Bye Bye

Chương 94

Vì thế,

Thứ trói buộc thế giới nội tâm của Thích Dĩ Lạo không phải gia tộc, cũng không phải bệnh di truyền, mà là...

"Truyện tranh nguyên tác à?" Giao Bạch nheo mắt. Cậu từng đọc qua tình tiết người giấy tự sản sinh ý thức của bản thân, hoặc xuất hiện thông qua bước ngoặt mắc bệnh nặng, hoặc đột nhiên nhảy ra vào một ngày nào đó, ha, hóa ra thế giới mình sống là một quyển truyện tranh, tất cả mọi người xung quanh mình đều là nhân vật giả lập. Bây giờ cậu không khỏi suy đoán theo hướng này.

Nói cách khác, trong vòng tuần hoàn đầu tiên, Thích Dĩ Lạo đã có ý thức tự chủ, khi lặp lại vòng thứ hai, ý thức vẫn theo bên cạnh hắn, không bị thế giới xóa bỏ?

Giao Bạch không chắc chắn.

Cậu cũng không rõ Thích Dĩ Lạo cụ thể nhận ra được bao nhiêu, là hoàn chỉnh hay lẻ tẻ. Cậu nghĩ, chờ Thích Dĩ Lạo tỉnh lại, họ phải giao lưu chia sẻ tử tế mới được.

Ngoài ra, Thích Dĩ Lạo sống dưới số lượng lớn camera giám sát gắt gao dày đặc, chẳng lẽ do ý thức thế giới là con mắt giám sát đối với hắn, hắn chán ghét cảm giác bị giám thị ở mọi góc độ, nhưng không thoát khỏi, vẫn luôn bị nhốt bên trong, để giảm bớt cảm giác mâu thuẫn sống tiếp, hắn không thể không tê liệt bản thân thông qua camera giám sát?

Tác dụng của nhóm camera, cũng không loại trừ khả năng Thích Dĩ Lạo đang giám thị bản thân, hắn sợ một ngày nào đó thuộc tính nhân vật của mình sẽ đột ngột thay đổi, hoặc là sẽ làm điều gì đó không thể kiểm soát được dưới ảnh hưởng của cốt truyện.

Giao Bạch cố gắng kiềm chế trí tưởng tượng của mình, sau đó lại đi xem avatar Thích Dĩ Lạo, thông tin bên trên đã sáng tỏ.

"Thế giới đang bóp nghẹt ý thức sinh mệnh của Thích Dĩ Lạo, ông đây phải làm thế nào giúp anh ấy giật dây sắt mảnh đại biểu cốt truyện kia xuống, để anh ấy được tự do?" Giao Bạch càu nhàu chửi bới, "Đây chính là xiềng xích của vận mệnh, có thể kéo đứt sao? Mịa."

Giao Bạch vò đầu bứt tóc, da đầu đau nhức vì bị móng tay cào, đậu xanh rau má, phiền quá, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu nhất định sẽ thẳng, trước hết hoàn thành độ sinh động của Úc Lĩnh đã, thực hiện từng bước một.

Bông hoa trên ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo chỉ còn thiếu cánh, Giao Bạch phải vừa làm nhiệm vụ vừa cầu nguyện, hy vọng hắn tiếp tục chống đỡ.

Đừng thất bại vào phút chót.

Đối với cậu, đối với cả Thích Dĩ Lạo.

Giao Bạch khẽ chớp mắt, một giây sau lại hít sâu một hơi.

Nguyên bản bìa truyện tranh có in hai chữ "Gãy Cánh", chỉ có hai chữ ấy, nhưng bây giờ, vào giây phút này, bên trái tựa sách có thêm ba chữ nhỏ màu đỏ xếp thẳng đứng: Vòng thứ nhất.

Cuốn sách dường như đang mở ra từng chút một.

Phải chăng chờ khi sách mở ra là có thể nhìn thấy, dây sắt mảnh siết Thích Dĩ Lạo đã chui vào rồi dừng lại ở đâu?

Giao Bạch nhìn chằm chằm không dời, tầm mắt dõi thẳng, tròng mắt nhức nhối cay xót.

Ngoài thư phòng vọng đến tiếng hô của Thích Hoài: "Cậu Bạch, chúng ta nên xuất phát thôi."

