Ca Ca Hỗn Huyết Của Ta

Chương 22

Phiên ngoại Anh đoạt mẹ của người ta!

” UY, anh thật sự đến Trung Quốc làm lưu học sinh sao?” Tiêu Luân nhàm chán tựa người vào sô pha, liếc mắt nhìn Lý Âu, trong mắt hiện ra có chút không tin

Lý Âu đến Trung Quốc, chuẩn xác mà nói là đã ở nhà của Tiêu Luân hơn một tuần. Bởi vì hiện tại vẫn đang nghỉ hè, nên hai người hiện vẫn đang rảnh rỗi ở nhà. Nhưng là, hai người so với một người vẫn tốt hơn. Trong khoảng thời gian này, hắn dẫn Lý Âu đi tham quan  thành thị không quá lớn này. Nhân tiện đêm vị ca ca có cùng hắn một nửa huyết thống này giới thiệu với bạn học của hắn

Thật có thể nói là người sợ nổi danh trư sợ tráng!

Tiêu gia này có một Tiêu Luân thành tích ưu dị còn chưa nói, hiện tại lại xuất hiện thêm một vị ca ca Lý Âu quốc tịch Mỹ siêu đẹp trai, điều này làm sao có thể không gây nên một trận trấn động đây? Trong một khoảng thời gian ngắn, tiểu khu nơi Tiêu Luân sống, mợi người thời gian rãnh rỗi thích nhất là bàn luận vấn đề này. Trong trường học của Tiêu Luân, thì lại bắt đầu đồn ầm lên Tiêu Luân có một hỗn huyết ca ca siêu đẹp trai.

Đúng rồi Thùng thùng đông! Đông, thùng thùng!

“Ba, một, hai. Ám hiệu đúng rồi!” Nghiêng tai nghe được Trương Tích Lan gõ ám hiệu, Tiêu Luân mới ra ngoài mở cửa

“Ai, thật sự là phiền toái!” Tiêu Luân hung hăng trừng mắt Lý Âu một cái

“Ha hả.” Lý Âu bất đắc dĩ hướng Tiêu Luân nhún nhún vai. Ý bảo không phải lỗi của mình.

Trong trường sau khi biết được Tiêu Luân có một hỗn huyết ca ca tên Lý Âu, chuông cửa nhà chưa lúc nào được nghỉ ngơi. Trước kia đều là chuyện mấy nữ sinh giả đến hỏi bài, chạy tới trộm nhìn xem Lý Âu, về sau, không biết là ai lén chụp ảnh, đem ảnh chụp Lý Âu truyền ra bên ngoài. Hiện tại, mới dẫn đến chuông của reo không ngừng. Thường thường vẫn có những cô gái gọi điện quấy rầy

“Ai. . . . . .”

Mở cửa đón Trương Tích Lan vào nhà.Tiêu Luân khó chịu nhìn Lý Âu một cái. trong lòng nghĩ

【 người nầy. . . . . . Quả thực chính là một cái tai họa! 】

” Mẹ, hôm nay lại mua đồ ăn gì? Cần con giúp không?” Lý Âu không để ý đến ánh mắt bất mãn của Tiêu Luân, vẻ mặt cười khanh khách tiếp nhận đồ ăn trong tay Trương Tích Lan

” Hôm nay, đều là những món ăn con thích, hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) , ba ba chưng, vịt chiên giòn, canh bí đao. . . . . . ” mấy ngày nay Trương Tích Lan tươi cười không ít, đứa con mới này nhu thuận lại còn hiểu biết, lại hay chiếu cố bà, thực cùng bà chia sẻ không ít chuyện

” Tiêu Luân? Con còn đang làm gì đấy? Nhìn ca ca con xem, thật là, đã lớn như vậy, còn nằm bất động trên sô pha!”

“Là là phải . . . . .”

Thật là đứa con dưỡng mười mấy năm lại không bằng đứa con từ bên ngoài đến. Tiêu Luân thật sự trong lòng khó nói không nên lời. Liếc mắt nhìn Lý Âu bên cạnh cười lộ hai má núm đống tiền, Tiêu Luân liền một trận khó chịu

“Uy, anh hình như tâm tình rất tốt a~”

” Ân đúng vậy, mẹ đối với anh tốt vậy, anh sao lại không cao hứng?”

” Anh . . . . . “

” Anh cái gì?”

” Không, phải nói là tôi”

” Em làm sao vậy?”

” Tôi sinh khí!” Tiêu Luân đi đến bên cạnh Lý Âu, tiến đến bên tai y nói.

“. . . . . .”

” Tôi nói là tôi sinh khí.” Tiêu Luân nhịn không được nhắc lại một lần nữa.

“Ân.”

“Ân là ý gì chứ? Anh thực quá phận a! Đoạt lão mẹ của người khác, còn xem là chuyện đương nhiên?”

” Nếu, em sinh khí lần nữa, có phải lại muốn bỏ trốn không?” Lý Âu vô cớ hỏi

” Trốn? Chạy trốn ở đâu?. . . . . Tôi nói với anh, không cần chuyển đề tài nga! nếu không hậu quả thực nghiêm trọng!” Tiêu Luân không cam lòng yếu thế đáp trả.

” Luân trở về nhà, tính tình liền trở nên thực bướng bỉnh nha~!” Lý Âu quay đầu cười tủm tỉm, lấy tay véo một cái lên mặt Tiêu Luân.

” Uy!” Tiêu Luân bị doạ một thân mồ hôi lạnh, vội không ngừng lùi về sau hai bước

” Anh làm gì vậy hả? ! Vạn nhất mẹ thấy thì làm sao bây giờ?”

“Ha hả. . . . . .” Lý Âu không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Luân mỉn cười, cười đến mức làm cho Tiêu Luân mao cốt tủng nhiên*. (*sởn gai ốc)

“Tôi. . . . .tôi nói với anh rồi! hậu quả thực nghiêm trọng nga!” Tiêu Luân xoay người một cái trốn khỏi phòng bếp.

” Ân? Tiểu Luân đâu? Ai! Tiểu tử này! Lại lười biếng trốn ra ngoài rồi!” Tại phòng bếp, Trương Tích Lan vẻ mặt bất đắc dĩ

Cơm chiều, Trương Tích Lan theo thường lệ quở trách  Tiêu Luân vài câu, vừa cười mị mị khen con nuôi, cả nhà ba người khoái nhạc ăn cơm

10:10, trong phòng Tiêu Luân

Phòng Tiêu Luân rất nhỏ, chỉ có một cái giường đơn. Lý Âu từ khi đến đây đến nay đều ngủ ở sô pha. đương nhiên là Tiêu Luân đau lòng tránh không được gọi Lý Âu đến ngủ cùng giường với mình. Tuy rằng sẽ làm hai người ngủ không dễ chịu gì, nhưng là, hai thiếu niên đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt lại vui vẻ chịu đựng

“Uy, ngủ bên kia đi!” Mở cửa ra, liền thấy Lý Âu nằm trên giường mình.

“. . . . . .”

“Đứng lên đi! Tôi nói rồi, hậu quả thực nghiêm trọng! không cần giả chết!” Tiêu Luân lấy tay đẩy Lý Âu

“Tỉnh tỉnh a! Tỉnh tỉnh! . . . . . . A nha!” Bất ngờ không kịp phòng, bị Lý Âu đã có dự định trước túm ngã vào trên giường

“Hư —— em không sợ bị nghe thấy?” Lý Âu vẻ mặt hồ ly cười.

“Sợ cái gì? ~” Tiêu Luân không cho là đúng “Chính là chính anh túm tôi trước~!”

” Nhưng mà cũng là người nào đó ghen trước!”

” Tôi không ghen! chính là người nào đó đoạt mất tình thường của mẹ tôi!”

” Đó là tại người nào đó không hiếu kính với mẹ thôi.”

