"Chào cậu." Vương Lục lúc này lên tiếng chài hỏi, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui trên người Khương Chính Thiên và Khương Tịnh Vân.
Hai người này quần áo xem như là sạch sẽ, khuôn mặt trắng trẻo, dáng người gầy yếu, hơn nữa một người trong đó đã ngất đi, nói chung, nhìn tổng quan, hai người này không thể nào là người phá vòng vây tang thi ngoài siêu thị.
Hai người này có thể là người sống sót tiến vào sớm hơn bọn hắn.
Khương Chính Thiên cũng gật đầu xem như là chào lại.
"Hai cậu vào đây chắc cũng sớm hơn bọn tôi, hai người các cậu có thấy ai khác ngoài hai người cậu hay không?" Vương Lục dò hỏi.
"Không." Khương Chính Thiên lạnh giọng trả lời, sau đó cụp mắt xuống, không thèm nhìn đám người Vương Lục nữa.
Đám người này không cần đến lược hắn chỉnh. Không cần để tâm nhiều. Không phải có cái người 'đen ăn đen' kia hay sao?
Lệ Tịch - vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn.
Hắn cũng không thích bị hôn thể này cho lắm.
Bởi vì sao? Bởi vì cái tính 'đen ăn đen' của cô ta.
Thử hỏi, có cô gái nào mỗi ngày điều đi hố người khác, hố lên hố xuống, hố đến người ta phải chết tươi chết tưởi vì tức, chết không nhắm mắt. Trong đó có hắn.
Hắn đã rút ra kinh nghiệm xương máu, con người mà, không nên chỉ nhìn bề ngoài.
Lệ Tịch có thể nói, không thua gì hắn về mặt thực lực vẫn là về mặt kinh doanh, lãnh đạo. Hắn cũng rất thưởng thức vị này, đáng tiếc... hố người quá đáng!
Hố hắn phải nhường cái chức thượng tướng lại cho cô ta, xuất ngũ về nhà lấy vợ.
Bởi vì Lệ Tịch quá bá đạo, cái tính nữ cường đó đã ăn sâu vào máu thịt, vì hắn mang danh vị hôn phu của cô ta, nên cô ta luôn xem hắn là đồ vật sở hữu của cô ta, ngày đó cô ta chính miệng nói muốn nhốt hắn phòng tối, không cho hắn ra ngoài gặp người nữa, độ bá đạo còn hơn cả nam nhân đó... ai mà thích nổi.
Kết quả đâu... kết quả bị hắn hố lại, làm thượng tướng có gì tốt đâu? Hắn cũng muốn xuất cmn ngũ từ lâu rồi, mỗi ngày điều bị bên chính phủ chèn ép đến khô cả máu.
Hắn và Lệ Tịch nếu không có đính ước, chắc chắn sẽ là bằng hữu, bằng hữu mỗi ngày điều chơi nhau, hố đối phương đến tức cả phổi.
Nhắc đến đính ước, đệ đệ tiện nghi của hắn cũng có một vị hôn thê thì phải, tên gì nhỉ? Cái gì mà Mạt Thanh, à Tô Mạt Thanh, trong tư liệu hắn xem có nhắc đến.
Bên kia Lệ Tịch cảm xúc trong nháy mắt cũng không ổn.
Phức tạp đến khó nói thành lời.
Vị hôn phu a... cuối cùng cũng gặp lại.
Lệ Tịch trong lòng trào lên cảm giác hận ý.
Người này... kiếp trước chính là người dẫn cô đến con đường tìm chết a.
Nói đúng hiện là một mối xúc tác, cô xem hắn là đồ vật của bản thân, mà hắn lại dám đi ho he với nữ nhân khác, là Mạt Thanh, nói đúng hơn là Mạt Thanh quyến rũ Khương Chính Thiên.
A... không biết sao, lúc trước đầu của cô bị úng nước hay sao á, vì một tên đàn ông mà dùng mấy cái chiêu trò trẻ con hết mức đi tính kế Tô Mạt Thanh.
Sao cô lúc đó không một súng bắn chết cô ta luôn nhỉ?
Nói hận... cô cũng chẳng hận nổi tên Khương Chính Thiên, vì ngay từ đầu hắn đã nói rõ, hắn và cô chỉ là bằng hữu, hôn ước chỉ là lời nói đùa của hai nhà, chỉ là cô có tính chiếm hữu quá cao mà thôi, cô cũng chẳng yêu gì Khương Chính Thiên cả, vì lúc đó cô chẳng hiểu yêu là khái niệm gì.
Nếu hận, cô cũng chỉ có hận Tô Mạt Thanh, tất nhiên, hiện tại cô cũng chẳng có hảo cảm gì với Khương Chính Thiên cho lắm.
Tiểu đáng thương là cô đây thật là khổ tâm a.
Khổ tâm, thật là khổ tâm, khổ tâm đến mức muốn hố chết người.
"Lão đại, tôi thấy hai tên này chẳng có uy hiếp gì đến chúng ta, nhìn bọn họ yếu gà không à, chẳng mạnh bằng chúng ta, chi bằng chúng ta hảo tâm thu lưu hai bọn họ đi." Lệ Tịch bày ra vẻ mặt 'ta đây chính là bạch liên hoa'
Khương Chính Thiên nhìn mà muốn gai con mắt, hung hăng phỉ nhổ Lệ Tịch trong lòng, lục trà biểu! Bạch liên hoa cái ***
Đây là đang mưu toan cái gì? Đôi lúc hắn rất muốn bổ đôi đầu của Lệ Tịch ra xem trong đó có chứa cái gì, mặc dù biết trước bổ ra thì chỉ có não và chất xám, nhưng vẫn muốn bổ ra.
Vẫn là tiện nghi đệ đệ dễ đối phó hơn.
Nói đến tiện nghi đệ đệ, Khương Chính Thiên có chút bất lực nhìn cái cục nợ bên cạnh, đệ đệ tiện nghi lúc nào mới thăng cấp xong a? Làm một ca ca đúng cách thật mệt mỏi, ba, con muốn bãi công!
"Này! Tôi đang nói anh đấy, anh có nghe không vậy?" Lệ Tịch lớn tiếng hỏi.
"Tôi nghe, nhưng mà không cần ý tốt của các người." Khương Chính Thiên, vẻ mặt trăm năm bất biến, lạnh giọng đáp, trong lòng không ngừng phun tào.
Đi theo cái người đen ăn đen như cô, tôi đi để bị hố mất mạng lúc nào không hay à? Tôi còn phải mang theo một con tang thi đệ đệ nữa đó.
"Đừng ngại mà, bọn tôi là người tốt, hai người đừng lo lắng." Lệ Tịch cười híp mắt nói, ánh mắt không ngừng ra hiệu cho Khương Chính Thiên.
Nhanh đồng ý! Bà đang có kế hoạch hay.
Nhìn thấy ánh mắt của Lệ Tịch, Khương Chính Thiên càng không muốn đi theo cô ta, muốn cấp tốc đem đệ đệ tiện nghi của mình chạy.
Gặp Lệ Tịch ở đây là điều hắn hoàn toàn không ngờ đến, nếu biết sẽ gặp được nữ dạ xoa này ở đây, hắn thề, hắn sẽ không ở lại đây một giây một phút nào nữa.
Đừng hỏi vì sao hắn không có khí chất của nam nhân, mà là vì hắn không chấp nhặt với biến thái.
Ha ha ha, còn là biến thái có văn hóa nữa chứ!!!
Không khí trong phút chốc liền ngưng động lại.
"Gào rống!!!!!!" Bỗng âm thanh gào rống của tang thi vang lên, nghe âm thanh, chính là ở tầng trên truyền xuống.
Sắc mặt của những tên côn đồ khẽ biến, tay chân một trận run rẩy.
Ở đây còn tang thi sao? Chắc không phải là tang thi cấp cao chứ?!
Ánh mắt Lệ Tịch khẽ đổi, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Thú vị! Thú vị!
Khương Chính Thiên khẽ cau mày lại, ánh mắt rơi xuống trên người Khương Tịnh Vân.
Chắc không phải do con hàng này gọi tới chứ?
Đúng như Khương Chính Thiên nghĩ, con tang thi ở tầng trên là do Khương Tịnh Vân gọi đến, nói chính xác hơn là bởi vì khí tức bàn bạc lúc thăng cấp của Khương Tịnh Vân hấp dẫn.
Thực chất con tang thi kia chỉ là tang thi cấp 2 chuẩn bị thăng lên cấp 3, gặp Khương Tịnh Vân cái này con cừu non béo bở, chỉ cần có được tinh thạch của hắn, thì nó sẽ dễ dàng tăng cấp hơn.
Lời tác giả: Mọi người hảo! Ta có lời muốn nói, ta vẽ truyện tranh, thể loại đam mỹ, khụ... dù ta học vẽ digi chưa được bao lâu, nhưng vì sự nghiệp, ta sẽ phấn đấu đào hố. Nhấn mạnh là... ta vẽ, ảnh bìa hay gì cũng là ta vẽ Câu chuyện nói về nhân vật Vân Tiêu Nghi, kiếp trước bị bạn trai phản bội, hại cha và anh hai chết, bản thân bị phế dị năng, gặp được hệ thống và được trọng sinh trước mạt thế 1 ngày, vấn đề là, cô nàng này trọng sinh ở một thân thể con trai, và chủ nhân thân thể này lại xuyên đến thân thể của cô, câu chuyện hài hước bắt đầu.
P/s: 2 cp, đam mỹ cả.
Lem thèm vài bức cho các tiểu đáng yêu~
Ta sẽ không đăng tại wattpad, ai chơi face thì kết bạn ta, ta chỉ đăng trên face và tiktok thôi v~
Face ta mỗi ngày đều có tranh phúc lợi, truyền thống hoặc digi ~