"Ừ." Giao Bạch nhấn nhấn đôi mắt bị sử dụng quá độ. Cậu tạm thời gác lại thông tin liên quan tới ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo trong đầu, trước tiên không nghĩ nữa, lên đường thôi.


Máu chó trong đám cưới của Sầm Cảnh Mạt đang chờ cậu đấy, chỉ mong đây là lần cuối cùng trước khi cậu hoàn thành nhiệm vụ.

.

Đảo Trường Mân.

Đầu tháng Sáu, nhiệt độ trên đảo vừa phải, ánh nắng không mấy gay gắt. Từng đàn hải âu vùn vụt bay qua, tò mò đánh giá những du thuyền sang trọng, nhìn các doanh nhân giàu có và các nghệ sĩ ngôi sao trên tiêu đề tin tức xuống tàu tiến vào đảo.

Không bao lâu sau, một chiếc máy bay trực thăng hạ cánh, một nhóm người đi xuống, là Giao Bạch không chịu ngồi thuyền, Chương Chẩm và đám Thích Đại Thích Nhị phụ trách võ, cùng Thích Hoài phụ trách văn.

Giao Bạch thắt chặt dây rút mũ tai bèo, dù gió biển có thổi chiếc vành rộng của cậu thế nào đi chăng nữa, nó cũng không thể cuốn mũ của cậu đi.

Hạt cát bay lên mặt giày Giao Bạch. Cậu ngắm nghía xung quanh, hòn đảo nhỏ này thuộc về nhà họ Sầm, từng xuất hiện trong truyện tranh. Sầm Cảnh Mạt đã ở đây khoảng một hai ngày, điên cuồng nhớ nhung Lễ Giác.

Hắn thừa nhận mình không chỉ lợi dụng tính kế Lễ Giác, mà hắn đã yêu phải Lễ Giác yêu Thẩm Nhi An, yêu phần chấp niệm kia của Lễ Giác.

"Bạch Bạch, đi thôi." Chương Chẩm kéo Giao Bạch, nghênh đón người nhà họ Sầm.

Giao Bạch đi rồi đi, một ngôi nhà màu trắng hiện ra trong tầm nhìn của cậu. Cậu nghĩ tới nhà tổ họ Sầm, nó nằm trong một thị trấn cổ kính với gạch xanh ngói xám, đình viện tĩnh mịch, cầu nhỏ nước chảy. Nhà họ Sầm không phải là một tòa nhà trong thị trấn, mà là cả một thị trấn, toàn khu vực đều là nhà họ Sầm.

Buôn bán vũ khí, lại theo phong cách cổ điển cổ xưa.

Nam hai trong truyện tranh máu chó, bất kể ngoại hình, tài lực, gia sản mạnh hay yếu hơn nam một, đều sẽ thất bại thảm hại, trắng tay trống không.

.

Ngày mai là ngày đại hôn của thái tử gia họ Sầm, các khách mời hôm nay lục tục đến, nhưng người trong cuộc lại giống kẻ không phận sự. Hắn không đích thân tiếp đãi khách mời, mà chỉ vùi mình trên giường nhỏ phủ một lớp chăn nhung dày và cho cá ăn.

Cá được cho rất ít thức ăn, cả đàn chen chúc rách đầu để tranh đoạt.

"Thái tử gia, người nhà họ Thích đã đến rồi ạ." Một người hầu đi vào bẩm báo.

Sầm Cảnh Mạt đang ngắm cá.

Người hầu khom người chờ đợi, thái tử gia đã từng nói, nếu người nhà họ Thích đến là phải báo cho hắn.

"Dẫn họ tới Tư Minh Viện." Trên giường nhỏ truyền đến giọng nói.

Người hầu đáp lời đi ra ngoài. Mặc dù thái tử gia không định ngày hẹn gặp người nhà họ Thích, nhưng hắn không sắp xếp họ cùng với các khách mời khác, mà cho ở riêng một sân, đủ để chứng tỏ sự coi trọng của hắn.

Tư Minh Viện nằm phía sau khu biệt thự trên đảo, độc đáo xuất sắc và thanh tĩnh.


Giao Bạch nới lỏng dây rút của chiếc mũ tai bèo, tháo mũ xuống ném lên giường, sau đó cậu cũng ném mình lên, hai chân vắt vẻo ở mép giường, thân thể tê liệt bất động.

Chương Chẩm đang kiểm tra phòng, tay cầm súng. Anh đi tới đi lui, ngửi chỗ này ngửi chỗ kia như một con báo.

Giao Bạch đang định nhắm mắt ngủ một lát, thì bên tai cậu vang lên tiếng lật trang.

"Soạt."

Trang giấy được lật.

Giao Bạch bỗng mở mắt, quyển truyện tranh siết con mèo máu trên avatar Thích Dĩ Lạo đã mở ra, thứ xuất hiện trên trang đó là,

—— thiết lập đại cương của nhân vật Thích Dĩ Lạo.

Dây sắt mảnh ghim bên trên.

Vai phụ Thích Dĩ Lạo: Con sói cô độc sống sót giữa cuộc tranh giành quyền lực ở gia tộc, cuồng sạch cấm dục, dưới lớp mặt nạ tao nhã dí dỏm cất giấu sự tàn nhẫn độc ác nham hiểm, nội tâm bi quan quái gở cực độ, vĩnh viễn chung tình với ngây thơ thiện lương.

Hướng dẫn công lược: Để hắn nhìn thấy sự trong trắng thuần khiết của bạn, ngửi thấy sự sạch sẽ của bạn, nắm lấy sự yếu đuối của bạn, nếm nước mắt của bạn, liếm hôn linh hồn bạn, chìm sâu vào biển tình dục với bạn.

Thuộc tính cố chấp: Chưa xác định.

Ngây thơ thiện lương, trong trắng thuần khiết, yếu đuối khóc lóc, không phải là thuộc tính của Lễ Giác đó sao?

Giao Bạch đen mặt đọc tiếp, như gặp sét đánh.

[Thích Dĩ Lạo (nam hai)]

[Tuyến tình cảm đại cương: Nhà họ Thích có tiền sử bệnh di truyền, cha và các anh trai của Thích Dĩ Lạo lần lượt phát bệnh qua đời. Hồi nhỏ, hắn đã học cách kiểm soát tâm tính dưới sự giám sát của mẹ. Sau khi lên cầm quyền, hắn mặt ngoài phong quang, nhưng thực tế sống rất mệt mỏi, linh hồn thăng trầm tang thương.

Có một ngày, Thích Dĩ Lạo nằm mơ thấy mình ở nông thôn, mọi thứ đều rất xa lạ. Hắn đi lang thang trên bờ ruộng, nghe thấy tiếng đọc diễn cảm.

Trong ánh nắng ban mai, một cậu bé đang ngồi đọc sách trên sườn núi.

Thích Dĩ Lạo bất giác lại gần, hắn dựa vào gốc cây, lắng nghe tiếng đọc sách kia, tinh thần uể oải dần dần yên bình.]

[Tiếng đọc sách ngừng lại, Thích Dĩ Lạo mở mắt, phát hiện cậu bé đang kinh ngạc nhìn mình, hai mắt trợn tròn như nai con trong rừng.

Trước đây Thích Dĩ Lạo chỉ khoác lớp da ôn hòa, còn nội tâm lạnh lùng, song không hiểu sao hắn lại cư xử khác thường, đi tới trò chuyện với cậu bé.]


[Trong giấc mơ, Thích Dĩ Lạo cảm nhận được một ý nghĩa khác của việc được sống.

Sau khi tỉnh mộng, Thích Dĩ Lạo không nhớ rõ cảnh tượng trong mơ, dáng dấp của cậu bé cũng mơ hồ. Hắn chỉ nhớ rõ cậu bé nói mình mười tám tuổi, vẫn đang đi học, giọng nói dễ nghe.

Thích Dĩ Lạo không thể quên được giấc mộng kia, gặp ma chướng. Hắn bắt đầu tìm kiếm những cậu bé ở độ tuổi đó để đọc sách cho mình. Nửa năm sau, hắn đã thật sự xuyên qua biển người mênh mông, gặp lại nai con của hắn, Lễ Giác.]
2

[Trải nghiệm trưởng thành của Thích Dĩ Lạo dạy hắn biết kiềm chế. Hắn không dùng sức mạnh và quyền thế cưỡng ép chiếm đoạt Lễ Giác, mà lựa chọn làm một người đứng xem.]

[Sau đó, Thích Dĩ Lạo nhìn Lễ Giác yêu con trai của bạn lâu năm - Thẩm Nhi An, nhìn cậu khốn khổ vì tình, bao phủ bởi nỗi đau, hắn không kìm lòng được mà từ người đứng xem biến thành bậc cha chú hòa ái.]

[Lại sau đó nữa, bạn thân Chử Đông Sán, tiểu thái tử nhà họ Sầm, ai nấy đều say mê Lễ Giác. Thích Dĩ Lạo cũng không cách nào tiếp tục kiềm chế tình cảm và khát cầu dục vọng của mình. Hắn ngầm phái người bắt cóc Lễ Giác, rồi dùng thân phận ân nhân cứu đối phương trong nước sôi lửa bỏng, họ đã trải qua một cuộc sống bình yên tươi đẹp ở nông thôn. Lễ Giác phát hiện chân tướng của vụ bắt cóc, hận Thích Dĩ Lạo dối trá, lén lút chạy trốn. Thích Dĩ Lạo bắt cậu về, để lộ bộ mặt thật của mình. Mà khi đó, người của Thẩm Nhi An cũng đã tìm tới.]

[Thẩm Nhi An đoạt quyền, Thích Dĩ Lạo và bạn thân Thẩm Ký hợp tác, nhưng vẫn bại trận. Nhà họ Thích phá sản, thương vong nặng nề. Hắn già rồi, không còn khả năng chiến đấu, cuối cùng cô độc ra nước ngoài với cơ thể bệnh tật ốm yếu. Trong phần ngoại truyện, hắn ở nước ngoài tình cờ gặp gỡ ánh sáng của hắn, sự cứu rỗi của hắn.]

Giao Bạch: "..." Đỉnh đầu bốc khói xanh, đậu xanh rau má xanh quá xanh.

Không sao không sao, xanh giả thôi, không phải thật.

Giao Bạch tặc lưỡi, nguyên tác là vòng tuần hoàn đầu tiên của thế giới này. Trong đó, Thích Dĩ Lạo là vai phụ chất lượng cao duy nhất không được miêu tả rõ về tính cách thiết lập. Truyện tranh chỉ nói hắn chín chắn hấp dẫn, tình nhân không dứt, tham gia vào lĩnh vực bất động sản. So với các vai phụ được đắp nặn đầy đặn khác, nhân vật của hắn phẳng dẹp hơn nhiều.

Hóa ra tác giả "Gãy Cánh" vốn định cho Thích Dĩ Lạo làm nam hai, chẳng qua sau đó sửa lại đại cương, loại bỏ một phần thiết lập của hắn.

Không đúng, không sửa.

Bởi nếu đã sửa, thiết lập nhân vật của vòng đầu tiên hiện tại bày ra sẽ không phải thế này.

Vậy chỉ còn lại một khả năng, Thích Dĩ Lạo trong truyện tranh mà Giao Bạch từng theo dõi, là kết quả do chính hắn đấu tranh tránh thoát.

Trong quá trình sáng tạo, tác giả bị ảnh hưởng bởi sự giãy giụa của Thích Dĩ Lạo, không thể kéo hắn về tuyến cốt truyện chính, để Lễ Giác mở ra lồng giam quý ông cho hắn và dẫn hắn đi vào hồng trần.

Phần cuối cùng trong đại cương của Thích Dĩ Lạo cho thấy, hắn đứng ngoài cốt truyện chính, tránh không thoát các thiết lập khác như đoản thọ, qua loa kết thúc cuộc đời, làm một vai phụ đầy tiếc nuối cho nhóm người hâm mộ ghép CP.

Thế giới truyện tranh và thế giới chân thật ảnh hưởng lẫn nhau.

Đột nhiên sợ hãi.

Yết hầu Giao Bạch lăn lăn, không biết là nhân tố nào đã thúc đẩy nhóm vai chính vai phụ lặp lại cuộc đời mình, vòng thứ hai, tất cả bắt đầu lại từ đầu. Dù vẫn giữ được sự tự nhận thức của mình, song Thích Dĩ Lạo của vòng lặp thứ hai cũng không có biện pháp đối phó với bộ phận mà hắn từng không chống lại được ở vòng tuần hoàn đầu tiên, bất lực, hắn cam chịu, chờ mình đi về phía kết cục đã định trước.

Tuy nhiên, tiềm thức của hắn cũng không bình tĩnh, hắn vẫn không cam tâm. Hắn đang chờ đợi trong vô vọng, chờ một ngoại lệ có thể nghe thấy lời cầu cứu của hắn.

Mình đã đến.

Mình chính là ngoại lệ ấy.

Thế là, Thích Dĩ Lạo nhìn mình chằm chằm, cắn chặt mình, cuối cùng, yêu mình.


Đôi chân Giao Bạch vắt trên thành giường tê dại từng đợt, sợi dây mỏng nối giữa con mèo máu và thiết lập nhân vật được kéo căng cực hạn.

Thích Dĩ Lạo nằm ở viện nghiên cứu khoa học lại bắt đầu giãy giụa, hắn muốn chạy trốn.

Trong đầu Giao Bạch chợt lóe lên cái gì đó, tim đập nhanh hơn. Căn bệnh di truyền của Thích Dĩ Lạo là một trong những thiết lập mà hắn vùng vẫy không thoát ở cả hai vòng tuần hoàn, vậy phải chăng điều đó có nghĩa là, một khi dây sắt mỏng bị đứt, hắn thoát khỏi vận mệnh, tuổi thọ có thể...

Ngược lại cũng giống vậy.

Chỉ cần hắn không chết, hắn sẽ thoát khỏi thiết lập, tự do.

Thình lình một bên mắt cá chân hơi ngứa ngáy, như thể ai đó đang thở hổn hển với cậu.

Đệt!

Giao Bạch đột ngột cong chân giậm xuống giường, cậu vốn nằm hướng đầu vào vách tường bên trong giường, giờ lại chuyển vị trí, nằm sấp ở mép giường nhìn xuống dưới.

Một quả đầu bù xù nằm nhoài dưới giường.

Giao Bạch: "..."

Cậu nhanh chóng kéo ga trải giường xuống, giả bộ mệt rã rời gọi Chương Chẩm: "Anh này, em muốn ngủ một lát."

"Vậy em ngủ đi, anh ở bên ngoài." Chương Chẩm cầm cốc giữ nhiệt và cẩu kỷ đi ra ngoài.

Giao Bạch vỗ vỗ ván giường: "Đi ra đi."

Ga trải giường khẽ động, một bóng người mảnh khảnh bò ra từ dưới gầm giường.

Giao Bạch nhìn cậu ta không nói lời nào —— Lễ Giác, vai chính thụ của vòng tuần hoàn đầu tiên, cô dâu của ngày mai.
1

Lễ Giác mặc một bộ áo dài quần dài màu lam hồng không vừa vặn, trông có vẻ càng yếu ớt non nớt hơn, giống một học sinh cấp hai: "Anh, anh là ai?"

Giao Bạch ngứa răng. Khi nhìn thấy Lễ Giác mặc đồ loli trên mạng, cậu cảm thấy thật quá ngu ngốc, bây giờ bị hỏi câu này liền câm nín.

Lễ Giác ngốc thật rồi?

Quên hết tất cả những chuyện đã từng gây ra? Không thể nào???

Giao Bạch lập tức kiểm tra ảnh đại diện của Lễ Giác, sau đó nhíu mày.

Bối cảnh nền đầy một trăm của Lễ Giác vốn là nền ảnh một inch của Thẩm Nhi An, màu xanh lam. Bây giờ vẫn là màu xanh lam, chỉ có điều nó nhạt hơn một sắc độ.

Thiết kế góc viền ảnh đại diện là đôi mắt của Thẩm Nhi An, điểm ấy không thay đổi, nhưng dường như đôi mắt cũng mờ nhạt hơn.

Có một phỏng đoán "soạt" nhảy ra từ đáy lòng Giao Bạch. Cậu sợ mình nghĩ nhiều sẽ thất vọng, nên quyết định trước tiên không mở rộng dòng suy nghĩ, chờ cậu cẩn thận kiểm chứng một phen rồi nói sau.

"Tôi là kẻ thù của cậu." Giao Bạch quan sát Lễ Giác.

Bình Luận (0)
Comment