” Hừ, anh còn dám chửi chó mắng mèo sao!”

” Xin nhờ người nào đó chỉ giáo.”

” Ngôn ngữ cũng không sai!”

” Cám ơn”

” Lý Âu”

“Ân?”

” Da mặt anh thực dầy!”

” Hoàn hảo hoàn hảo, chỉ dầy với em.”

” Anh đi ngủ sô pha đi!”

“Không.” Lý Âu một tay lấy Tiêu Luân ôm vào trong ngực.

“Buông ra!”

” em nói anh sẽ buông sao?”

” Cẩn thận tôi đánh anh a!”

” sẽ không, em luyến tiếc.”

” Anh. . . thật sự là tự tin.!” Ở trong ***g ngực Lý Âu một hồi lâu, Tiêu Luân rốt cục buông tha cho . Vẻ mặt không phục nói

” Được rồi, tôi khí lực không lớn bằng anh, không cao bằng anh, tôi đầu hàng! bất quá, anh thực xấu xa mà! Mọi thứ đều tốt hơn tôi, cái gì cũng làm được, thật làm cho người khác đố kỵ.”

” Luân ghen tị với anh?” Lý Âu kinh ngạc nhìn người trong ***g ngực, ôn nhu nói:” hẳn là anh phải ghen tị với Luân mới đúng a. . . . . . “

” Sao lại có thể như thế?!”

” Luân có một mẫu thân thực ôn nhu lại khôi hài, tuy rằng mồ côi cha, nhưng vẫn rất khoái hoạt, đây là những điều anh cảm nhận được.”

” Anh. . . . . . vì cái gì?” Tiêu Luân ở trong ***g ngực Lý Âu lẳng lặng nghe, tình hình hồ nháo dần bình tĩnh lại

” Ở nước Mỹ, ba mẹ mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đều vội vàng cũng không xong chuyện. tuy rằng cũng có lúc nghĩ ngơi, nhưng ở nước mĩ coi trọng chính là sự tự lập. anh từ nhỏ đều là cũng nhóm bạn lớn lên, thân tình khó có thể giống như vậy.”

“. . . . . .” Tiêu Luân trầm mặc

“Làm sao vậy? Còn không cao hứng sao? Em hẳn là không còn nơi khác để đi rồi.”

” Ân? Nơi khác?’

” Ở nước Mỹ, mất hứng một cái, em chạy về Trung Quốc. Nếu em còn có thể chạy đến nơi khác, anh thật sự còn có thể ăn xong em.”

“Cái gì a ~ khi dễ nhà của tôi cảnh bần hàn ~~ tôi chính là có thể đi đến nhà bạn học!”

” Địa chỉ nhà bạn học cuả em anh nắm rất rõ ràng.”

” A? Anh làm sao biết đươc?”

” Có một vài nữ sinh đáng yêu nói cho anh biết.”

” Cái gì? Anh cùng nữ sinh liên hệ?! Không được! Tôi cảnh cáo anh, tuyệt đối không đươc!”

“Ân. . . . . . Là, anh sẽ không~” Lý Âu nói xong liền hỏi” Luân chẳng lẽ không tự tin về bản thân?” thanh âm ấm nóng làm thần kinh Tiêu Luân tê dại, bên tai Tiêu Luân vuốt ve, làm cho người ta tâm dương* không chịu nổi. (*tâm ngứa )

” Tôi. . . . . . “

Tiêu Luân dần bị hấp dẫn, nằm ở trong lòng Tiêu Luân, không có khí lực

“Không, không thể a, mụ mụ ở cách vách. . . . . .”

“Kia, đêm nay sẽ không thể nghe thấy âm thanh đáng yêu của êm đâu. . . . . “

Chính là. . . . . . Ngô. . . . . .”

Lý Âu tà tà cười “Xem ra còn có người so với anh càng gấp. . . . . “

Bàn tay ấm áp tiếp tục hướng bụng từng chút xâm lược. . . . . . . . . . . . .

Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment