Thẩm Mặc cùng Tạ Giác ở trong hang động trong chốc lát, mưa đá vẫn chưa nhỏ đi, có thể tưởng tượng được tình huống bên ngoài ác liệt cỡ nào.
Cơ thể Tạ Giác đã ấm áp lại, anh nói với nhân vật chính thụ: "Sau này gặp tình huống giống bây giờ, phải nhớ chú ý bảo vệ bản thân mình trước".
"Nếu chính mình cũng gặp nguy hiểm thì đừng lo lắng cho người khác, nhất là loại người như Thẩm Trác.
Nếu không, lúc trời muốn đánh sét xuống đầu bọn họ, có khi cậu sẽ bị liên lụy vào, hiểu chưa?"
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, anh mới dứt lời, một tia sét lớn đánh tới bên ngoài hang động, chém gốc cây lớn xa xa thành hai khúc.
Khói đen từ thân cây cháy đen bốc lên, trôi nổi giữa bầu trời, giống như một người đang cố gắng giãy dụa la hét.
Tạ Giác, Thẩm Mặc: "..."
038 vỗ tay bôm bốp: [Ôi, tôi hiểu rồi.
Ký chủ, anh đúng là miệng quạ đen số một đó nha].
"Im đi".
Thẩm Mặc an ủi anh: "Không sao, đừng sợ, để tôi ra ngoài xem một lát".
"Đừng..."
"Tôi sẽ ở ngay cạnh cửa hang thôi".
Nói xong hắn nhặt quần áo đã hong khô trên mặt đất đến cho Tạ Giác mặc vào, chính mình đi lên phía trước, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra.
Lúc này mưa đá tuy càng lúc càng lớn, nhưng giông bão đã yếu hơn nhiều.
Kỳ diệu thay cột tín hiệu trên núi không hề bị hư hại, sau khi sấm sét tan, điện thoại di động hiện lên một vạch tín hiệu.
Thẩm Mặc mới đi tới gần cửa hang, điện thoại di động "Tinh" một tiếng kêu lên, hắn nhận được một tin nhắn mới.
Tin nhắn được anh trợ lý gửi tới từ 40 phút trước, anh ta kích động nhắn rằng ----
[Tìm được rồi! Ông chủ ơi! Ngài sẽ không đoán ra là ai đã mua cặp kính đấy đâu! Là ngài Tạ đó!]
Tiếp theo, anh ta lại lải nhải một đống lời luyên thuyên, kể rằng mình vất vả khổ sở đến chừng nào, từ những chứng cứ phong phú tìm được chân tướng, lôi ra thân phận chủ nhân cặp kính râm đó ra sao, nói chung, toàn bộ đúc kết lại là --- "Tôi vô cùng xuất sắc! Ngài mau tăng lương!"
Thẩm Mặc nhìn những tin nhắn anh ta gửi tới, nhìn một hồi lâu, cuối cùng hắn ngẩng lên đối mặt với bầu trời u ám, thoải mái vui vẻ nở nụ cười.
"Quả nhiên là như vậy".
Một cảm xúc vui sướng kích động chậm rãi xen lẫn trong lồng ngực hắn, rõ ràng trên tay là những hạt mưa lạnh lẽo đang tạt vào, nhưng hắn lại cảm thấy như mình tóm được một con bướm.
Con bướm kia nhẹ nhàng nhanh nhẹn lại xảo quyệt, nhưng làm thế nào nó cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay hắn.
Thẩm Mặc trả lời trợ lý ---
[Quá chậm, tôi cần cậu để làm gì?]
Trợ lý:???
Ngài không tăng lương thì thôi đi, ngài còn chê bôi sự cố gắng của người làm công như tôi, đó là việc con người sẽ làm hả?
Trợ lý cảm thấy mình rất thảm, nhưng kẻ còn thảm hại hơn anh ta lại là Leonard.
Hiện giờ lão đang khoác áo choàng tắm mặc quần bơi dùng để ngâm suối nước nóng, chân đi dép lê, trên đầu là chiếc mũ bện từ lá cây dùng để ngăn mưa gió, quay đầu há miệng mắng to đám người phía sau: "Nhanh lên! Các người muốn chết hả?"
Không ai cãi lại lão, một vì đã hết sức hết hơi, rét lạnh cùng sợ hãi cướp đi dũng cảm của họ; hai là, trước đó có kẻ không nghe lời Leonard, nhất quyết đòi ở lại cái đình nghỉ chân kia, suýt chút nữa bị sét đánh chết, vẫn may Leonard đã kịp thời cứu thoát.
Trong tình trạng hiện tại, đi theo một lão già người nước ngoài có kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại chính là phương pháp đáng tin nhất.
...!Đáng chết, sao thể lực của lão già người nước ngoài này tốt đến vậy?!
"Nhanh!" Leonard bẻ gãy cành cây, xua đám người ướt như chuột lột bên cạnh không khác gì xua vịt.
Lão cũng ăn mặc y như đám người còn lại, áo choàng tắm, quần bơi, nhưng cơ thể lão rắn chắc mạnh mẽ, có kinh nghiệm phong phú, bên hông lại giấu hai miếng dán giữ nhiệt, thế nên tổn thất thể lực của lão ít hơn người khác rất nhiều.
Leonard móc chiếc bình giữ nhiệt treo bên hông ra, nhấp một hớp Vodka làm ấm người, nghĩ thầm --- thế mà ông chủ lại đoán đúng, giông tố thực sự kéo đến đây!
Trước khi mệnh lệnh của ông chủ tới, lão chỉ có thể tiếp tục kéo đám xui xẻo kia đi vòng quanh núi --- đây đã là vòng thứ hai.
"Cảm ơn tôi đi lũ ngốc, mặc dù mấy người dính mưa, chịu tội, còn chịu sự sợ hãi không hề nhỏ, như mạng sống vẫn được bảo vệ đấy! Nếu không phải ông chủ dặn dò thì tôi đã bỏ đám các người tự lo thân mình rồi!"
Leonard lại uống thêm một hớp rượu, cảm nhận được cơ thể tràn đầy năng lượng, lớn tiếng hô: "Đừng dừng lại, đi theo tôi! Xông lên!"
Lão bắt đầu dẫn đám người tiếp tục hoàn thành vòng đi bộ quanh núi lần thứ ba trong khu vực an toàn.
Tầm mắt của Thẩm Mặc bị màn mưa che phủ, giọt mưa lạnh buốt thuận theo sợi tóc của anh ta chảy đến bên miệng.
Đôi chân nặng nề như rót chì, hơi thở khó khăn, mà lúc này anh ta còn phải đưa một tay ra giữ chặt ông Thẩm, để ông ta không đi lạc mất.
"Đáng chết, nếu như quần áo của chúng ta vẫn còn thì tốt rồi".
Bên cạnh có người run lẩy bẩy cất tiếng.
Xuyên qua màn mưa, có thể thấy được môi người đó đã lạnh đến tím đi.
"Tôi nhớ rõ mình đặt quần áo trên chiếc kệ trong đình, không biết tại sao lúc quay về lại không thấy".
"Không phải ngài Leonard bảo khỉ trong núi đã cướp mất rồi hả? Nghe nói đám khỉ đó rất thích tắm suối nước nóng".
"Đáng ghét, nếu để tôi tìm được đám súc sinh chết tiệt đó, nhất định tôi phải diệt cả ổ!"
"Ông không tìm được chúng nó đâu".
"Tôi cũng muốn thuê thám tử đi tìm lũ khỉ kia, đáng tiếc tất cả dấu vết đều bị cơn mưa to này xóa sạch...!Nếu không tìm được lối thoát nữa thì tôi sẽ chết cóng mất".
"Anh tỉnh lại đi...!có thể sống ra được khỏi chốn này tôi đã thỏa mãn lắm rồi, không biết chúng ta ra ngoài với bộ dạng thế này, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào".
Những người ở chốn này đều là đại gia giàu có trong thành phố L, vừa nghĩ tới hình ảnh mình được cứu trợ sẽ bị đủ các phương tiện truyền thông đưa tin, họ muốn cười cũng cười không nổi, nhưng mà với tình huống hiện tại, bảo vệ được mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn.
Đáng tiếc tín hiệu bị cản trở, số điện thoại phi công đưa cho không tài nào kết nối được, bọn họ chỉ có thể gửi gắm hi vọng bên khách sạn nhanh chóng phát hiện tình huống bên này, phái người sang cứu họ.
"Câu lạc bộ và suối nước nóng của khách sạn Bán Sơn xảy ra sự cố lớn thế này, sau khi quay về, nhất định tôi phải tố cáo bọn họ, để bọn họ phải ngừng kinh doanh mà chỉnh đốn lại!"
Những người ở chỗ này mặc kệ tình huống hiện tại là do thiên tai gây ra sức người không thể khống chế, họ chỉ muốn có người phải trả giá đắt cho sự chật vật, sợ hãi, vất vả của mình!
Thẩm Mặc im lặng không lên tiếng đi một bên, không tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một chiếc cọc gỗ quen thuộc cắm trên mặt đất, hình như anh ta đã từng gặp qua.
Thẩm Mặc dừng chân, nhìn chằm chằm chiếc cọc gỗ trong chốc lát, hỏi: "Ngài Leonard, có phải chúng ta đã đi qua con đường này một lần rồi không?"
"Cái gì? Vậy sao?" Leonard ngẩng đầu, con ngươi màu xanh lam nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Lão trợn mắt lên: "Có thể đấy, thực ra tôi không giỏi tìm đường lắm đâu".
"Cái gì?" Đám người xung quanh ồn ào, có người không nhịn được muốn đánh cho người đàn ông nước ngoài này một trận.
Leonard tránh khỏi vị trí dẫn đầu, nói: "Là mọi người muốn đi theo tôi mà, không thì cậu Thẩm lên trước đi, tôi đi theo cậu nhé?"
"..."
Thẩm Mặc liếc nhìn Leonard, không tài nào phân biệt được thật giả trong lời lão, nhưng anh ta do dự một hồi ----
Ban nãy Leonard đi trước dẫn đường, mặc dù lạc lối nhưng lại giúp mọi người tránh đi rất nhiều nguy hiểm, ví dụ như sét, gió lớn, hố ngầm bị rễ và lá cây che đậy cùng với cây cối đột nhiên đổ gãy.
Nếu để anh ta lên...
Không đợi Thẩm Mặc suy nghĩ rõ ràng, Leonard đã chủ động lùi đến phía sau lưng anh ta, day dứt áy náy: "Là do tôi sai rồi, tôi không ngờ khả năng tìm đường của mình lại kém đến vậy, lãng phí biết bao thể lực của mọi người.
Nếu cậu Thẩm phát hiện ra được con đường này chúng ta đã đi qua một lần, thế thì để cậu ấy dẫn đường đi, tôi nghĩ mọi người cũng không có ý kiến, đúng không?"
Mưa to cùng rét lạnh đã cuốn đi phần lớn thể lực của nhóm người, bọn họ phờ phạc gật đầu, thúc giục: "Nhanh lên nào, cậu Thẩm, hôm nay nhóm chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây hay không, tất cả đều nhờ vào cậu đấy".
Thẩm Mặc:...
Anh ta có nỗi khổ không thể nói ra, chỉ mới chất vấn một câu, không ngờ kết quả lại thành thế này.
Anh ta có cảm giác, lão già người nước ngoài Leonard kia đang cố ý! Lão làm như thế vì muốn đẩy anh ta lên đầu, trở thành bia ngắm mũi tên của người khác, lão có âm mưu gì?
Leonard thành công lùi bước, đứng sau lưng bố con nhà họ Thẩm, nói: "Cố lên, tất cả nhờ vào mọi người đó!"
Lão mượn ống tay áo che chắn, đọc tin nhắn ông chủ mới gửi đến trên điện thoại di động ---
[Nghĩ cách để cho hai cha con nhà họ Thẩm hành động một mình --- Ông chủ]
Gương mặt Leonard lộ ra sự đắc ý, trong tiếng mưa rơi, lão nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, "Thành công!"
Tôi đi sai đường, tôi biết, tôi vẫn dám đi, các người có thể làm gì tôi nào?
...
Thẩm Mặc gửi tin nhắn cho Leonard, điều khiển ông ta tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Hắn lùi về trong hang động.
Lúc quay đầu, hắn liếc qua ánh lửa chập chờn, đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Đúng lúc này, âm thanh tràn ngập phấn khởi và kích động của 555 vang đến: [Ký chủ!]
Nó nhanh chóng thông báo: [Anh trai kỹ thuật đã trả lời tôi! Anh ấy bảo anh ấy đã sửa xong bug trên người ngài rồi, chỉ cần cài đặt gói dữ liệu mới, vầng sáng vạn người mê và 107 món đạo cụ sẽ hoạt động bình thường trở lại.
Để tôi cài đặt hộ ngài!]
Thẩm Mặc còn chưa kịp nói chuyện, 555 đã ấn tay lên nút bấm cài đặt.
Nó tự hào khoe: [Ký chủ, cuối cùng tôi cũng giúp được việc cho ngài rồi! Tôi của hôm nay chính là một sự tiến bộ của bản thân mình, tôi muốn ghi lại từng dấu chân của mình, để làm cột mốc khiến mình chăm chỉ hơn, sớm ngày trở thành một hệ thống thật có ích cho ký chủ!]
[Không phải ngài không thích tôi mua những đạo cụ này sao? Bây giờ tôi sẽ đóng hết nó lại!]
Lời còn chưa dứt, Thẩm Mặc phát hiện trên người mình có thứ gì đang bị rút đi mất, hắn: "Không..."
Tạ Giác sau lưng ngẩng đầu lên, "a" một tiếng: "Cậu..."
Ánh sáng của cậu?
Từng tầng từng tầng ánh sáng lóa mắt trên người Thẩm Mặc bắt đầu biến mất, độ sáng giảm dần, từng vầng sáng trắng như dòng nước chảy xuống, dần dần có thể trông thấy được gương mặt thật của hắn sau ánh hào quang.
Thẩm Mặc bất chấp tất cả những thứ khác, nghiêm túc lớn tiếng gọi 555: "Mở ra cho tôi!"
Hắn tuyệt đối không thể để Tạ Giác biết được hắn là nhân vật chính thụ!
[Oa...] 555 chưa bao giờ thấy một ký chủ nào như thế này, trên người hắn dường như mang theo sát khí, làm cho một cậu nhóc giàu đời hai không có tiền đồ gì sợ hãi, bật khóc nghẹn ngào: [Ký, ký chủ, nếu tắt đi, một, một giờ sau mới bật lại được!]
Nghe được thời gian nó nói, Thẩm Mặc thầm chửi một câu trong lòng, không dám quay đầu, nói với Tạ Giác: "Anh ở chỗ này, đừng đi đâu hết, tôi sẽ trở lại sớm thôi".
Nói xong, không chờ Tạ Giác làm ra hành động nào, hắn đã xông ra khỏi hang động ấm áp, bóng lưng biến mất trong cơn mưa to.
Tạ Giác không sử dụng thẻ đạo cụ thân thể khỏe mạnh, cơ thể đã hơi suy yếu.
Anh mới vừa đứng lên từ bên cạnh đống lửa, còn chưa kịp vươn tay liền thấy nhân vật chính thụ nhanh chân bỏ chạy.
"Có chuyện gì thế?" Tạ Giác che ngực, hỏi 038: "Tôi đáng sợ như thế hả? Cậu ấy thà chạy ra mưa cũng không chịu ở cùng tôi?".
Truyện Lịch Sử
038 lật cốt truyện, tự cho rằng chính mình hiểu được tính tình của nhân vật chính thụ: [Hẳn là cậu ta không yên lòng những kẻ còn trên núi kia, sau khi xác nhận anh an toàn, cậu ta muốn lên núi cứu bọn họ].
"Nhân vật chính thụ lương thiện thế sao?" Tạ Giác khiếp sợ.
038 cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng nó không thể biểu hiện sự dốt nát của mình ra trước mặt ký chủ được, thế là nó gật đầu: "Đúng, không sai! Thụ của Lục Tấn Giang chúng tôi luôn chất phác lương thiện thế đấy!]
Tạ Giác cảm thấy trái tim mình đã bị giáng một đòn nặng nề: "Xem ta những lời ban nãy tôi nói, cậu ấy không nghe lọt lời nào".
Anh lấy điện thoại di động ra, tìm một app đặc biệt, trên màn hình xuất hiện một tấm bản đồ, trên đó có một điểm màu xanh lục đang lẻ loi di chuyển.
"Tôi phải chú ý cậu ấy".
Tạ Giác nói: "Nếu như cậu ấy gặp nguy hiểm, tôi nhất định phải đi tìm cậu ấy ngay lập tức".
Nói xong, anh tự dùng tấm thẻ đạo cụ thân thể khỏe mạnh kia.
Sau khi khỏe mạnh lại, Tạ Giác bắt đầu tìm mua những tấm thẻ đạo cụ trong khu mua sắm của Lục Tấn Giang – anh muốn chủ động ra tay.
"Cốt truyện tiếp theo như thế nào?"
[Ông Thẩm bị trẹo chân, những người khác bắt nhân vật chính thụ đã bị thương cõng ông ta xuống núi].
Tạ Giác bóp bóp ngón tay: "Chỉ trẹo chân đã bắt người khác cõng, có phải chuyện bé xé ra quá to rồi không?"
[Ký chủ, anh anh anh muốn làm gì?] 038 phát hiện có chỗ không ổn.
"Ít ra cũng phải gãy một cái chân chứ?"
Tạ Giác không hề phát hiện, rõ ràng Giản Cảo Chi và cậu nhân viên phục vụ đều là nhân vật chính thụ của Lục Tấn Giang, người nào cũng lương thiện trong sáng như vậy, nhưng thái độ đối xử với hai người của anh hoàn toàn khác nhau.
Lời tác giả: Vở kịch nhỏ:
Sếp Tạ luôn không nhịn được, dùng app xem xét vị trí của nhân vật chính thụ.
Một ngày nào đó, anh phát hiện ra nhân vật chính thụ xuất hiện ở phòng ngủ anh Thẩm.
Sếp Tạ:???!!!.