Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 61

Editor/ Beta: Nê

———

Nàng với Hạ Dạ ngay cả một nụ hôn cũng không có.

Mặc dù Hạ Dạ sủng ái nàng, thích máu nàng, nhưng thân phận của nàng mãi mãi chỉ là túi máu.

Ngay cả thân phận em gái giả dối cũng không phải.

Muốn khiến vị quân Vương tàn bạo này yêu nàng, ngoại trừ việc nuôi dưỡng khẩu vị cua hắn không thể rời khỏi nàng ra, thì phải tìm thêm cách khác.

Hoa linh lan bị ngón tay Tiên Tiên tàn phá, nụ hoa trắng nõn rơi rụng trên bàn. Ngân Hà đau lòng tiến lên giải cứu hoa, đem nó đặt trên cửa sổ cách Tiên Tiên khá xa.

"Ngân Hà, hiện tại ngươi còn có hứng thú nuôi dưỡng cây cỏ à?" Thật là thú vui nhàm chán.

Tiên Tiên cười như không cười nhìn thiếu niên xinh đẹp.


"Ta không có. Đây, đây là hoa linh lan mà Tổng giám mục nuôi." Ánh mắt Ngân Hà trốn tránh.

"Ngươi nói lắp." Tiên Tiên khẳng định.

"Ta ta ta không có!" Ngân Hà dậm chân.

"Phốc." Nàng không biết nên khóc hay cười: "Bổn cung cũng chưa nói gì cả, ngươi kích động như vậy làm gì?"

Lỗ tai Ngân Hà không hiểu sao lại đỏ lên, thiếu niên mang dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh, cậu đẩy cửa sổ ra, cả người tắm mình trong ánh nắng mặt trời, so với thiên sứ thuần khiến như Tiên Tiên còn muốn thuần khiết hơn.

"Được rồi, nương nương, ta nói thật, hình như ta ái mộ giám mục. Hắn là người nhận nuôi ta, dạy dỗ ta 20 năm, cho nên ta càng lưu luyến thế giới này hơn người, cho nên ——"

Ngân Hà đột nhiên quay đầu, con ngươi vàng nhạt mang theo cầu xin mà Tiên Tiên chưa bao giờ gặp qua.

"Cho nên nhất định phải ngăn cản huyết tộc giao chiến với giáo hội! Ta không muốn giáo hội và mọi người biến mất khỏi thế giới này! Đây không phải là thỉnh cầu của hệ thống Ngân Hà, mà là thần tử giáo hội Silver Senna cầu xin người!"

Tiên Tiên bỗng đơ ra.

A, thì ra ở nơi nàng không nhìn thấy, Ngân Hà lại có một đoạn nhân sinh như vậy.

Cũng tốt.

Cô rũ mắt, nhợt nhạt mỉm cười: "Ta sẽ tận lực."

"Không thể tận lực, là nhất định phải làm được."

Ngân Hà nắm lấy tay nàng, đưa cho nàng một viên thuốc.


"Thuốc này là 'động tâm', người ăn phải nó sẽ từ ánh mắt đầu tiên mà nhất kiến chung tình với người. Nương nương, chỉ cần người cho Hạ Dạ ăn nó, anh ta sẽ yêu người, đối với người nói gì nghe nấy."

"Chỉ cần thân vương Hạ Dạ ngã quỵ dưới váy người, vậy thì những người khác chúng ta đều dễ đối phó rồi."

Hiện giờ hệ thống Ngân Hà đã không phải hệ thống thuần tuý, mà là Senna có được một đoạn ký ức và tình cảm nhân loại.

Cậu ta thế nhưng lại để nàng dùng loại phương pháp này, thậm chí là...... Trước khi nàng tới đã tự ý đưa ra quyết định.

Bạch Tiên Tiên vẫn như cũ cầm lấy viên thuốc: "Có hiệu quả không?"

Viên thuốc màu đỏ, đỏ như máu tươi, diễm lệ bỏng rát cả mắt.

"Có."

"Bao lâu?"

"Nửa tháng...... Sau khi có hiệu lực, tình yêu của Hạ Dạ đối với người sẽ thấp đi, nhưng mọi chuyện sẽ không đến nổi nào." Dù sao trêu chọc một quân Vương tàn bạo cường đại, chẳng khác nào rút lông trên người hổ cả.

"Ừ." Tiên Tiên thưởng thức viên thuốc, cuối cùng đặt vào trong túi.


Thuốc nàng đã nhận, làm thế nào nhất kiến trung tình là do nàng quyết định.

"Nương nương, làm ơn." Ngân Hà nói.

Tiên Tiên gật gật đầu, ngay sau đó hỏi cậu ta: "Vị Tổng giám mục kia, có biết tình yêu của ngươi không?"

Hai má thiếu niên ửng đỏ, gật gật đầu.

Nhìn gương mặt trắng nõn của cậu cùng cánh tay mảnh khảnh, giọng điệu Tiên Tiên thâm trầm: "Vậy ngươi vui vẻ là được."

Lúc này, ngoài cửa sổ hiện lên một đạo thân ảnh, một người mặc trường bào màu trắng, trước ngực mang theo thánh giá chữ thập, nam nhân thanh nhã đoan trang đứng bên cửa sổ.

"Thì ra Senna ở chỗ này." Y nở một nụ cười với hai người trong điện, ánh mắt mang theo dịu dàng cùng từ bi.

Tiên Tiên nhìn thấy mặt Ngân Hà càng đỏ hơn.

Bình Luận (0)
Comment