộp lấy khẩu trang trên mặt đối phương rồi giật xuống.

Một khuôn mặt xanh xao vàng vọt hiện ra dưới ánh nắng, đôi gò má hóp sâu, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi thô ráp, xỉn màu xám xịt, các đường nét trên khuôn mặt miễn cưỡng còn có thể nhìn thấy dấu vết của vẻ điển trai trước đây.

Gã bây giờ, khác biệt với thời điểm xuất hiện ở Lan Mặc Phủ năm ngoái.

Ngọn lửa hận thù không bốc cháy trong mắt gã, không phải là nó bị dập tắt, mà là bị gã giấu kín, chỉ chờ một cơ hội để bùng phát.

Trong không khí ngập mùi chua tanh.

Nếu khỏe mạnh, vậy hẳn là mùi hoa hạt dẻ.

Giao Bạch ngửi thấy mùi thối rữa của sinh mệnh Lương Đống. Cậu không tức khắc hỏi cái nọ cái kia, cũng không đứng dưới ánh mặt trời chỉ trích đối phương sa đọa, chỉ nói: "Tôi muốn đi tiểu."

Có lẽ Lương Đống không ngờ Giao Bạch lại nói một câu như vậy, hồi lâu sau gã mới hoàn hồn, cõng cậu vào nhà vệ sinh.

Chiều cao của Giao Bạch là 179, Lương Đống ít nhất là 185, cõng cậu rất trầy trật.

Lần trước có thể xử lý hai tên cướp, nhưng lần này hư nhược thành như thế, phỏng chừng có liên quan đến việc vừa vận động xong.

.

Nhà vệ sinh nhỏ, hai người đứng khó khăn, bồn cầu rất bẩn, là kiểu bẩn không thể tẩy sạch, két lại thành những vòng tròn màu nâu vàng.

Đối với Giao Bạch không thành vấn đề, cậu thậm chí đã trải qua phòng tối nhỏ, cái này thật sự chẳng hề gì.

Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý, Giao Bạch nói: "Trò chuyện đi."

Lương Đống múc nước từ chiếc chậu lớn màu trắng rửa tay cho Giao Bạch: "Đây là nơi lúc trước tôi tìm thấy lão Phan."

Gã đã trở lại.

Vì gã cần ma tuý.

Giao Bạch nhận lấy chiếc khăn từ Lương Đống, lau sạch nước trên tay, lau xong dính xơ vải đầy tay.

Lương Đống định rửa lại cho cậu thêm một lần, nhưng cậu không quan tâm, nói: "Không cần, cậu kể tiếp đi, bắt đầu nói từ thời điểm cậu rời khỏi Lan Mặc Phủ, hoặc là nhảy luôn đến đảo Trường Mân, tùy cậu."

"Không có gì để nói, nhất định cậu đã có thể đoán được." Lương Đống vắt khăn lên chiếc giá loang lổ rỉ sét, "Nhà họ Sầm tổ chức đám cưới long trọng, người có tiền đều đến đó cả, miếng thịt mỡ béo bở, thu hút sự chú ý của nhiều nhóm cướp bóc, bọn họ đạt được thỏa thuận hợp tác."

Cái gọi là hợp tác là giả, ai nấy đều muốn tìm thời cơ độc chiếm.

Lương Đống nhắc đến một người, anh Thành, gã kể mình làm đàn em của đối phương, biểu hiện tốt, cũng có thể nhận được một ít ma tuý.

Chơi ma túy đòi hỏi một số tiền lớn, không có tiền thì chỉ có thể buôn bán cái mạng thủng lỗ chỗ của mình.

May mà vận khí của gã không tệ.

Giao Bạch có thể nhìn ra, mức độ ma tuý xâm nhập tổn hại lớn hơn năm ngoái nhiều, Lương Đống cũng đã chấp nhận vết thương chảy máu trong số mệnh này.

"Tôi có mặt trong suốt hành động trên đảo ngày ấy." Lương Đống không muốn nhớ lại cuộc bạo động lúc đó cho lắm, gã kể ngắn gọn, "Tư Minh Viện nổ tung, người của anh Thành phát hiện ra lối thoát hiểm của nhà họ Sầm. Khi chúng tôi tới, nó đã trở nên hoang tàn, Chương Chẩm bất tỉnh ôm lấy cậu cũng đã mất đi ý thức, còn những người khác bị đè dưới gạch vụn."

