Cá Muối Cứu Thế

Chương 11


Đặt hai màn hình máy tính song song?
 
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau.
 
Tại sao Vân Thiển lại bảo bọn họ làm thế?
 
Với tư cách là người duy nhất đối đầu trực diện với chuyện ma, chắc chắn cô có lý do riêng nên mới nói vậy.
 
Mọi người đồng loạt hành động, di chuyển màn hình máy tính.
 
Tay Văn Tư Thành nhấc hai màn hình lên, đầu cắm nguồn điện rơi ra, màn hình vấn nhiễu hột chớp nháy như cũ.
 
Ngắt điện cũng không thể ngăn thứ xuất hiện trong màn hình.
 
Đó là một quỷ nữ nhưng khác với Sadako, váy dài của cô ta màu đỏ, tóc màu nâu nhạt chứ không phải đen.
 
Cô ta cố sức bò khỏi màn hình, lộ ra một nửa cơ thể, người chơi kịp thời đẩy một màn hình khác cho cô ta.
 
Sau một phen cố gắng, cô ta thành công… bò vào một màn hình khác!
 
Quỷ nữ: “?”
 
Hình như có chỗ nào sai sai.
 
Tại sao cô ta bò tới bò lui vẫn còn bò ở trong màn hình vậy?
 
Cô ta vẫn dốc sức bò, màn hình này không được thì đổi màn hình khác.

Mỗi lần cô ta đổi màn hình, lập tức có người lấy một màn hình khác chặn cô ta lại, cô ta tiếp tục bò vào một màn hình mới.
 
Cảnh tượng quá đỗi miệt mài.
 
Luôn có người nói động cơ vĩnh cửu không tồn tại, nhưng cứ xem quỷ nữ này đi, cô ta rất có tiềm năng trở thành động cơ vĩnh cữu!
 
Vân Thiển đảm nhiệm người chỉ huy suối nước(*), đứng trên ghế mở to đôi mắt chả nhìn thấy gì, chỉ chỉ trỏ trỏ với người đứng gần nhất: “Đặng Chung, anh bị gì vậy, anh có bị ngốc không, ưu tiên ngăn cản những màn hình có quỷ chui ra…”
 
(*) Chỉ huy suối nước: châm chọc người chơi thường xuyên ngủm củ tỏi trước, phải chạy về suối nước hồi sinh, nhưng lại cứ chỉ huy đồng đội đánh trận.
 
Đặng Chung đứng chỗ máy tính cách Vân Thiển ba hàng, quát: “Cô mù mà chỉ huy cái gì!”
 
Máy tính phòng máy có tổng cộng sáu hàng, mỗi hàng hai mươi máy, một hành lang ở giữa chia hai mươi máy thành mỗi bên mười máy.

Động tác của những người chơi và Tống Hành Chỉ phải thật nhanh mới kịp thời dùng một màn hình khác ngăn quỷ nữ chui ra.

 
Rốt cuộc quỷ nữ cũng nhận ra cô ta bị loài người chơi xỏ rồi!
 
Trước giờ cô ta vẫn luôn cúi thấp đầu bò, tóc dài che hết tầm mắt.

Lần này, hai tay cô ta vén tóc lên, quyết định nhìn rõ đường phía trước rồi tiếp tục kế hoạch.
 
Vừa nhìn lên, hay lắm, giỏi cho một đám loài người thiếu đạo đức, không ngờ lại lấy màn hình khác chắn đường tiến lên của cô ta, chẳng trách cô ta làm cách nào cũng không rời khỏi không gian ẩn náu hiện tại được.
 
Quỷ nữ hết sức tức giận, cô ta đẩy màn hình ra.
 
Màn hình máy tính sau lưng Vân Thiển rơi xuống đất, vang lên rè rè.
 
Cô quay đầu.
 
Quỷ nữ tóc dài chấm đất, tiếng khớp xương toàn thân kêu răng rắc, giần giật bò ra phía ngoài, nửa người trên đã rời khỏi màn hình.
 
Vân Thiển chỉ có thể nhìn thấy một đống mosaic bò ra khỏi màn hình.
 
Văn Tư Thành hét lên chói tai: “Con quỷ này bắt đầu tăng chỉ số IQ rồi, cô ta biết đẩy màn hình!”
 
Tống Hành Chỉ ở bên cạnh Vân Thiển, nhìn thấy quỷ nữ thò cánh tay về phía Vân Thiển, ý đồ túm cô vào màn hình.

Cậu vội vàng nhào lên trước.
 
“Cẩn thận!”
 
Tay trái Vân Thiển ấn chuẩn xác lên đầu quỷ nữ, tay phải bỗng xuất hiện một con dao thái, vạch một đường tuyệt mỹ, cắm phập vào đầu quỷ nữ.
 
Không đợi quỷ nữ kịp phản ứng, cô đã tóm lấy cái ghế vừa đứng lúc nãy đập rầm rầm liên tục.

Quỷ nữ bị đập rút trở về màn hình.
 
Sức… sức chiến đấu thật kinh người!
 
Tất cả mọi người bao gồm Đặng Chung không ưa người chơi khiếm khuyết đều trố mắt nhìn động tác nhanh nhẹn hung tàn của Vân Thiển.
 
Đấy là chuyện ma đó! Quỷ nữ chui từ màn hình ra lại bị cô đánh như chó, lui vào màn hình lánh nạn.
 
Tống Hành Chỉ lẳng lặng dừng bước, thân hình Vân Thiển phía trước bỗng lảo đảo hai cái.
 
Cậu lập tức bước lên, đúng như dự đoán, Vân Thiển ngã về phía sau, nằm trong lòng cậu, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
 
“Khai chiến xong lập tức tiến vào trạng thái hồi chiêu hả?” Văn Tư Thành càu nhàu, cậu thấy Tống Hành Chỉ khó khăn ôm Vân Thiển, đề xuất giúp đỡ nhưng bị từ chối.

 
Bọn Đặng Chung hết sức khó hiểu, nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi, quỷ nữ đang đẩy những màn hình khác.
 
“Làm sao đây?”
 
Nhân số bọn họ không đủ, không thể nào chặn tất cả màn hình được.
 
Đặng Lan Lan: “Dùng cái này đi.” Cô lấy cuộn băng keo ra chia cho mọi người.
 
Tống Hành Chỉ cần chăm sóc Vân Thiển, cộng thêm cậu là người bản xứ, chuyện hiểu biết chuyện ma rất quan trọng nên người chơi không giao nhiệm vụ cho cậu.
 
Sau đó người chơi ghép tất cả màn hình theo cặp, lấy băng keo dán chúng lại.

Bọn họ có rất nhiều băng keo, dán hết vòng này đến vòng khác, quỷ nữ chẳng còn cách nào đẩy màn hình ra được.
 
Tất cả màn hình chất đống một chỗ.
 
Mọi người có thể nghe thấy tiếng quỷ nữ bò tới bò lui trong màn hình.

Mỗi lần cô ta bò qua một màn hình sẽ vang lên tiếng khớp xương răng rắc.
 
Cửa vẫn khoá, bọn họ không ra khỏi phòng máy được.
 
Dựa theo cách nói của Tống Hành Chỉ, bọn họ bị bao vây bên trong lãnh địa của chuyện ma, hoặc là giế.t chết chuyện ma, hoặc là chuyện ma bằng lòng chủ động thả họ đi.
 
Người chơi ngồi xổm bên cạnh màn hình.

Ban đầu, tiếng bò răng rắc của quỷ nữ nghe rất kinh dị, nhưng nghe một hồi, bọn họ lại thấy cảm thông.
 
Văn Tư Thành: “Quỷ nữ này thảm quá, chắc lúc sống không đủ dinh dưỡng bị loãng xương, bò có cái màn hình thôi cũng kêu như vậy, thật đáng thương mà.”
 
Đặng Chung: “Chỉ số IQ cũng không cao, bò màn hình mấy chục lần mới nghĩ ra chuyện đẩy màn hình, hèn chi chỉ có thể làm quỷ.

Nếu mà làm người, cô ta đã bị đào thải lâu rồi.”
 
Thiên Hành Kiện: “Làm quỷ khỏi cần cạnh tranh, chết là làm quỷ được rồi.

Có điều chỗ này chỉ để ý tới nhan sắc, không chừng cô ta dựa vào mặt để kiếm cơm?”
 
Vương Tư Tuệ: “Em không nghĩ thế, mọi người nhìn mặt cô ta che kín mít như vậy, chắc chắn không tự tin vào gương mặt bản thân.


Vừa rồi em thấy môi cô ta rồi, không có tô son, dựa theo lời cô giáo nói, người không trang điểm không thể tồn tại trong xã hội này.”
 
Tống Hành Chỉ đỡ Vân Thiển, nghe lời người chơi mà run lẩy bẩy.
 
Bọn họ nói chuyện chẳng những quá đáng, tàn nhẫn, mà còn chẳng hề có chút sợ hãi đối với chuyện ma.

Không đúng, bọn họ cũng sợ, nhưng không phải sợ hãi cái chết, mà là sợ bị doạ bất ngờ.
 
Rốt cuộc học sinh và công chức mới tới trường học là ai? Bọn họ hoàn toàn khác với người trong trường.
 
Tống Hành Chỉ dám khẳng định mình không nhìn lầm.

Những người này có thể lấy đồ từ trong không khí, cậu không dám hỏi, sợ sau khi hỏi sẽ bị bọn họ loại ra ngoài.
 
So với người trong trường, cậu thích ở cùng bọn họ hơn, huống chi Vân Thiển cũng là một thành viên trong đó.
 
Tống Hành Chỉ giả làm kẻ ngốc, chẳng nhìn thấy cái gì.
 
Trong lúc Tống Hành Chỉ đang suy nghĩ, tiếng răng rắc bên trong phòng máy dừng lại, khoá cửa phát ra tiếng động rất nhỏ nhưng lại hết sức vang trong không gian yên tĩnh.
 
