Sao cơ, sao tự nhiên lại không đổi vậy?
Hôm trước hắn cũng không say, đã chính miệng đồng ý rồi… Vân Nương tám phần không ngờ Bùi An sẽ đổi ý, ngơ ngác nhìn hắn, không nghĩ rõ tại sao tự nhiên Bùi An lại lật lọng.
Lúc trước cho hắn, chính nàng không nghĩ nhiều như vậy, Bùi An tặng quà cho nàng, nàng cũng nghĩ không nên chiếm lời của hắn, bây giờ nghĩ lại, đúng là không nên.
Dù sao, cũng đưa cho người ta rồi.
Vân Nương không biết Bùi An còn nhớ những lời nàng nói đêm qua hay không, nhưng nàng không say, nàng nhớ tất cả lời hắn nói đêm hôm qua, không sai một câu.
Thấy dáng vẻ Bùi An thật sự không trả, Vân Nương đành phải lôi những hình ảnh xấu hổ giữa hai người nói lại một lần nữa, nhắc nhở hắn: “Lang quân có điều không biết, ta từng tặng ngọc bội này cho Hình thiếu gia, đêm trước ta từng nói với lang quân, lang quân cũng đồng ý rồi…”
Hắn đồng ý rồi.
Nhưng cũng đổi ý rồi, chỉ là một khối ngọc bội thôi, so đo làm gì, từng tặng ai cũng không sao cả, không phải bây giờ nó đang ở trong tay hắn sao? Bùi An cần gì phải làm khó nàng tìm một vật đính ước khác.
Vẻ mặt Bùi An vẫn bình tĩnh như không: “Không sao, ta không ngại.”
Vân Nương:...
Chàng nói dối!!
Nếu Bùi An không ngại, sao hôm trước lại vòng vo tam quốc tìm hiểu quá khứ giữa nàng và Hình Phong? Chắc là hắn cho rằng nàng say, nên muốn nàng uống say nói thật.
Những chuyện tình cảm nàng đều nói thật, hắn ghét bỏ sao?
Bùi An thấy nàng im lặng một lúc lâu, khoé mắt liếc thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng cũng có thể đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, không ngoài việc nói hắn lật lọng đáng ghét.
Bùi An giả vờ như không thấy, tiếp tục lật sách.
Hơn nửa canh giờ, xe ngựa đến Ngự Sử Đài, sắc trời đã bắt đầu phiếm xanh, ánh sáng của đuốc trước cửa chiếu vào trong xe ngựa, Bùi An khép sách lại, đột nhiên ghé mắt nhìn về phía nàng.
Vân Nương nhận thấy tầm mắt của Bùi An, nghi ngờ quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Bùi An hơi dừng lại, vẫn là dự định hỏi nàng trước: “Nàng với Hình Phong có quan hệ như thế nào?” Hắn phải nghe lời thật lòng của nàng.
Vân Nương: … Chàng lại hỏi.
Nàng đã nói rồi, mình không có quan hệ gì Hình Phong, cũng không lấy ngọc bội, Vân Nương hơi thất thần: “Ta và Hình thiếu gia đã thành quá khứ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Vân Nương không biết lời này của hắn là có ý gì, đang đoán thì xe ngựa ngừng lại, Bùi An lại nói: “Nửa chén trà sau sẽ xuất phát, nàng có thể xuống đi lại một chút.” Nói xong thì chui ra ngoài, nhảy xuống xe ngựa.
Trước cửa không ít người vây quanh.
Lâm Nhượng đã chờ trước cửa Ngự Sử Đài, nhìn thấy Bùi An đi xuống thì vội vàng nghênh đón: “Đại nhân.”
Bùi An gật đầu: “Mọi người chuẩn bị rồi?”
“Đại nhân yên tâm, không thiếu người nào, ba mươi thị vệ đứng đầu, thuộc hạ đã điểm danh đầy đủ, chỉ chờ đại nhân ra lệnh.” Lâm Nhượng biết lần này hắn đi sẽ không về sớm được, sợ Bùi An không yên lòng nên chân thành nói: “Ơn cứu mạng ngày ấy của đại nhân, đời này thuộc hạ sẽ không quên, thuộc hạ cam đoan, chỉ cần thuộc hạ còn ở Ngự Sử Đài một ngày, đợi đại nhân trở về Ngự Sử Đài vẫn vẹn nguyên như cũ.”
Bùi An cười cười, bước chân đi vào trong, đưa tay vỗ bả vai hắn một cái: “Vất vả rồi.”
Trong lòng Lâm Nhượng nóng lên, đi theo phía sau Bùi An, cao giọng phân phó người phía dưới: “Đại nhân tới rồi, kêu người tới.”
Phạm nhân bị triều đình lưu đày vừa được đưa ra khỏi nhà lao, còng tay xích chân đầy đủ cả, một thân áo tù xám trắng, bị thị vệ vây quanh ở giữa, chờ Bùi An tự mình nhận mặt xong thì lại nhét vào xe chở tù.
Bùi An đến gần.
Thị vệ dùng tay nâng hàm của mọi người lên, ánh sáng từ những ngọn đuốc chiếu vào mặt những người đó ở khoảng cách gần, phần lớn đều là tóc tai bù xù, vẻ mặt nghèo túng, vẻ ngăn nắp của mệnh quan triều đình ngày xưa đã biến mất từ lâu.
Ánh mắt Bùi An dừng trên mặt Hình Phong một lát, ngược lại cũng coi như là sạch sẽ, mặt không bẩn, tóc cũng còn.
Sau khi xác nhận không sai sót, Bùi An ngửa đầu, Lâm Nhượng hiểu ý: “Áp giải lên xe.”
Mười mấy phạm nhân vừa áp giải ra, một đống người vây quanh ngoài cửa chính bắt đầu quỷ khóc sói gào, chỉ xét hai nhà, nam sung quân, nữ sung quan kỹ(1), trong nhà không còn người nào.
(1) Gái đi3m được triều đình chính thức nhìn nhận.
Phạm Huyền, Hình Phong là hai nhà không bị xét nhà, lúc này gia quyến đang chặn ở bên ngoài chờ gặp mặt lần cuối.
Người bình thường thì thôi, những người này đều là khâm phạm triều đình, có bài học của Tần các lão, Lâm Nhượng tránh việc cành mẹ đẻ cành con, để cho người ngăn cản, không được tiến lên, cũng không được nhận đồ.
Trước khi đi còn không nói thành lời, trong chốc lát cục diện trở nên mất khống chế, khóc động trời động đất.
Chân trước Bùi An vừa bước xuống xe ngựa, chân sau Vân Nương cũng đi xuống theo, nàng tính đi chỗ Thanh Ngọc để lấy túi nước tới.
Sau khi đi xuống thì thấy rất nhiều người vây quanh cửa chính, Vân Nương cũng nghe Đồng Nghĩa nói rồi, lần này Bùi An phải đi áp giải phạm nhân, nàng cũng không để ý lắm, chỉ muốn lấy túi nước trong tay Thanh Ngọc thôi, đang muốn lên xe bỗng nhiên Thanh Ngọc túm chặt cánh tay nàng, giọng hơi run: “Tiểu thư, có phải người kia là Hình phu nhân không?”
Vân Nương quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt Thanh Ngọc, trong một đám người kia, vị phụ nhân đứng trước cửa với vẻ mặt bức thiết kia đúng là Hình phu nhân.
Vân Nương sửng sốt, hai chủ tớ còn chưa kịp phản ứng vì sao Hình phu nhân lại tới đây thì khâm phạm đã bị đẩy, toàn bộ áp giải ra ngoài.
Hình Phong đi ở cuối cùng.
Hình phu nhân thấy người, liều mạng chen ra ngoài nhưng bị thị vệ ngăn cản, quát lớn một tiếng: “Người không liên quan chớ tới gần, đứng xa ra cho ta.”
Vân Nương thấy Hình phu nhân bị đẩy ra, ánh mắt nhảy dựng lên, tầm mắt nhìn sang bên cạnh theo bản năng sau đó đôi mắt ngơ ngác dừng lại ở đó.
Hình Phong.
Tại sao huynh ấy lại ở đây?
“Chủ tử… Là Hình thiếu gia.” Giọng nói Thanh Ngọc cũng thay đổi, những người hôm nay là khâm phạm đấy, Hình thiếu gia phạm phải chuyện gì vậy.
Đột nhiên đầu óc Vân Nương có phần ong ong, cất bước đi về phía trước theo bản năng.
Hình phu nhân đối diện bị ngăn lại, người phía sau lại đẩy bà ra chen lên phía trước, không thấy được con trai, Hình phu nhân cực kỳ sốt ruột, lại dùng lực chen lên phía trước, trâm cài tóc cũng lệch sang một bên, hoàn toàn không còn đoan trang tao nhã của ngày xưa.
Vất vả lắm mới chui ra khỏi khuỷu tay người phía trước, Hình phu nhân vừa quay đầu, liếc mắt một cái đã thấy được Vân Nương ở đối diện.
Hai người nhìn nhau, đồng loạt sửng sốt.
Mười mấy năm trước, quan hệ giữa mẫu thân Vân Nương và Hình phu nhân rất tốt, khi nàng còn ở trong bụng, lúc còn chưa biết là nam hay nữ mà hai nhà đã nóng lòng đính hôn cho nàng và Hình Phong, từ đó vẫn luôn duy trì quan hệ tốt đẹp của hai nhà.
Ai ngờ sau này, mọi thứ đã thay đổi.
Cho dù ân oán ngày xưa nhiều hơn nữa, lúc này cũng không phải lúc nói chuyện, Hình phu nhân kìm nén oán giận trong lòng, cũng không gọi tên nàng mà chỉ nhìn nàng, khóc lóc nói: “Nể tình ngày xưa nó đối đãi ngươi, lần này, phiền ngươi chiếu cố nhiều.”
Hình phu nhân nói xong, rưng rưng ném tay nải trong tay về phía nàng.
Hình phu nhân vừa ném, bên cạnh bà có một vị phụ nhân tinh mắt cũng bắt chước ném tay nải trong tay: “Làm phiền giao cho Phạm Huyền, nói với lão già kia có thể sống lâu được bao nhiêu thì ráng bấy nhiêu.”
Khâm phạm đã bị áp giải lên xe lập tức xuất phát, Vân Nương phục hồi tinh thần lại ra hiệu với Thanh Ngọc, Thanh Ngọc hiểu được, thừa dịp lộn xộn vội vàng nhặt hai tay nải kia lên.