Gã tiếp tục, "Tôi đã nói cho anh Thành biết giá trị của cậu, vì thế anh Thành cử người đến lôi cậu ra khỏi đống đổ nát, mang cậu đi."

Hận tôi đi.

Lương Đống nhìn Giao Bạch, nhưng không phát hiện ra phản ứng mà gã đinh ninh sẽ có, gã thoáng tạm dừng: "Anh Thành có một người anh em là bác sĩ, anh ta nói cậu bị bệnh tâm thần, không cách nào chữa khỏi. Cậu chỉ có thể cam chịu số phận".


"Vị thái tử gia kia trái tính trái nết, không phải người bình thường. Anh ta cố tình thả chúng tôi lên đảo, có thể là vì anh ta sống quá nhàm chán, muốn xem trò vui." Lương Đống muốn cõng Giao Bạch song lại bị từ chối. Gã tưởng do mình có mùi hôi, bèn thức thời rũ tay xuống lùi ra sau một chút.

Giao Bạch không chú ý tới chi tiết nhỏ của Lương Đống, cậu đang suy nghĩ, Lương Đống thật đúng là nắm bắt được tâm trạng của Sầm Cảnh Mạt.

"Đã bao lâu kể từ khi vụ việc xảy ra?" Giao Bạch hỏi.

"Gần mười ngày." Lương Đống nói.

Giao Bạch vịn tường dịch bước ra ngoài, giọng Lương Đống vang lên sau lưng cậu, "Nơi này sát biên giới, nhà họ Thích không dễ dàng tìm đến như vậy."

"Điện thoại và bùa hộ mệnh của tôi đâu?" Giao Bạch quay đầu lại.

"Người của anh Thành sẽ kiểm tra toàn bộ thân thể cậu, tất cả đồ đạc trên người cậu đều sẽ bị ném xuống biển rộng." Lương Đống nhìn mấy lọn tóc lộn xộn sau gáy cậu, "Tôi cảm thấy bùa hộ mệnh rất quan trọng với cậu, nên đã bí mật chôn nó trên đảo, cùng điện thoại của cậu."

Giao Bạch thở phào. Chôn thì tốt, Chương Chẩm sẽ dựa theo tín hiệu theo dõi để tìm thấy hai thứ đó, không để chúng hư hỏng thất lạc, rất tốt.

"Vậy anh Thành để tôi ở chỗ cậu, là để thăm dò cậu, anh ta vẫn không tín nhiệm cậu, cho rằng cậu có lòng dạ khác." Ngón tay Giao Bạch ấn lên bức tường bê tông gồ ghề lồi lõm, cào hai lần.

"Đã từng thăm dò rất nhiều lần, anh Thành tin tưởng tôi." Ngữ khí của Lương Đống rất hờ hững, "Cậu ở chỗ tôi, là do tôi chủ động yêu cầu. Tôi tiết lộ với anh Thành rằng chúng ta từng làm bạn học, còn nói tôi sợ cậu nghĩ quẩn, muốn cùng ăn cùng ở với cậu, tiện thể trông giữ cậu."

Giao Bạch: "..."

Lương Đống nắm lấy cánh tay Giao Bạch, dìu cậu về phòng: "Hai kẻ mấy ngày trước về sau sẽ không tới nữa, anh Thành đã giết chết họ rồi."

"Cậu là khách quý." Lương Đống đỡ Giao Bạch lên giường, bật quạt điện thổi chéo cho cậu, không dám đối diện trực tiếp vì sợ cậu cảm lạnh.

"Anh Thành đang dưỡng thương, chờ anh ta hồi phục, cậu có thể trở về." Lương Đống vỗ phẳng chiếu cho Giao Bạch.

Giao Bạch chậm rãi nói: "Anh Thành của cậu muốn dùng tôi đổi tiền, nhưng trong lòng cậu có mưu đồ khác nhỉ?"

Lương Đống sững người.

"Cậu dự định đợi đến lúc anh Thành chuẩn bị giao dịch, xem có thể tìm cơ hội đưa tôi đi hay không, sau đó âm thầm chơi với Thẩm Nhi An một ván đổi người. Cậu muốn dùng tôi đổi lấy Đàm Quân." Giao Bạch nói thẳng.

Lương Đống giữ nguyên tư thế vỗ chiếu, hồi lâu không nhúc nhích.

Một lúc sau, Lương Đống khô khan bật ra hai chữ từ trong miệng: "Xin lỗi."

Đây là thừa nhận.

Giao Bạch không có biểu cảm gì: "Lương Đống, đừng làm vậy." Ông đây không muốn ăn phần máu chó ghê tởm mắc ói kia, xin đấy.

"Cậu sợ Thẩm Nhi An chọn Đàm Quân chứ gì?" Lương Đống cười nhạo.

Giao Bạch im lặng.

Lương Đống bật cười ha ha, tiếng cười nghe rất chói tai: "Cậu ta nhất định sẽ làm thế, Giao Bạch, cậu ta nhất định sẽ làm thế!"

"Cậu ta thay đổi rồi, cậu ta không còn là Thẩm Nhi An mà chúng ta quen nữa, cậu là gia chủ trẻ tuổi của nhà họ Thẩm." Hơi thở của Lương Đống tràn ngập sự thối nát.

"Nếu cậu cũng đã biết đáp án, mà vẫn bảo cậu ta chọn một trong hai, chẳng phải là muốn cậu ta giãy giụa xong nhìn tôi chết à?" Giao Bạch lạnh lùng nói.

Sắc mặt Lương Đống biến đổi, dường như gã muốn giải thích lại không nói thành lời, chỉ dùng đôi mắt đục ngầu tối tăm nhìn chằm chằm Giao Bạch.

"Tôi bảo cậu đừng làm vậy, là vì trước đó không lâu tôi mới biết năm ngoái Thẩm Nhi An từng bị tai nạn giao thông, trong não có mảnh vỡ, cậu ta đã phẫu thuật mấy lần." Giao Bạch nói, "Có một mảnh vỡ không thể lấy ra được. Suốt quãng thời gian này, cậu ta luôn ở nước ngoài điều trị bảo tồn. Trong nước còn có một nhiệm vụ lớn đang chờ cậu ta, để xem cậu ta sẽ vượt qua thế nào."

"Đàm Quân coi cậu ta là chỗ dựa và hy vọng duy nhất của mình. Nếu sức khỏe của cậu ta không tốt lên, Đàm Quân cũng sẽ không sống được." Tinh thần của Giao Bạch không ổn, ý thức đang chìm dần.

Lương Đống không ngừng bấm bật lửa, nhưng bấm thế nào cũng không cháy. Gã vứt bật lửa xuống đất, giẫm nát.

"Cậu ta nói sẽ bồi thường cho tôi hai cái mạng, bảo tôi chờ, chờ bao lâu thì không biết. Mà chờ được thì sao, thanh danh nhà tôi, nỗi oan uổng của cha mẹ tôi, cuộc đời của tôi..."

Giao Bạch nghe không rõ câu nói kế tiếp của Lương Đống, cậu dần dần mất ý thức.

Không biết rằng Lương Đống đã ngồi xổm bên giường, ôm đầu khóc rống.


.

Sau cuộc nói chuyện, Giao Bạch không gặp lại Lương Đống nữa. Cậu ở trong căn phòng nhỏ từ sáng đến tới tối, thông qua ảnh đại diện của các bạn tốt để xác định xem họ còn sống hay đã chết.

Giao Bạch đã ăn hết thức ăn trong phòng, lúc cậu đói gần chết, Lương Đống quay lại, mang theo thức ăn cho cậu.

Trên người Lương Đống có mùi máu tanh, gã bị thương. Giao Bạch muốn hỏi đôi lời nhưng đối phương không cho cậu cơ hội, gã ném thức ăn xuống rồi đi luôn.

Mùa hè năm nay nóng hơn mọi năm, mới tháng Sáu, Giao Bạch đã nóng đến mức toàn thân chua lòm, không ai giúp một tay nên cậu tự lau. May mắn vết thương trên lưng lành lại khá tốt, mặc dù loại thuốc mà Lương Đống để lại còn chẳng có tên, song nó có hiệu quả đáng kinh ngạc.

Khi người thiếu niên vóc dáng thấp cạy cửa tiến vào, Giao Bạch đang ăn táo.

"Táo là do bang chúng tôi mua, anh ấy dành hết quả lớn cho anh!" Thiếu niên nhổ một bãi, chửi rủa với vốn từ nghèo nàn, "Anh không biết xấu hổ!"

Giao Bạch làm lơ cậu ta.

Thiếu niên bị phớt lờ cũng không chịu đi, cậu ta tìm đến Giao Bạch để nghe ngóng cuộc sống trước đây của Lương Đống.

Sau khi ăn những miếng táo cuối cùng, tâm trạng của Giao Bạch tốt hơn một chút, nên cậu kể ít chuyện về Lương Đống thời cấp ba.

Thiếu niên gầy gò dị dạng, hai mắt to trông rất đáng sợ. Cậu ta nghe xong không dám tin tưởng: "Cậu ấm nhà giàu cơ à, không nhìn ra đấy."

"Cũng may anh ấy không phải nữa, nếu không tôi sẽ không gặp được anh ấy." Thiếu niên lẩm bẩm một câu, sau đó dựng thẳng ngón giữa với Giao Bạch đang nhìn mình chăm chú, "Anh đừng hòng tìm cách thu mua tôi, nằm mơ đi. Tôi còn đang trông chờ lợi dụng anh để kiếm bộn tiền mua bột trắng đây, mua rất nhiều cho tôi và anh ấy, ăn cả đời không hết."

Giao Bạch tặc lưỡi: "Cai nghiện không tốt à?"

Phản ứng cảm xúc của thiếu niên rất lớn, như thể ai khuyên cậu ta cai nghiện thì người đó chính là kẻ thù không đội trời chung của cậu ta: "Tại sao phải cai! Tôi có nó mới có thể sống tốt! Anh chẳng hiểu gì hết!"

"Nó có thể làm con người ta quên đi tất cả, không biết vui vẻ biết bao." Thân thể dưới lớp quần áo thùng thình của thiếu niên hơi lảo đảo, cậu ta lẩm bẩm rời khỏi.

Nhưng đó là ma túy mà. Giao Bạch đối diện với màn lụa, nhắm mắt bước vào mộng đẹp.

Động tĩnh rung chuyển vang dội kéo Giao Bạch về hiện thực, lúc này trời đã tối, trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút quầng sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, soi rõ bóng người đang sốt ruột cáu kỉnh.

"Uỳnh —— "

Lương Đống vơ lấy chiếc bàn nhỏ đập mạnh vào tường.

Vật dụng hàng ngày bị vứt lộn xộn loảng xoảng, những mảnh gỗ vụn văng khắp nơi, có mảnh bay về phía giường, Giao Bạch tránh được trong gang tấc.

Trái tim Giao Bạch chùng xuống, Lương Đống đang... Lên cơn nghiện.

.

Không biết Lương Đống đã không ngủ bao nhiêu ngày, gã rơi vào trạng thái nóng nảy cực độ. Giao Bạch bò xuống giường tìm chỗ trốn, sức khỏe của cậu không tốt, ở lại đây cũng không giúp được gì, sẽ chỉ làm bản thân bị thương thôi.

"Tôi đệt con mẹ cậu!"

Lương Đống túm lấy Giao Bạch định đi tới nhà vệ sinh, la hét chửi bới vào mặt cậu với thần sắc đáng sợ, "Cậu muốn đi đâu! Cậu muốn chạy đúng không?"

Giao Bạch bị Lương Đống hất sang một bên.

"A!" Lương Đống đập hết những thứ có thể đập, sau đó rúm ró trong góc co giật toàn thân, nôn mửa không ngừng.

Đây là lần thứ hai Giao Bạch tận mắt chứng kiến một kẻ nghiện lên cơn, đương sự còn là Lương Đống, các triệu chứng lên cơn của gã tồi tệ hơn rất nhiều so với năm ngoái.

Lúc này trong mắt trong lòng Lương Đống chỉ có ma tuý, khuyên bảo là vô dụng. Giao Bạch nép mình trong bóng tối, nhìn Lương Đống thỉnh thoảng lại va vào tường, dùng răng gặm tấm tôn, gặm cho đến khi miệng đầy máu.

Thật đáng sợ. Giao Bạch khó chịu nhắm mắt lại.

"Ôi..." Lương Đống đau đớn bò ra ngoài, thân thể gầy gò đè lên đống hỗn độn trên mặt đất, cổ họng phát ra tiếng thở hồng hộc đầy khát khao. Gã vô vọng cấp thiết muốn kéo mở cửa, mười ngón bấu xuống đất, gã tiếp tục bò đi, máu tươi đầm đìa.


"Em lấy được rồi!"

Thiếu niên khập khiễng lao vào cửa, bọc giấy trong tay bị Lương Đống điên cuồng giật lấy, ngón tay của cậu ta bị cào đau nhói, cũng rướm máu.

"Từ từ, từ từ thôi." Thiếu niên mặc bộ quần áo rách nát, trên người đầy vết thương. Cậu ta ngồi xổm bên cạnh, chốc chốc lại hít hà một cách tham lam, co quắp không cướp bọc giấy kia.

Căn phòng chợt sáng lên.

Một phần nhỏ của ánh sáng vụt chạy đi, che phủ hai bộ xương hoạt động cạnh cửa. Đó là một thế giới hỗn loạn bị ma túy ăn mòn.

"Anh ấy nát, tôi cũng nát, chúng tôi đều là kẻ thối nát, một đôi trời sinh." Thiếu niên đi vào, khoe khoang với Giao Bạch.

Giao Bạch quan sát cậu ta.

"Anh muốn thử không?" Thiếu niên lại lấy ra một bọc giấy khác, hơi lè lưỡi.

Giao Bạch liếc sang: "Đây là bột mì nhỉ?"

Không biết lời này có điểm nào kích thích thiếu niên, cậu ta ném hết gói bột mì vào Giao Bạch, sau đó kéo lê thân thể đau đớn trở lại bên cạnh Lương Đống.

Giao Bạch lau mặt, cụp mắt nhìn bột phấn trên đầu ngón tay. Lần này là bột mì, lần sau thì không biết, cậu sợ hãi việc trộn ma túy trong đồ ăn hơn, nơi này quá không an toàn.

Sự tra tấn do ma tuý mang đến khiến các giác quan của Giao Bạch chịu một cú sốc lớn, nhất định phải mau chóng rời đi, càng sớm càng tốt. Cậu không thể chậm rãi chờ nhà họ Thích tới tìm mình, cũng không muốn chăm sóc cơ thể của mình trước, cậu phải rời đi, cậu phải tự tìm đường ra.

Giao Bạch quét mắt về phía Lương Đống, tính toán điều gì đó.

.

Sau chuyện xảy ra tối hôm ấy, Lương Đống không đề cập gì cả, gã lại bắt đầu trở về mỗi ngày.

Nhưng Giao Bạch tư vấn tâm lý cho gã mấy hôm liên tiếp, làm gã trở nên bực bội. Có một lần không kiểm soát tốt cảm xúc của mình, gã vung tay lấy chiếc chậu rửa mặt đập Giao Bạch.

Chậu làm bằng nhựa, đã được sử dụng trong thời gian dài, đập phải đầu Giao Bạch liền nứt, phần nứt quẹt lên đuôi mắt trái của cậu, để lại một vết thương nhỏ dài rỉ máu.

Lương Đống đứng đờ ra.

Đuôi mắt Giao Bạch hướng xuống, vệt máu giống như nước mắt chảy ra. Khuôn mặt xanh xao ốm yếu của cậu giật giật, trở nên lạnh lùng.

"Xin, xin lỗi." Lương Đống lúng túng xin lỗi, đôi mắt tràn ngập nỗi xấu hổ muốn độn thổ.

Giao Bạch nhân cơ hội nói: "Lương Đống, tôi không phải thánh mẫu, tôi sẽ không giơ tay giúp đỡ mọi kẻ đáng thương mà mình gặp. Tôi sẽ chỉ làm theo trái tim mình, bây giờ tôi muốn giúp cậu."

"Giúp tôi?" Trong mắt Lương Đống lóe lên ánh sáng quỷ dị, "Vậy thì hợp tác với tôi, bảo Thẩm Nhi An giao Đàm Quân cho tôi xử trí."

Giao Bạch không lau giọt máu nơi đuôi mắt, kệ nó chảy xuống: "Thẩm Nhi An bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của hận thù, là tôi lôi cậu ta ra ngoài"

"Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu còn muốn cai nghiện không?" Giao Bạch nhìn chằm chằm Lương Đống, "Muốn, hay là không muốn?"

Lương Đống dõi theo dòng máu đỏ tươi chảy dài trên gò má cậu, run rẩy ngưng tụ trên chiếc cằm nhọn gầy guộc, "tách" một cái nhỏ giọt xuống giường.

"Không muốn." Gã đáp.

Ngày hôm sau, Giao Bạch gặp được anh Thành kia, chính là người thủ lĩnh đã bắt giữ Sầm Cảnh Mạt làm con tin vào lúc ấy. Hắn ta bị thương chưa lành, đậm khí chất vô lại.

Anh Thành hỏi Giao Bạch ở lại đây thấy thế nào, thiếu cái gì thì cứ nói, điều kiện nơi này có hạn, nếu có thể thỏa mãn đều sẽ thỏa mãn cậu. Anh Thành còn yêu cầu cậu tuyệt đối đừng coi mình như người ngoài.

Giao Bạch tận mắt chứng kiến cách anh Thành và Lương Đống tương tác với nhau, đây là coi gã như tâm phúc.

Vào buổi tối, một trận mưa lớn ập đến vùng núi biên giới. Khi Giao Bạch đang ngẫm nghĩ trên giường, Lương Đống trở lại, toàn thân từ trên xuống dưới nhỏ nước ướt sũng.

Giao Bạch nhận ra trạng thái của Lương Đống không ổn: "Có người chia rẽ mối quan hệ giữa cậu và anh Thành, hãm hại cậu?"

Lương Đống ngẩng mái đầu ướt đẫm lên, trên mặt khuôn mặt xanh trắng có những vệt nước uốn lượn, không biết là nước mưa hay mồ hôi, hoặc là thứ gì khác.

Trong đầu Giao Bạch nảy ra một suy đoán, cậu thăm dò hỏi: "Đứa bé kia..."

"Chết rồi." Lương Đống chết lặng nói, "Hút ma túy quá liều."

Giao Bạch không nói lời nào.

"Uỳnh."

Một tia chớp đánh vào cửa sổ, ánh sáng trắng giống như một con dao sắc bén, phá vỡ lớp vỏ cơ thể của Lương Đống. Cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng nức nở cố nén.


"Cậu khóc vì cậu ta chết trẻ, hay là khóc vì thông qua cậu ta nhìn thấy dáng vẻ khi cậu chết?" Giao Bạch cầm khăn ném lên đầu Lương Đống.

Lương Đống không động vào chiếc khăn, mặc nó rơi xuống đất.

Giao Bạch tìm thấy chiếc gương nhỏ, túm quần áo lau sạch mặt gương, sau đó quay gương về phía Lương Đống: "Cậu báo thù xong, rồi đi xuống lòng đất, dùng cái dáng vẻ này đi gặp cha mẹ cậu à?"

Lương Đống đã không soi gương kể từ sau khi hút ma túy, nó vốn để cho Giao Bạch dùng.

Bây giờ gã nhìn mình trong gương, lạ lẫm và bàng hoàng.

"Cai nghiện đi." Giao Bạch nói.

Lương Đống thờ ơ làm thinh. Nói thì dễ, nhưng đó là một con đường không nhìn thấy điểm cuối, nghị lực và kỳ vọng không thể thiếu thứ nào, không ai đặt kỳ vọng vào gã.

"Tôi sẽ giám sát cậu."

Một giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai, Lương Đống đờ đẫn ngẩng đầu, quay sang trái, đôi mắt đỏ hoe vẫn rưng rưng ngấn lệ.

Giao Bạch ôm lấy gã, khóe mắt liếc ra ngoài cửa sổ, mưa to cỡ nào rồi cũng sẽ tạnh, trời sẽ hửng nắng.

.

Lương Đống biết Giao Bạch muốn chạy trốn, còn muốn kéo cả gã, đồng thời đoán chắc gã sẽ đồng ý.

Gã đã thật sự đồng ý.

Lương Đống nói cho Giao Bạch thực tế phũ phàng, ở đây không có tín hiệu, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Giao Bạch lại không nản lòng thất vọng, cậu nói, chúng ta hãy rời khỏi đây trước.

Lương Đống bị sự kiên định và quyết đoán của Giao Bạch cảm hoá. Gã tiến vào tần số suy nghĩ của đối phương, bắt đầu trầm tư, đầu tiên phải có xe.

Giao Bạch và Lương Đống lập ra kế hoạch, loại bỏ sửa đổi từng cái một, chờ đợi thời cơ.

Sáng sớm một ngày nào đó cuối tháng, vào lúc ba bốn giờ, màn trời điểm xuyết vệt sáng cực kỳ yếu ớt, đám người trong hang ổ đang ngủ say như chết, một chiếc ô tô được lái ra khỏi rừng cây, đi tới cổng ra vào.

Canh gác ở đó đều hôn mê.

Người lái xe chính là Giao Bạch, cậu không có bằng lái, đây là bất hợp pháp, nhưng tình huống đặc biệt, cậu chỉ có thể làm vậy.

Chờ khi tay của Lương Đống ngừng run rẩy, sẽ để gã thay thế Giao Bạch.

Chiếc xe thuận lợi lái từ cửa đi ra ngoài, Giao Bạch túm áo phông lau mồ hôi trên mặt và cổ. Lương Đống ngồi ghế phụ thình lình giật mình thở gấp: "Giao Bạch, tôi quên mang thứ này."

"Cái gì?" Giao Bạch sững sờ.

Lương Đống không trả lời, gã mở cửa xe bước xuống: "Cậu ở đây chờ tôi."

Dứt câu, Lương Đống không đi ngay mà thò tay vào, xoa tóc Giao Bạch, "Nhóc thịt xào, nếu có người phát hiện thì cậu đừng đợi, cậu cứ đi đi, không cần lo lắng cho tôi."

.

Ánh sáng vỡ vụn trên bầu trời đang mở rộng và trở nên mạnh mẽ hơn. Giao Bạch tắt máy, gục trên tay lái, trong miệng cắn điếu thuốc. Ánh mắt cậu dán chặt vào con đường chìm trong bóng tối phía trước thông qua kính xe, còn những giác quan khác thì đang chú ý xung quanh.

Điếu thuốc đã cháy được hai phần ba, miệng lưỡi Giao Bạch dính phải tàn thuốc. Cậu kẹp điếu thuốc xuống, lòng bàn tay trơn tuột mồ hôi lạnh.

Trong gương chiếu hậu có thêm một bóng dáng, là Lương Đống.

Một hơi thở phào của Giao Bạch còn chưa phun ra đã bị chặn lại. Cậu bóp điếu thuốc ném ra ngoài, hét lớn với Lương Đống đang bị một đám người đuổi theo: "Nhanh lên!"

Lương Đống đang chạy bỗng dừng lại, gã cách xe khoảng ba năm bước, hồng hộc thở gấp nhìn Giao Bạch, tôi trở về, cậu bị kẹp giữa tôi và Thẩm Nhi An, thì phải làm thế nào?

Có tiếng súng truyền tới, những kẻ kia nổ súng.

Ngực Giao Bạch đập vào cửa xe, cậu nằm ở đó, vươn tay ra: "Con mẹ nó cậu còn do dự cái gì nữa! Đi thôi!"

Lương Đống siết chặt bức ảnh gia đình của thiếu niên, đó là cha mẹ người nhà mà cậu ta đến chết cũng không tìm thấy.

Giao Bạch, xin lỗi, tôi muốn ích kỷ một lần, bất luận cậu sẽ khó xử bao nhiêu, tôi chỉ muốn nắm lấy tay cậu leo lên.

Lương Đống sải bước với đôi chân nặng nề mỏi nhừ, nhanh chóng chạy đến bên cạnh xe, tóm chặt tay Giao Bạch.

Khi tiếng súng áp sát, Lương Đống nhào vào trong xe.

Giao Bạch đạp mạnh chân ga, cậu mang theo một thân xác tàn tạ vì ma tuý, dũng cảm lao về phía trước trong ánh ban mai của buổi bình minh.

Bình Luận (0)
Comment