Vốn 15/7/2019 là ngày mạt thế đến, nhưng không hiểu sao mạt thế lại đến trước 3 ngày, sự việc này khiến cho một số người nào đó trở tay không kịp.
—-***—-
Thành phố A, 18/7/2019.
"Chuyện này là sao?" Một nam nhân trung niên khuôn mặt cực kỳ nghiêm khắc, cất giọng lạnh băng hỏi cô gái trước mặt của mình.
"Thưa ngài, theo kiểm đoán của bên kia, thì trận mưa sao băng lần này mang theo một luồn khí độc phá tan tầng khí ozon đánh thẳng xuống trái đất, nếu... tôi đoán không nhầm, bài báo mạt thế đến kia, có lẽ sẽ thực sự sẽ xảy ra." Nữ nhân mím môi trả lời.
"Tương Lỵ, chuyện này không thể nói đùa." Người đàn ông trung niên mặt trầm xuống, lạnh giọng nói.
"Nhưng mà..." Tương Lỵ nhíu mày lại.
"Đi làm bài viết trấn an người dân trước đi, những người ngất đi đó hãy đem người nhà về nhà chăm sóc, bệnh viện bên kia liên tục báo lên, nhân số quá tải, hiện tại các bệnh viện điều đầy ắp người."
"Vâng..." Tương Lỵ cúi đầu xuống đáp, sau đó đi ra khỏi phòng.
"Tra một chút bài báo kia là ai đăng lên."
"Vâng." Tương Lỵ đáp.
Sau khi Tương Lỵ rời đi, người đàn ông trung niên lấy một điếu thuốc ra mà hút, nhả ra một đám khói trắng, làm mờ đi vẻ mặt của ông.
"Mạt thế a? Thật sự là quá hoang đường."
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan bầu không khí âm u ám trầm kia đi, người đàn ông trung niên đi qua, nhìn người gọi đến là ai, chần chừ một lúc rồi bắt máy.
"Ba." Âm thanh ngọt ngào của cô gái vang lên.
"Mạt Thanh, con không sao chứ?" Người đàn ông nhẹ giọng hỏi.
Con gái của ông tại ngày mưa sao băng đó liền ngất đi, cả con trai của ông nữa, điều này khiến cho ông mấy ngày nay lo lắng không thôi, may mà con gái ông đã tỉnh lại, chỉ có người con trai của ông vẫn chưa có tỉnh.
"Con không sao, ba ở đâu? Con muốn gặp ba ngay bây giờ." Tô Mạt Thanh kích động nói, còn 2 giờ nữa, hai giờ nữa thôi, mạt thế sẽ chính thức bắt đầu!
Bây giờ mọi người đã lục tục tỉnh lại, chờ đến người cuối cùng tỉnh lại... những người không qua khỏi sẽ bắt đầu thi hóa.
"Em con sao rồi?" Tô Quyết Dương nhàn nhạt hỏi, tránh đi đề tài của Tô Mạt Thanh.
"Ba yên tâm, em ấy không sao cả, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi." Chỉ là... tỉnh lại sau sẽ chẳng còn phải là người nữa.
"Ừ."
"Ba, ba mau về được không?" Tô Mạt Thanh hỏi, kiếp trước, mặc dù ba sẽ không có chuyện gì, nhưng mà, nếu ba còn không trở về, lần nữa gặp lại chính là 1 năm sau, cô cũng không chắc chắn lộ trình của ba có như kiếp trước hay không, cô muốn người thân phải ở bên mình, như vậy mới có thể yên tâm bảo vệ họ.
"Được."
Sau khi nhận được câu trả lời của Tô Quyết Dương, Tô Mạt Thanh nhẹ nhàng thở một hơi, cô đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài, người đi lại vẫn xôn xao như vậy, nếu... mạt thế không xảy ra thì tốt biết mấy.
Cô bây giờ trong tay có không gian, 2 tháng sau khi trọng sinh, cô bắt đầu tìm kiếm thu thập vật tư, bây giờ không gian của cô đã đầy ắp vật tư và trang bị vũ khí, thêm một phần chắc chắn cho bản thân ở thời mạt thế.
Trong đầu cô hiện lên thân ảnh của Khương Chính Thiên khi lần đầu gặp mặt ở mạt thế, tay khẽ nắm chặt lại, ánh mắt sáng lấp lánh.
Nam nhân kia ưu tú như vậy, mạnh mẽ như vậy, lại còn có thân phận cao như vậy, lại còn rất đẹp trai, người như thế, ai mà chẳng động lòng chứ? Lúc gặp hắn, hắn tựa như là ánh sáng hào quang đi vào bóng đêm của cô vậy, độc nhất, cũng là người cô thầm thương nhớ.
Người này, cô muốn!!!
----**----
Khương Chính Thiên cảm thấy bản thân ngủ đã rất lâu, nhưng mà giấc ngủ này quá kỳ quái, hắn mơ thấy một số hình ảnh, hắn mơ thấy hắn tự tay giết đệ đệ tiện nghi, hắn mơ thấy đệ đệ tiện nghi đối xử với hắn phi thường tốt, hắn thấy bản thân sống tại thời mạt thế đáng sợ.
Giấc mơ này thật thật ảo ảo, làm hắn vừa tin vừa ngờ.
Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của việc tu luyện quá nhiều dẫn đến tẩu hỏa nhập ma?
Khó chịu, thân thể của hắn rất khó chịu, hắn cảm nhận được, trong cơ thể của hắn hai loại lực lượng khác biệt đang đấu đá lẫn nhau, tạo thương tổn cho kinh mạch của hắn.
Hắn nghĩ tu luyện, như vậy có thể sẽ khiến hắn tốt hơn, hắn vận chuyển hai loại lực lượng trong cơ thể tuần hoàn theo kinh mạch, khoảng gần 100 chu kỳ thì hai loại lực lượng dần dần dung hợp với nhau, trong đầu hắn xuất hiện hai lóc xoáy nhỏ, một màu trắng thuần tỏa ra hơi thở ấm áp thuần khiết dễ chịu, một màu đen tím xen lẫn nhau, lâu lâu xuất hiện một vài tia chớp mang lực lượng bạo nộ kinh người.
Đây là?
Dị năng? Không, không hẳn... nói chính xác rằng là, hắn hội tụ được nguyên tố linh căn?
Trong bí tịch, Trúc Cơ mới có thể hoàn toàn hội tụ được nguyên tố linh căn, vậy hắn là song linh căn?
Khương Chính Thiên cảm thấy mình như bị một tảng đá ngàn cân đè lên người thì phải, nặng đến thở cũng có chút khó khăn, hắn nheo mắt tỉnh lại.
Không tỉnh thì thôi, vừa tỉnh lại hắn có chút khiếp sợ.
Đệ đệ tiện nghi hình như là muốn ăn hắn.
Khương Chính Thiên vừa mở mắt đập vào mắt chính là một đôi mắt đỏ như máu tràn đầy thèm thuồng nhìn hắn, mà hắn hiển nhiên trở thành thịt đường tăng.
"Gào rống!!!"
Hơi thở thối nát đập vào mặt, Khương Chính Thiên có chút buồn nôn, đệ đệ tiện nghi bao nhiêu ngày rồi chưa đánh răng? Thối muốn chết.
"Ngồi dậy." Khương Chính Thiên lạnh lùng nói, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Khương Tịnh Vân.
Khương Tịnh Vân vẻ mặt ngây ngô nhìn Khương Chính Thiên, vẻ mặt đơn thuần hết mức, hắn căn bản không hiểu Khương Chính Thiên đang nói cái gì.
Khương Chính Thiên thấy vậy liền nheo mắt lại, đẩy Khương Tịnh Vân qua một bên.
Khương Tịnh Vân thuận thế lăn lóc một vòng, sau đó vẻ mặt ngây ngô nhìn Khương Chính Thiên.
"Ngốc rồi?" Khương Chính Thiên lẩm bẩm.
"Đói." Khương Tịnh Vân vẻ mặt ủy khuất.
"Ngồi đó." Khương Chính Thiên ra lệnh, sau đó đi vào phòng bếp xem thử có cái gì để ăn hay không, chính hắn cũng rất đói bụng.
Trong phòng bếp bây giờ đã phủ một lớp bụi, có thể nói chủ nhân của căn nhà đã lâu chưa có vào phòng bếp một lần nào, Khương Chính Vân tìm kiếm một hồi cuối cùng chỉ có xoong chảo và một cái bếp ga hết ga.
Tủ lạnh cũng trống rỗng.
Khương Chính Thiên vỗ trán.
Quên mất, đệ đệ tiện nghi là tang thi, thứ hắn ăn là thịt người.
Khương Chính Thiên từ phòng bếp đi ra, thấy Khương Tịnh Vân vẫn ngoan ngoãn ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt đỏ như máu tràn đầy ủy khuất nhìn hắn.
"..." Khương Chính Thiên cảm thấy có chút đau mắt, đệ đệ tiên nghi ngốc thật rồi.
Hắn nhớ, trong bài báo kia, tang thi lúc đầu chỉ hành động theo bản năng.
Vậy là đệ đệ tiện nghi mất lý trí rồi?
Khương Chính Thiên đau đầu, đưa tay xoa thái dương.
Hắn nhớ, ba dặn phải chăm sóc đệ đệ tiện nghi này.
Bây giờ... chỉ cần con hàng này không ăn hắn thì, chăm sóc nó cũng không sao, đợi nó lấy lại lý trí rồi ném cũng được.
"Đói." Khương Tịnh Vân trợn to mắt nhe răng với Khương Chính Thiên.
Khương Chính Thiên mặt lạnh, từ không gian lấy ra một khối thịt bò tươi có kích thước lớn đưa cho Khương Tịnh Vân.
Khương Tịnh Vân thấy vậy liền hất mặt qua một bên, biểu thị ghét bỏ.
"..."