Quỷ nữ bằng lòng chủ động thả họ khỏi phòng máy.
 
Tám phần là không chịu nổi sự công kích bằng miệng của người chơi.
 
Nhưng ra khỏi phòng máy, lại có một đôi giày cao gót đặt ở bên ngoài phòng.
 
Giày cao gót cứ thế lẳng lặng nằm trước cửa, đối diện bọn họ, không hề nhúc nhích.

Tiếng bước chân đi theo họ lúc trước lại vang lên lần nữa.
 
“Cộp, cộp.”
 
“Cộp, cộp, cộp.”
 
Tất cả mọi người trầm mặc, cơ thể bọn họ tựa như bị người ta ép đứng tại chỗ, không thể động đậy.
 
Tống Hành Chỉ cõng Vân Thiển đứng sau cùng, nhìn chăm chú giày cao gót dưới đất, hơi lui về sau một bước.
 
Tiếng giày cao gót khựng lại, áp lực trên người biến mất.
 
Văn Tư Thành lại sử dụng tốc độ mà một người béo không nên có cầm lấy giày cao gót, lao tới trước cửa sổ cuối hành lang.
 
Mở cửa, ném giày, khoá cửa, dựng thẳng ngón giữa.
 
Động tác tự nhiên liền mạch như nước chảy mây trôi!
 
“Bái bai quý khách!” Văn Tư Thành xoay người chống nạnh: “Tiếp theo đi đâu đây? Phòng y tế hả?”
 
Bất kể hành động dù là Vân Thiển đập đầu quỷ nữ phòng máy, hay là Văn Tư Thành ném chuyện ma giày cao gót trên cao đều thay đổi cách nhìn của những người chơi khác.
 
Cứu giúp thế giới tận thế mấy lần, bọn họ chưa từng thấy cách thức xử lý ngược đời như vậy.

 
Văn Tư Thành: “Đi nhanh lên, giúp xong vụ này, tôi và Vân chó còn phải thể nghiệm cuộc sống học đường, dù sao đối mặt với chuyện ma thì chúng tôi cũng chỉ là đồ bỏ thôi.”
 
Người chơi thần chọn Vương Tư Tuệ, người chơi bình thường Đặng Chung, Thiên Hành Kiện, Đặng Lan Lan và Lý Duy, từ đầu đến cuối đều chưa từng đối đầu trực diện với chuyện ma.
 
Bọn họ đồng loạt lộ ra ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa luống cuống.
 
Cả đám nghi ngờ Văn Tư Thành ngầm chửi bọn họ là đồ bỏ, nhưng lại chẳng có chứng cứ.
 
Tống Hành Chỉ nhắc nhở: “Lát nữa là trời sáng rồi.”
 
Chuyện ma chỉ xuất hiện vào thời gian nhất định, trời vừa sáng thì tất cả sẽ biến mất.

Đây là tin tức mà Tống Hành Chỉ nói cho bọn họ biết.
 
Bọn họ lập tức rời khỏi toà hành chính.
 
Trước toà hành chính đậu không ít xe đạp việt dã, Đặng Chung thuần thục cạy khoá, mọi người đạp xe chạy về phía phòng y tế.
 
Vân Thiển bị đặt trên tấm ván xe đẩy, đẩy xe là Văn Tư Thành và Tống Hành Chỉ, phía sau là Vương Tư Tuệ đề phòng Vân Thiển trượt khỏi tấm ván.
 
Không phải con đường nào cũng bằng phẳng, đường đi xóc nảy không ít.

Vân Thiển vốn nằm nghiêng, tư thế thục nữ, vẻ mặt nhu mì.

Đường xóc một cái, tay chân cô lật ra, cơ thể nằm kiểu chữ Đại(*) trên ván, hình như đang mơ mộng đẹp, mồm há thật to.

Đường lại xóc một cái, nhúm  tóc văng vào miệng, bị cô nhai nhóp nhép.
 
(*) Chữ Đại: 大
 

 
Giới đột nhiên nổi hứng muốn xem tín đồ bại não đang làm gì.
 
Ngài mở Thuỷ kính, nhìn vào, vẻ mặt cứng đờ, cất Thuỷ kính lại.
 
Vương Lâm vào nhà, kinh ngạc hỏi: “Ngài Giới, mắt ngài sao vậy?”
 
Một mảnh vải đen mỏng quấn trên đôi mắt ngài thần linh, buộc chặt sau gáy, phần rũ xuống chảy xuôi trên mái tóc bạc.
 
Mặt giới không cảm xúc đáp: “Nhìn thấy thứ làm ta xốn mắt.”
 
Vương Lâm: “…”
 
Ông ta báo cáo kết quả điều tra với Giới.
 
Chuyện khu vực quản hạt liên quan đến Thần điện Bóng Tối nhưng lại xuất hiện loài người kỳ lạ thuộc sự quản lý của Thần điện Ánh Sáng.
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment