Cá Dưới Băng

Chương 22

Đêm nay Chung Tuấn Đồng cuối cùng cũng coi như được tận hứng. Kết quả vui quá hóa buồn, người vừa hạ sốt lại bắt đầu nóng lên, có điều cũng không nặng như mấy ngày trước mà chỉ hơi váng đầu, ữên mặt phủ một lớp hồng nhạt, tốc độ phản ứng hơi chậm đi mà thôi.

Chung Tuấn Đồng ngồi trên ghế uống thuốc hạ sốt, lại ăn một bát cháo rau thanh đạm. Thời Nghi ngồi bên thắt cà vạt cho hắn bởi hôm nay hắn còn phải ra ngoài ký hợp đồng.

Chung Tuấn Đồng cúi đầu nhìn ngón tay trắng nhỏ đang chuyển động của Thời Nghi, nhanh chóng dễ dàng thắt xong cà vạt rồi dùng kẹp cà vạt kẹp lên. Làm xong lại bị Chung Tuấn Đồng nắm lấy cổ tay, tốc độ nói chuyện chậm rãi, có chút giống trẻ con: "Lúc anh không ở đây, tât em lúc nào cũng bị lạnh."

Thời Nghi cười: "Anh để đồ sưởi tất trong trong va li, em không thấy sao?"

Chung Tuấn Đồng quả nhiên lắc đầu, lại tiếp tục kể khổ: "Đồ nước Anh ăn cũng không ngon."

Ý cười trong mắt Thời Nghi càng đậm: "Vậy anh đến, vừa vặn có thể ủ tất và nấu ăn cho em sao?"

Chung Tuấn Đồng gật gù, lát sau lại lắc lắc, cúi đầu dùng chóp mũi sượt qua sượt lại tóc mai anh rồi nhanh chóng lui ra, quay mặt về hướng khác, có chút lúng túng nói: "Nếu bây giờ không sốt thì em đã hôn anh rồi."

Thời Nghi nghe hắn quang minh chính đại đòi hôn mà sững người, mắt mở to lại ôn nhu nắm lấy ngón tay hắn, "Đợi em khỏi bệnh nhé?"

Chung Tuấn Đồng nhìn thẳng vào mắt anh, con ngươi không nhúc nhích, cố gắng khắc chế, tựa như ánh đèn loạn cháy trong chao đèn thủy tinh.

Hắn đột nhiên cúi đầu, nhẹ chạm môi Thời Nghi rồi nhanh chóng rời đi.

"Hôn nhanh một chút thì anh sẽ không bị lây."

Thời Nghi bị chọc cười, đẩy đẩy vai hắn thúc giục: "Đi nhanh đi, muộn giờ rồi."

Đến trưa, mặt ười hiếm có khi mà đến thăm London, Thời Nghi được trợ lý của Chung Tuấn Đồng đón, ngồi xe đến cảng London. Từ xa anh đã nhìn thấy Chung Tuấn Đồng đứng trên boong tàu, gió biển thổi khiến vạt áo hắn tung bay, tựa như cánh buồm khi gió nổi lên.

Thời Nghi chạy bước nhỏ tới, được Chung Tuấn Đồng nắm lấy tay, không nhịn được mà nói một câu: "Sao lại đứng nơi đầu gió thế này?"

Chung Tuấn Đồng cười cười lộ ra hàm răng trắng bóc, con ngươi như tỏa sáng, "Không sao. Dẩn anh ngắm cảng London."

Thời Nghi đưa mắt nhìn liền thây trên mặt nước xanh đậm chen chúc nào thuyền to thuyền nhỏ, ở bến tàu chổng chất đủ loại container màu sắc kích thước khác nhau, còn có xe tải cỡ lớn đi tới, vận chuyển đồ đạc như ong thợ. Anh cũng thấy sương mù chưa tan ưên mặt biển, dưới ánh mặt ười lại óng ánh như dòng sữa.

Mọi thứ đều ngăn nắp trật tự, như là luôn giữ được hình dạng vốn có.

"Từ lúc kết hôn đến nay, em vân chưa cùng anh đi thuyền lẩn nào." Chung Tuấn Đổng thâp giọng nói.

Nhà hắn làm về chế tạo tàu thuyền và vận tải viễn dương, từ nhỏ đã được tiếp xúc với tàu thuyền, chưa tới hai tuổi đã được ôm lên tàu đi đó đây, tẩm bôn, nãm tuôi chạy đến xưởng đóng tàu chơi đùa, mười một, mười hai tuôi đã tự làm mô hình tàu đơn giản.

"Anh nhìn bên kia." Chung Tuấn Đồng chỉ cho Thời Nghi, "Xưởng tàu của chúng em sẽ ở đó."

Thời Nghi hơi nheo mắt lại nhìn. Chung Tuấn Đồng nghiêng đầu, nhìn Thời Nghi đang nheo mắt mà không nói nên lời.

"Anh thấy rồi!" Thời Nghi cười nói.

Lòng Chung Tuấn Đồng lúc này run rẩy, giống như vẫn còn chưa vượt qua được động tác mang tính ưẻ con ưong vô thức khi nãy của Thời Nghi.

Anh ấy đáng yêu thật. Hắn thầm nghĩ.

Chung Tuân Đồng khó có thê kìm lòng: "Trước đây em từng nhắc đến việc du lịch, vậy sau cuôi năm được không? Khi đó em không bận, có nhiều thời gian cùng anh hơn."

"Được."

Ihời Nghi lập tức tính toán ưong lòng xem cuối năm cách hiện tại bao lâu. Chỉ còn tầm nửa tháng. Cảm giác như có chút lâu, mà hình như cũng không lâu như vậy.

Gió biển cuốn theo mùi tanh mặn của Đại Tây Dương, thổi đến mức tóc Thời Nghi rối bù, đôi mắt ôn nhu nhìn về phía chân ười xa xăm, khăn quàng cổ buông dài bên hông.

Chung Tuấn Đồng mở camera điện thoại, muốn chụp trộm Thời Nghi một tấm, thế nhưng vì không có kinh nghiệm nên bị run tay. Trong bức hỉnh chụp được, bầu ười và cảng London mờ mịt không rõ như cảnh tượng sau mặt cửa kính bám sương, cũng không chụp được hết mặt Thời Nghi, chỉ mơ hồ thấy một góc, thế nhưng con mắt dịu dàng kia lại được chụp đến rõ ràng, nhu hòa mà sáng rõ, tụ đầy những tia nắng hiếm thấy ở London.

Chung Tuấn Đồng như vậy đã thỏa mãn, cúi đầu hí hoáy với di động, đặt bức hình người cảnh đều không rõ kia làm hình nền điện thoại.

Hai người đi dạo một lúc, khi đến phố mua sắm thì mua thêm áo khoác, áo len, một đôi giày Chelsea và vài món ưang sức cho nữ trưởng bối ưong nhà.

Chung Tuấn Đồng đứng bên quầy, đột nhiên nhớ ra điều gì, lại mua thêm một cái dây rồi đưa cho Thời Nghi, "Cho anh. Không phải anh muốn móc nhẫn thành vòng để đeo cổ sao?"

Hắn dừng một chút lại nói: "Bây giờ chúng ta có thể cùng mua một đôi nhẫn rồi."

Thời Nghi được Chung Tuấn Đồng dắt đi cả một con đường, qua từng cửa hàng để chọn nhẫn. Ngón tay cùa Thời Nghi không biết đã đeo vào cởi ra bao nhiêu chiếc nhẫn, bởi vì Chung Tuấn Đồng khăng khăng phải chọn được một đôi nhẫn cưới hợp ý nhất.

Cuối cùng bọn họ chọn được một đôi nhẫn bạch kim, kiểu giáng đơn giản phóng khoáng, không quá rườm rà chói mắt. Hai người đều đồng ý, sau khi mua xong thì nhờ nhân viên hô ượ khắc tên của đổi phương ở mặt ưong của nhân.

Thời Nghi cầm nhẫn lên, cố gắng mở to mắt nhìn dưới ánh đèn chói mắt ưong cửa hàng, mắt có chút nhói mới thấy rõ ba chữ ZJT khắc ưên đó.

"Để em đeo cho anh." Chung Tuấn Đồng nói, nhận nhẫn của Thời Nghi rồi cẩn thận đeo vào cho đối phương.

Lần này kích thước nhẫn vừa vặn, ôm khít lấy ngón đeo nhẫn của Thời Nghi.

Mũi Thời Nghi đột nhiên có chút chua xót, không nói lời nào, cũng đeo nhân cho Chung Tuấn Đồng.

Đây là đôi nhẫn đã đến muộn nửa năm, hoặc là nên nói đến muộn bảy năm

"Em đến cùng vẫn chậm một chút." Chung Tuấn Đồng cúi đầu, "Để anh khổ sở chờ em rồi."

Thời Nghi thực không muôn rơi nước mắt frong cửa hàng nhà người ta, chỉ đỏ mắt cô sức lắc đâu, "Không phải mà. Em chịu bước về phía anh, anh đã rất cảm kích rồi."

Sau khi cảm kích thì nhanh chóng cảm nhận phần tình yêu này, ngoài ra không còn ý nghĩ nào khác nữa.

Hai người nắm chặt tay nhau. Chung Tuấn Đồng một tay xách đồ, tay kia dắt tay người yêu mình mà đi.

Không có quá nhiều người trên đường, hiện giờ không phải giờ cao điểm nhưng cũng không phải ngày nghỉ lễ. Giáo đường cổ kính trầm mặc nơi xa, vài đứa nhỏ trượt ván trong công viên, mây mùa đông như cây bông bung ra, trong không khí là mùi vị khô héo chan chát của cây cỏ.

"Thời Nghi." Chung Tuấn Đồng đột nhiên nói, "Em cũng rất biết ơn anh."

Thời Nghi ngây người.

"Anh lớn hơn em ba tuổi, gặp được nhiều người hơn, bọn họ xuất sắc hơn em, à, có lẽ có mà cũng có lẽ không. Bọn họ có lẽ sẽ nhiều tiền hơn em một chút, tính tình cũng tốt hơn, còn thú vị hơn em nữa. Thế nhưng anh lại không thích bất cứ ai trong sổ họ. Anh vân chờ

Chung Tuân Đông nói xong, hầu kết lên xuống, lại không xác định hỏi: "Anh chỉ thích có mình em sao?"

Nếu như không phái, hắn muốn thu hồi lại lời ban nãy.

Hắn có chút bất an lo sợ quay đầu nhìn Thời Nghi, lại thấy anh đang dịu dàng nhìn hắn, bên tai phiếm hồng, gật đầu.

Chung Tuấn Đồng nhất thời vui vẻ, vứt đồ trong tay xuống đất, ôm chặt Thời Nghi một hồi.

Thời Nghi chiều theo ý hăn, lòng ngọt ngào mềm nhũn nhưng vân không nhịn được mà nhắc nhở: "Em không được tùy tiện ném đô xuống đất." Lúc này Chung Tuấn Đồng mới buông tay ra, nghe lời nhặt túi lên.

Buối toi có mở một cuộc họp ngắn, thư ký vô tình nhìn thấy hình nen di động của Chung Tuấn Đong, nghiên cứu nửa ngày cũng không nhìn ra là chụp cái gì, vốn định giả bộ không nhìn thấy lại bị hắn bắt được, ép hỏi: "Thấy tôi chụp thế nào?"

Thư ký rầu cả lòng, cái gì thế nào mới được? Tôi có nhìn ra anh chụp thứ gì đâu!

Thế nhưng vì tiền lương một tháng hai lăm ngàn, đương nhiên vẫn phải nịnh nọt: "Rất đẹp! Nhìn rất sinh động!"

Cho dù là người hay vật thì khen sinh động nhât định sẽ không sai được!

Chung Tuấn Đồng quả nhiên mỉm cười hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment