Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 67


Lâm Thất nhìn cái đầu lâu kia mà không biết nên khen đẹp chỗ nào, nhưng khi thấy vẻ mặt Mạnh Thiểu Du không giống như đang đùa, y im lặng nghĩ, chắc đây là sự khác biệt về thẩm mĩ giữa mình và đại lão.
Kế đó, y bèn bảo tổ đạo cụ đưa địa chỉ mua sọ cho Mạnh Thiểu Du.
Mạnh Thiểu Du tiện nói: "Tôi thấy cái đầu lâu này rất hay, anh bán nó cho tôi được không?"
Lâm Thất không tài nào nhìn ra được sự hay ho của một cái đầu lâu, song song đó, y cũng kính nhi viễn chi đối với đống xương cốt này.

Suy cho cùng thì lũ chồn sẽ không đến đây nữa, nên y bèn đưa đầu lâu cho cậu rồi nói: "Nếu cậu thích thì tôi tặng cậu luôn."
Mạnh Thiểu Du cũng không từ chối, cậu nhận lấy đầu lâu, sau đó Lâm Thất lại trả công cho cậu, chuyện này xem như đặt dấu chấm hết.
Mạnh Thiểu Du cầm đi khối đầu lâu có vẽ đồ án, cậu đã nhìn qua đầu lâu ở các đoàn làm phim khác rồi, nhưng chỉ riêng khối này là có.
Cậu không ngờ đồ án này lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa.

Trước đó mọi người đều cho rằng đồ án này có quan hệ với Ân Tinh Uyên, nhưng chắc hẳn bây giờ hắn ta không dám xuất hiện nữa mới phải, vậy đồ án này...
Đã vậy, không biết có phải trùng hợp hay không mà nó lại xuất hiện trong đoàn làm phim.
Việc này vô cùng kì quái, vậy nên ngày hôm sau, khi vừa có được địa chỉ, Mạnh Thiểu Du bèn lần mò theo đó.
Theo lời tổ trưởng tổ đạo cụ, nơi họ mua đầu lâu cũng không có gì lạ thường, rất nhiều ê-kíp đều biết đến nó.

Đó là một khu chợ khổng lồ, những con buôn ở đó bán tất cả mọi thứ, rất nhiều đồ vật hiếm trong ê-kíp đều được đào ra từ nơi này.
Có điều, khi Mạnh Thiểu Du đến nơi thì cậu cũng không thể vào được.
Trước cổng chợ, một sợi dây cảnh báo màu vàng được chăng lên, ngăn cách người qua đường và địa điểm bên trong.

Xung quanh là các cảnh sát mặc đồng phục đang lần lượt sơ tán người dân qua lại.
"Nơi này đang phong tỏa, xin đừng tới gần!"
"Xin chào, ngại quá, bên trong đang điều tra phá án, mong ngài phối hợp ạ..."
Mạnh Thiểu Du vừa bước đến thì đã có một cảnh sát lại đây giải thích, cậu còn chưa kịp trả lời, người cảnh sát nọ chợt sững ra một lúc rồi nói: "Là cậu!"
Sau đó cảnh sát kia lại ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Cậu trai này, cậu đến đây làm gì vậy? Bên trong đang phá án."
Anh cảnh sát này chính là cảnh sát nhỏ lúc trước.

Trong hai lần Mạnh Thiểu Du báo cảnh sát, anh ta luôn góp mặt trong đội hình, còn thêm WeChat của cậu nữa.
Mạnh Thiểu Du cũng nhớ ra người này, cậu liếc qua cổng chợ đang bị phong tỏa rồi nói: "Không có việc gì, tôi chỉ đi ngang qua, đến hóng hớt thôi ạ."
"À...!Ra vậy." Anh cảnh sát nọ gật đầu, không biết tại sao mà trong giọng anh còn có vẻ mất mát.
Dù sao thì người ta cũng đang phá án, nên Mạnh Thiểu Du không nói gì nữa.


Trước khi đi, cậu nhìn thoáng qua anh cảnh sát, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại đưa một lá bùa bình an sang: "Tặng anh cái này nè, bùa bình an đó, phá án cũng không dễ mà."
Anh cảnh sát cũng không ngờ cậu lại tặng mình một lá bùa, anh thoáng ngạc nhiên, sau đó lại nghe Mạnh Thiểu Du nói: "Ừm...!Tặng bùa bình an, chắc không coi như tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan đâu nhỉ?"
Anh cảnh sát nghe cậu nói vậy thì dở khóc dở cười, nếu nói như vậy thì trong đội bọn họ cũng có không ít người nhà tặng bùa bình an, anh ta nghĩ nghĩ rồi vẫn nhận lấy, sau lại nói với Mạnh Thiểu Du: "Cảm ơn nhé."
Mạnh Thiểu Du khoát tay áo rồi rời đi.
Tiếp đó, Mạnh Thiểu Du mới phát hiện ra, tổ trưởng tổ đạo cụ trong ê-kíp của Lâm Thất gửi cho cậu một tin nhắn.
"Cậu hỏi địa chỉ là vì muốn đến cửa hàng đó à? Nếu vậy thì đừng đi trong khoảng thời gian này, chỗ đó đang phong tỏa để điều tra đó."
Tin nhắn gửi đến đã lâu, khi đó Mạnh Thiểu Du đang trên đường đến chợ nên không nhìn điện thoại.
Cậu bèn trả lời: "?"
"Cậu không biết à? Gần đây Nam Thành xảy ra vài vụ mất tích, lần cuối cùng nhìn thấy bọn họ là ở khu chợ, vậy nên cảnh sát dứt khoát bao vây chỗ đó luôn."
Tổ trưởng tổ đạo cụ rất quan tâm đến tin tức, nhanh chóng gửi tin nhắn đến.
"Vậy nên, nếu cậu muốn đến cửa hàng kia thì phải chờ một thời gian đã."
Mạnh Thiểu Du không ngờ còn có chuyện này, cậu bấm bấm di động rồi trả lời một câu: "Cảm ơn."
Vậy thì tạm thời, cậu cũng chỉ có thể giữ lại cái đầu lâu kia.
- -
Bộ phim mới của Tất Văn Châu chính thức khởi động máy, làm lễ tế thần.
Có Mạnh Thiểu Du ở đây, nên theo lẽ tự nhiên, nghi thức khởi động máy không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thậm chí ngày hôm đó còn có người phát hiện ra đám mây trên đỉnh đầu Tất Văn Châu rất đẹp, trông cứ như một con rồng vậy!
Điều thú vị nhất là, sau khi Tất Văn Châu dâng hương xong, đám mây kia lại chậm rãi dịch đi, đã thế còn bao phủ lấy đoàn người trong ê-kíp.

Nếu ngẩng đầu nhìn từ mặt đất, thì trông đám mây này hệt như một cự long đang vây quanh toàn bộ đoàn phim vậy.
Lúc đó giới truyền thông cảm thấy rất thú vị, nên họ "tanh tách" chụp lại cảnh này rồi đăng lên mạng.
Các cư dân mạng đã nhìn thấy mây đủ hình đủ dạng, nhưng đây lại là lần đầu tiên họ nhìn thấy một đám mây trông cực kì giống rồng, còn có cả sừng rồng hẳn hoi!
Quan trọng nhất là tư thế này cứ như một con rồng đại lão đang bao bọc toàn bộ ê-kíp vậy.

Vì thế mà có cư dân mạng còn photoshop kính râm, xì gà và một chuỗi vòng vàng cho đám mây rồng, rất có ý tứ: "Lão ca đây sẽ bảo kê cho bọn mi!".
Vì việc này mà không ít giang cư mận trêu chọc: "Ngày tế thần mà trời giáng dị tượng, bộ phim này phải hot đó nha!"
Trò đùa này lan ra rất rộng, không biết thế nào mà loan truyền thành Tất Văn Châu đang quay phim thì thần thánh hiển linh, phù hộ cho bộ phim trở nên siêu hot.


Điều này khiến một số đồng nghiệp không biết tình hình gọi điện đến, vừa mở miệng đã nói: "Chúc mừng Lão Tất nhớ!"
Kế tiếp lại bảo: "Ông xin tượng thần này ở đâu vậy?"
Tất Văn Châu: "..."
Coi như hắn đã hiểu được sự phiền muộn lúc trước của Dư Giang Hòa, cái tên này cứ đến đoàn phim nào là đoàn phim đó sẽ có việc lạ.

Không cần biết đó có phải là một sự kiện thần quái thật hay không, nhưng ai nấy đều sẽ khăng khăng như vậy.
Chuyện gì cũng nhằm về phía mình, không phiền chết mà được à?!
Hơn nữa, đoàn phim bọn họ có tượng thần nào đâu!
Bọn họ chỉ có một linh vật của đoàn thôi được chưa!
Việc này khiến Tất Văn Châu phải hạn hán lời.

Đến khi ăn cơm, hắn còn đặc biệt sáp lại với Dư Giang Hòa mà than thở: "Ai cũng cho rằng tôi xin tượng thần gì đó.

Tôi nói tượng thần thì không có, chỉ có một linh vật thôi.

Cậu đoán xem bọn họ nói gì?"
Bọn Mạnh Thiểu Du dừng đũa rồi nhìn về phía Tất Văn Châu, hắn cạn lời nói: "Mấy người đó nói tôi thu xếp, cho mỗi đoàn phim mượn linh vật vài ngày!"
Dư Giang Hòa: "..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Lúc bấy giờ, thầy Dư phũ phàng nói: "Mơ đẹp nhỉ."
Tất Văn Châu gật đầu tán thành: "Đúng đó!"
Đoàn phim bọn tui cần còn chẳng hết, đâu ra cho mượn nữa, đúng là mơ mộng hão huyền.
Dư Giang Hòa lại nguýt hắn một cái, chậm rãi nói: "Anh cũng mơ đẹp đấy."
Ý là, nhóc đạo trưởng là linh vật của một mình Dư Giang Hòa tôi — Liên quan gì đến mấy người?
Tất Văn Châu: "..."
Móa!
- -
Vừa bắt đầu nên còn đang trong giai đoạn làm quen, ê-kíp cũng không sắp xếp quá nhiều cảnh quay, vậy nên giai đoạn đầu rất dư dả thời gian.


Sau khi cơm nước thì cũng không có công việc gì.
Người trong đoàn phim cũng túa ra làm việc của mình.
Hôm nay nam thứ ăn rất nhiều, nên anh ta bèn kêu gọi cả đám đi bộ tiêu thực cùng mình.
Thầy Dư thì ở lại đọc kịch bản cho cảnh tiếp theo, Mạnh Thiểu Du bèn ở lại cùng anh.
Thời tiết dần dần ấm lên, hầu hết mọi người trong đoàn đều chọn đi tản bộ cùng nam thứ — Nơi bọn họ đi dạo có một con sông nhỏ, đến tối thì trời mát rười rượi.
Hơn phân nửa đoàn phim rời đi, chỉ còn thầy Dư và Mạnh Thiểu Du ở lại cùng nhau.

Khoảng sân mà ê-kíp thuê có hai cái ghế dựa, hai người bọn họ mỗi người nằm một cái.

Mạnh Thiểu Du nằm trên ghế, Dư Giang Hòa ở ngay bên cạnh cậu, một tay anh cầm kịch bản, tay còn lại thì vươn ra, lén lút nắm lấy ngón tay đang rũ xuống bên ghế của Mạnh Thiểu Du.
Mạnh Thiểu Du quay đầu nhìn thoáng qua, những người ở lại trong đoàn còn đang bận bịu với công việc, cậu lại liếc nhìn Dư Giang Hòa đang xem kịch bản, sau đó mỉm cười khe khẽ rồi khép các ngón tay lại, nắm chặt lấy tay anh.
Xung quanh hai người chẳng có lấy một con muỗi.

Họ nằm trên ghế dựa, thỉnh thoảng lại có một luồng gió lạnh thổi qua, mang đến cơn mát mẻ.
Bao chung quanh sân là những bụi cỏ, màn đêm dần buông xuống, bốn phía trở nên tĩnh lặng.
Mạnh Thiểu Du ngồi một lúc thì không khỏi cảm thấy buồn ngủ.

Cậu đang chuẩn bị đứng dậy đi dạo một chút, bỗng dưng nhìn thấy thứ gì đó ở trong bụi cỏ.
Thứ gì đó lông xù...
Mạnh Thiểu Du bèn đi thẳng về phía bụi rậm, cậu càng đến gần thì bụi cỏ kia càng run lên mãnh liệt.

Mạnh Thiểu Du đẩy đám cỏ ra thì thấy bên trong có ba con chồn không kịp chạy trốn.
Lũ chồn không ngờ Mạnh Thiểu Du lại phát hiện nhanh như vậy, con lớn làm động tác muốn bỏ chạy, hai con nhỏ còn đang lờ mờ thì bụi cỏ trước mặt đã bị cậu đẩy ra.
Đám chồn nhỏ ngửa đầu nhìn Mạnh Thiểu Du, đôi mắt to như hạt đậu chớp chớp.
Chồn lớn: "..."
Chết rồi! Bị phát hiện!!
Mạnh Thiểu Du nhìn thấy bọn nó thì cũng không bất ngờ, chồn ấy mà...
Trong truyền thuyết, xưa nay bọn chúng luôn có đủ cả linh tính và tà tính.

Tuy là xương cốt của vượn, nhưng trong mắt loài chồn, việc Mạnh Thiểu Du cướp đi đầu lâu của chúng nó được xem như là một kiểu khiêu khích.
Đám động vật này cũng thù dai ghê...
Ba con chồn này cũng nghĩ như thế — Nếu ta đánh không lại, v-vậy thì ta đây theo dõi ngươi!
Lũ chồn thấy mình đã bị vạch trần, cũng không đợi Mạnh Thiểu Du kịp phản ứng mà đã lạch bạch chạy đi.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn nó chịu bỏ qua, bởi vì vài ngày sau đó, Mạnh Thiểu Du luôn nghe thấy vài tiếng động xung quanh mình, không cần đoán cậu cũng biết là do mấy con chồn làm ra.
Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ, suy cho cùng thì bọn chúng cũng là chồn mới vỡ lòng, chưa phải chú ý nhiều.


Vậy nên dù biết chúng nó đang theo dõi mình, cậu vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Mới đầu đám chồn còn không dám tới quá gần, nhưng sau khi phát hiện ra Mạnh Thiểu Du không để ý đến mình, lá gan của chúng nó cũng lớn dần lên.
Cuối cùng, giữa ban ngày ban mặt, ba con chồn kéo cả bầy đứng cách Mạnh Thiểu Du không xa, nhìn cậu chòng chọc.
Ba con chồn xếp thành hàng theo thứ tự lớn nhỏ, chúng giơ móng ra phía trước rồi nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiểu Du.

Ấy vậy mà lại có cảm giác ngây thơ vô số tội.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu nghĩ bụng, chắc là muốn dùng ánh mắt để khiến đối phương phiền chết chăng.
- -
Ở một diễn biến khác.
Đội cảnh sát canh chừng và điều tra ở đây ba ngày ròng rã.

Đám người mất tích cứ như biến mất vào trong hư không, không hề lưu lại bất kì manh mối nào!
"Chết tiệt, hay là bị quỷ mang đi rồi?!"
Một vị tiền bối trong đội mắng mỏ, sau đó ông lại liếc nhìn đồng hồ, sắp khuya đến nơi rồi.
"Đi vào tìm lần nữa rồi tan ca, mai lại đến tiếp!"
Bọn họ đã tìm tòi rất lâu nên tinh thần cũng khá uể oải, nhưng ai nấy vẫn tỉnh táo lại rồi nói: "Rõ!"
Kế đó bọn họ tiến vào bên trong chợ.
Khu chợ này vô cùng rộng lớn, không biết lúc trước đã thiết kế như thế nào, nhưng bố cục trước các cửa hàng hệt như một mê cung.

Không ai ngờ họ có thể lạc đường ở đây, không tài nào tìm thấy được lối ra!
Anh cảnh sát tách ra khỏi các đồng đội, trên tay ai cũng có một tấm bản đồ của khu chợ, trái lại cũng không quá sợ hãi.
Anh cảnh sát được phân đến cửa hàng sâu bên trong khu chợ, nghe nói đây là địa điểm cuối cùng mà các nạn nhân nán lại.

Anh ta lần theo bản đồ, vừa đi vừa quan sát.
Có khi nào nơi này có lối đi bí mật không? Hoặc là một cánh cửa nào đó mà bọn họ không phát hiện ra, hay là manh mối mà những người mất tích đã lưu lại?
Cuối cùng anh ta dừng lại trước một cửa hàng.
Cũng không phải là do anh phát hiện ra gì đó, mà là khi đứng trước nơi này, lá bùa mà Mạnh Thiểu Du cho anh chợt nóng lên.
Anh cảnh sát cảm thấy khó hiểu, anh vươn tay lấy lá bùa bình an ra, vừa lôi ra thì lá bùa kia chợt biến thành tro bụi.
Còn chưa kịp kinh ngạc, anh cảnh sát bỗng dưng nhìn thấy một tên quỷ sai bay ra khỏi cửa tiệm! Anh ta hoảng hốt, kế đó lại nhìn thấy thứ mà tên quỷ sai này đang kéo đi chính là những người mất tích mấy hôm trước!.

Hết chương 67..

Bình Luận (0)
Comment