Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 50

Sáng sớm đám Hoàng Thanh Thanh thấy Diệp Thiên trở về cũng không hỏi hắn đã đi đâu, mỗi người đều có quyền tự do của mình.

Buổi sáng không khí tươi mát của Vân Sơn sâm lâm khiến mọi người thoải mái vô cùng.

Hoàng Thanh Thanh chuẩn bị một ít thức ăn cho từng người, Diệp Thiên cùng lão Tần tuy có thể tích cốc được nhưng không có nghĩa bọn họ không muốn ăn. Ăn uống là một thói quen sinh hoạt của mỗi người, cảnh giới lên tới Linh cảnh đã không cần dựa vào ăn uống bổ sung cho cơ thể . Nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ đi thói quen thường ngày, trừ khi bế quan hoặc một số trường hợp đặc biệt.

Phần lớn đều duy trì một thói quen hằng ngày, như lão Tửu mê rượu, Diệp Thiên thích ăn uống. Nếu bọn họ vô dục vô cầu thì với tuổi thọ dài dăng dặc chẳng khác nào cực hình mà mất dần nhân tính.

Cơm nước xong xuôi Diệp Thiên thuận tiện chỉ dẫn Hoàng Thanh Thanh cùng nữ đệ tử tu luyện.

Khi ở gần Diệp Thiên Hoàng Thanh Thanh ngửi thấy trên người Diệp Thiên có chút mùi thơm mà ngày hôm qua không ngửi thấy, tuy có chút nghi vấn nhưng nàng cũng không có mở miệng hỏi.

Ban ngày có ba tên đệ tử gặp nguy mà bóp nát ngọc giản, nhưng lão Tần cùng Diệp Thiên đều cứu giúp kịp thời lên bọn họ không gặp nguy hiểm gì. Những trường hợp không quá nguy hiểm thì Diệp Thiên để lão Tần đi cứu giúp, còn tình huống nguy cấp cần nhanh nhất cứu giúp thì Diệp Thiên sẽ đi .

Qua hơn một ngày tiếp xúc lão Tần cũng biết Diệp Thiên cảnh giới cao hơn mình nhiều, nhưng tính cách khá hoà đồng dễ chịu. Lên hai người chuyện trò khá thân quen. Lão Tần là đan sư còn Diệp Thiên không phải, nhưng cảnh giới hắn quá cao lên nhìn về bản chất một sự việc có ánh mắt độc đáo riêng. Nghe những kiến nghị của Diệp Thiên làm mắt lão Tần ngày càng sáng rực, hận không thể lập tức khai lò mà luyện đan.

Trải qua hai ngày nhận biết lão Tần Diệp Thiên cũng đoán được nguyên nhân vì sao lão Tần lại ở Tiên Liên tông mà không phải một tông môn khác. Đó là khả năng luyện đan của lão Tần khá nát, nát không phải là do trình độ của lão kém mà là do ý nghĩ của lão Tần khá khác người . Có thể nói là đi ngược với quy trình luyện đan hiện tại, nếu ở tông môn khác lớn mạnh hơn lão Tần không thể toàn tâm toàn ý thực hiện những sáng tạo điên rồ khác người của lão, thậm trí những luyện đan sư khác cũng không chấp nhận những ý nghĩ có một không hai của lão.

Diệp Thiên đoán nếu lão Tần cứ tiếp tục theo còn đường luyện đan như thế này , một là tiếp tục nát đến cuối đời, hai là khai sáng ra một con đường mới chưa từng có người đặt chân.

Với cách làm của lão Tần Diệp Thiên cũng không ý kiến, nếu lão Tần đổi sang cách luyện đan bình thường lão rất dễ dàng trở thành một tên luyện đan sư ưu tú, nhưng có lẽ thế gian cần những người như lão Tần để giúp con đường luyện đan trở lên phồn vinh hơn, trăm hoa đua nở.

Nhưng với thành tựu hiện tại của lão Tần Diệp Thiên chỉ cười trừ mà thôi.

Lão Tần muốn dùng vạn vật thế gian để luyện đan.

Ví dụ như lão Tần đã sáng tạo ra cách dùng huyết nhục hung thú để luyện thành Nhục Linh Đan.

Lão Tần khoe khoang lên Diệp Thiên cũng ăn thử một viên, mùi vị như thịt nướng khá thơm ngon nhưng chẳng có trứng gì dùng. Nếu là hệ tiêu hoá như cấp thấp luyện thể giả thì nó sẽ tồn lưu trong cơ thể hàng tháng trời để khi gặp nguy hiểm có thể vận dụng nội lực thiêu đốt nó để tăng lực công kích. Kiểu như một tên mập mạp đốt mỡ, khá vô dụng còn không bằng nuốt một viên bình thường đan dược. Còn cấp độ Linh cảnh trở lên thì viên đan dược đó chỉ thơm ngon như miếng thịt nướng để ăn chơi mà thôi, hoàn toàn ăn vô bị tiêu hoá hết.

Lên vậy Diệp Thiên cũng mua lại một ít Nhục linh đan của lão Tần để làm đồ ăn vặt.

Tuy không biết Diệp Thiên có ý nghĩ gì về nhục linh đan nhưng khi hắn mở miệng muốn mua một ít lão Tần khá vui vẻ mà tặng một đống cho hắn, hoàn toàn không muốn lấy tiền của Diệp Thiên.

Thời gian rất nhanh đến hết ngày Diệp Thiên lại biến mất, đám lão Tần Hoàng Thanh Thanh cũng không quá để tâm, buổi tối có lão Tần toạ chấn là được rồi.

Lần này Diệp Thiên không đi tới chỗ Lý Mộng Linh mà tới chỗ của Tiểu Uyên, không biết nha đầu này trải qua một tháng ra sao lên Diệp Thiên muốn tới gặp nàng.

Diệp Thiên đi tới Thiên Thánh tông , rồi vào động phủ của Tiểu Uyên mặc một bộ váy màu đỏ lộng lẫy vô cùng mà đang nằm trên giường đá chân gác hình chữ bát. Miệng còn lẩm bẩm không biết là đang suy nghĩ gì , nhưng Diệp Thiên nghe được tiếng lẩm bẩm của nàng.

“Không biết cô gia cùng Mộng Linh tỷ hiện tại ra sao, còn cô gia… hừ hừ cả tháng trời không chịu đến thăm người ta. Thật đáng giận.”

Nghe những lời vậy Diệp Thiên nhịn không được mà nở nụ cười.

Nghe tiếng cười của Diệp Thiên Tiểu Uyên có chút giật mình quay lại nhìn, thấy người là Diệp Thiên nàng nhảy cẫng lên lao vào ôm Diệp Thiên.

“Cô gia.” Tiểu Uyên ôm Diệp Thiên thuận tiện cắn Diệp Thiên một cái.

“Hừ hừ ta tưởng cô gia quên người ta chứ.” Tiểu Uyên trên mặt nét vui vẻ như hoa.

“Thì ta nhớ nha đầu nhà ngươi lên đến thăm đây này.”

“Được rồi lần này tha thứ có cô gia, nhưng lần sau đừng lâu như vậy mới thăm người ta.” Tiểu Uyên miệng nhỏ nhắn hờn dỗi thuận tiện dùng tay vỗ mông Diệp Thiên mấy cái.

Tiểu Uyên đang hờn dỗi đã bị miệng của Diệp Thiên hôn lấy.

“Ư ư..” Tiểu Uyên chỉ có thể ư ư hai tiếng rồi cuồng nhiệt hôn lấy Diệp Thiên, nàng sau một tháng cũng khá nhớ nhung hắn.

Hai người cuồng nhiệt với nhau quần áo rất nhanh rơi rớt trên đất, ít phút sau căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng âm thanh động lòng người.

Bình Luận (0)
Comment