Cá Muối Cứu Thế

Chương 50


Vân Thiển than vắn thở dài, cảm khái có lẽ lúc ông trời mở một cánh cửa cho người nào đó, đã tiện tay khóa luôn cánh cửa, lại còn quên đưa chìa khóa cho người ta.

Người vừa đẹp mã, vừa dùng  được quả là số ít.
 
Không sao, nhìn mặt cũng được, cô là loại người chú trọng nhục d.ục sao?
 
…Phải, cô phải.
 
Quan hệ giữa cô và Văn Nhân Du vốn là ham mu.ốn cơ thể lẫn nhau, cũng chẳng có hòa hợp về tâm hồn.

Nếu Văn Nhân Du không được mà còn muốn cô đưa tiền, vậy cô dứt khoát vẫy tay làm sở khanh bỏ đi.

Nhưng! Văn Nhân Du lại bày ra tuyệt kỹ bàn tay thần sầu, thành công giữ Vân Thiển lại.
 
Vân Thiển: “Haiz ——” vẫn cảm thấy tiếc.
 
Ánh mắt rơi xuống người bên cạnh, sườn mặt tuấn tú, khóe môi ẩn chứa nụ cười, trên người lại chẳng có mùi mồ hôi của đàn ông thối, cơ thể thiên về cao gầy hợp mắt…
 
Đột ngột đối diện với cặp mắt như sói của Vân Thiển, hai tay Kim Thiên Thiên túm chặt cổ áo, run rẩy nói: “Mặc dù tôi trông đẹp trai, nhưng xin cô nhớ kỹ, tôi là con gái! Con gái thứ thiệt!”
 
Vân Thiển bỉu môi: “Cô sợ thế làm gì, lẽ nào tôi là người ra tay với con gái sao? Tôi chỉ hứng thú với đàn ông thôi.”
 
Kim Thiên Thiên kêu gào: “Con khỉ, hôm kia tôi còn thấy cô chấm mút Bùi Hướng Nhu.”
 
Vân Thiển nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ: “Chấm mút gì chứ, nói khó nghe quá, đây là khao khát vóc dáng hoàn hảo đối với người đồng giới, lấy thái độ tìm tòi nghiên cứu để đo ngực của cô ấy.”
 
Kim Thiên Thiên: “Cô đừng để anh Bùi nhìn thấy.

Bị anh ta phát hiện cô giở trò với em gái anh ta, cho dù cô là nữ thì anh ta cũng đánh.”
 
Vân Thiển: “Hứ.”
 
Kim Thiên Thiên cảm thấy Vân Thiển đúng là một cô gái kỳ lạ, khác với tất cả người chơi mà cô từng gặp.

Lần thế giới tận thế này, rõ ràng cô mới là người tìm ra nhân tố quan trọng.

Nếu như cô bằng lòng, đáng lý có thể chiếm một vị trí trong nhóm người chơi.

Thế nhưng cô lại đắm chìm vào tình yêu với người bản xứ, trừ chuyện đó ra thì chỉ biết ngủ khò, khiến đa số người chơi không thích kẻ từ sáng tới tối sờ cá như cô.
 
Trái lại Kim Thiên Thiên rất thích Vân Thiển.
 
Thỉnh thoảng Vân Thiển sẽ rất giả tạo, nhưng đa số thời gian cô không phải là người che giấu cảm xúc.

Vui vẻ, khó chịu, tức giận đều hiện hết lên mặt, không cần cố ý suy đoán, đụng chuyện lại giải quyết dứt khoát nhanh gọn, rất đáng tin , ngoại trừ chuyện thèm khát sắc đẹp…
 
Kim Thiên Thiên thở dài, con người đúng là chẳng có ai hoàn mỹ!
 
Tuy nói vậy, cô vẫn trao đổi phương thức liên lạc với Vân Thiển trong hiện thực, thuận tiên liên lạc sau này.
 

Phía trước đồng cỏ trải dài, Đen to con chở Trắng bé nhỏ đi ngang hai người.

Trắng bé nhỏ chít chít nhảy xuống, mời hai người đến gần quan sát cung điện xây gần xong.
 
Giống như Bùi Chí Vũ cam kết, anh dốc hết sức xây dựng, biến nơi này thành thế giới đồng thoại.

Anh đề xuất ý tưởng và bản thiết kế, Đen to con và Trắng bé nhỏ có thể tạo ra vật liệu và sinh vật vượt quá trí tượng tượng của bọn họ, giống như Chúa sáng thế trong thế giới này.
 
Cây cối và nấm trong rừng rậm cao lớn khiến Vân Thiển và Kim Thiên Thiên tưởng nhầm mình đang bước vào đất nước người khổng lồ, từng điểm phát sáng lấp lánh trôi nổi trong không khí, đến tối càng đẹp hơn.

Người bóng phân thân mini của Đen to con ở trong rừng rậm bận rộn liên tục, lúc trước bọn chúng trông khủng bố, lúc sau mất đi tính công kích lại trở nên cực kỳ đáng yêu.
 
Đến chỗ cung điện.
 
Cung điện đã không còn có thể dùng từ hoành tráng để khái quát.

Ngôi nhà có thể chứa được Đen to con, lại còn cho nó tự do hoạt động chắc chắn là một thứ khổng lồ, giống như chiếm cứ hơn một nửa bề mặt thế giới này, loài người trước mặt trở nên bé nhỏ giống như con giun con dế.
 
Cũng dưới sự giúp đỡ của Đen to con, người chơi mới có thể xây dựng nhanh như thế.

Bọn họ rưng rưng nước mắt, người bản xứ thật lương thiện, không tính toán hiềm khích lúc trước…
 
Người chơi cũng cảm thấy kỳ lạ, Đen to con lợi hại như vậy tại sao lại để Trắng bé nhỏ bị bắt từ trong thế giới ngược?
 
Qua lời giải thích của Trắng bé nhỏ, bọn họ mới biết lúc đó Marion ẩn núp đi ào thế giới ngược, không biết dùng thứ gì để che giấu tung tích, Đen to con không thể cảm nhận được sự đột nhập của ông ta, bởi vậy mới để ông ta trộm mất bà xã.
 
Nếu không phải bất đắc dĩ, nó không thể tùy tiện rời khỏi đây.

Nó vốn là trụ cột của thế giới này, một khi nó rời đi, thế giới sẽ sụp đổ, đồng nghĩa với việc nó phải giành giật sinh tồn trong cùng một thế giới với con người… Cho dù là đối với nhân loại hay là với nó thì đó đều là tận thế.
 
Người chơi mang Marion đã chết ra quất roi trong lòng, lão già ngu dốt.
 
Bùi Chí Vũ suy nghĩ gì đó, anh tìm Vân Thiển: “Có phải thứ Marion để lại bị Văn Nhân Du xử lý không?”
 
Vân Thiển kinh ngạc: “Làm sao tôi biết.”
 
Bùi Chí Vũ kinh ngạc: “Không phải cô đang lêu lổng cùng với anh ta sao… Ngay cả động tĩnh tài sản của anh ta mà cô cũng không biết? Tôi nói thẳng, thứ Marion để lại có thể là vũ khí không tệ.

Chắc cô đã nhìn thấy dáng vẻ Hướng Nhu sử dụng vũ khí rồi đấy, giúp người chơi có thể hô mưa gọi gió ở thế giới tận thế.”
 
Vân Thiển: “Thứ tốt như vậy, tự anh đi tìm chẳng phải tốt hơn à?”
 
Lời này thể hiện rõ đặc tính cá muối, cho dù biết thứ này ở đâu, thứ không dâng đến cửa cũng lười đi tìm.
 
Bùi Chí Vũ: “Nếu như cô thật sự tìm được thứ gì, nhưng lại không lấy được thì có thể nói với chúng tôi.

Dựa theo kinh nghiệm trước giờ phán đoán…”
 
Anh tạm dừng đột ngột, có lẽ nhớ đến chuyện mình nhầm lẫn nhân tố tận thế chỉ vì chủ nghĩa kinh nghiệm, bèn tiếp tục nói: “Dù sao tám phần là đồ cô có thể lấy.

Cô cứ giữ nó, sau đó trở về thế giới hiện thực tìm đến trang web Bang hội người chơi, liên hệ chúng tôi giám định thu mua.


Tuy nhiên cũng có khả năng không phải thứ có trong sách, lúc cô nhìn thấy sẽ biết đó là gì, đa phần đều có thể thu mua giá cao.”
 
Bùi Chí Vũ nói một cách mơ hồ, Vân Thiển nghe thấy giá cao thì lập tức phấn chấn tinh thần.

Chuyện kiếm tiền phải thông qua cố gắng của bản thân mới có thể kiếm được, đương nhiên không thể qua loa.

Cô không nói thêm gì, lập tức rời khỏi thế giới ngược, đi tìm Văn Nhân Du.
 
Bùi Hướng Nhu thấy bóng lưng rời đi của Vân Thiển, Bùi Chí Vũ hỏi cô: “Em có cảm thấy cô ấy giống người chơi thần chọn không? Có được sự may mắn giống như được thần phù trợ, rõ ràng chẳng làm gì nhưng những thứ mấu chốt đều tự động chạy đến bên người cô ấy, lại còn thiện cảm kỳ lạ của người bản xứ nữa.”
 
“Danh sách người chơi thần chọn đều ở trong tay Bang hội người chơi, cô ấy không có trên danh sách.” Bùi Hướng Nhu giơ tay vỗ bả vai Bùi Chí Vũ: “Anh, Kim Thiên Thiên là người chơi không tệ, không có suy nghĩ linh tinh gì, kêu gọi cô ấy vào bang hội hẳn có thể bồi dưỡng với tư cách ‘Lương thiện’, lấy công chuộc tội lần trừng phạt này của chúng ta.”
 
Bùi Chí Vũ gật đầu: “Số lượng người chơi thần chọn càng nhiều càng tốt, thật ra Vân Thiển cũng không tệ.”
 
“Đúng là không tệ.” Bùi Hướng Nhu tán đồng, xong lại lắc đầu: “Nhưng lại không đủ thuần khiết, không phải kiểu thần linh sẽ thích, dường như cũng không có thiện cảm với Bang hội người chơi lắm, có lẽ chỉ đơn giản là may mắn mà thôi.”
 

 
Vân Thiển tìm thấy Văn Nhân Du, anh đang lau bàn làm việc trong phòng quản lý của lữ quán Tiểu Điểu.
 
Văn Nhân Du nghe thấy tiếng chuông kêu trước cửa, tiếp đến là tiếng sột soạt vào nhà của con chuột nhỏ, chẳng thèm nâng mí mắt cũng biết người tới là ai.

Anh còn biết chắc chắn Vân Thiển có chuyện muốn nhờ anh, hẳn là chuyện tốt đối với cô cho nên bước chân mới nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.
 
Cô tới gần, bước chân dần nhỏ hơn, chắc định dọa từ phía sau.
 
Văn Nhân Du vừa vặn xoay người, giang hai cánh tay, quả nhiên đón được một Vân Thiển ấu trĩ.
 
Lúm đồng tiền của Vân Thiển tươi như hoa.

Mỗi khi cô nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, nụ cười của cô rất có sức cuốn hút, khóe môi Văn Nhân Du cũng cười lây.
 
Văn Nhân Du: “Ban ngày gặp được em đúng là chuyện hiếm thấy… Nói đi, chuyện gì?”
 
Vân Thiển đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn xem đồ Marion để lại.”
 
Văn Nhân Du không hỏi tại sao, anh lái thẳng xe đưa Vân Thiển đến một nhà kho tọa lạc ở một nơi xa xôi.

Cửa nhà kho dày nặng, chỉ cần nhìn chất liệu và độ dày là biết có lấy thuốc nổ cũng chẳng mở nổi.
 
Đây là nhà kho dưới đất, cất chứa đủ loại đồ đạc, giống như nơi hamster tích trữ lương thực quý giá, có điều đâu đâu cũng là mùi thuốc khử trùng.
 
Vân Thiển kinh ngạc, không ngờ Văn Nhân Du lại mang cô tới xem nơi quan trọng thế này, ít nhất là nơi cực kỳ quan trọng đối với kẻ keo kiệt như anh.
 
Văn Nhân Du nhìn ra sự kinh ngạc của Vân Thiển, hôn lên mái tóc xinh đẹp của cô: “Em quan trọng hơn nơi này.”
 
Vân Thiển cảm động… mới lạ.


Cô nheo mắt nghi ngờ hỏi: “Có phải anh đã sớm chuyển những thứ đáng giá ở đây đi rồi không?”
 
Văn Nhân Du thấy không lừa được Vân Thiển, anh khẽ cười: “Cũng không phải, chẳng qua đối với tôi mà nói những thứ này sẽ sớm không còn tác dụng.

Tôi sẽ rời khỏi nơi này.”
 
Vân Thiển nhớ đến thái độ của dân thị trấn đối với Văn Nhân Du: “Đúng là anh nên chuyển đi nơi khác.”
 
Văn Nhân Du véo gò má mềm mại của cô: “Phụ nữ vô tình, tấm lòng của tôi đối với em không đáng là gì sao?”
 
Vân Thiển: “Anh thích tôi à?”
 
Văn Nhân Du hơi hất hàm dưới, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Tôi thích em.”
 
Văn Nhân Du nhìn chằm chằm vào mắt anh một hồi, lắc đầu: “Nói dối, anh chỉ vờ cười mà thôi.” Cô chỉ vào ngực Văn Nhân Du: “Tôi và anh đều giỏi diễn kịch.

Anh chỉ muốn dùng lời này để dỗ dành tôi.

Không cần phải làm thế, tôi không hứng thú với trái tim anh, thân thể anh hiện giờ là của tôi, vậy đủ rồi.”
 
Ánh mắt cô dời sang nơi khác: “Đồ của Marion đặt ở đâu?”
 
Giây kế tiếp, cô bị người ta ấn lên tường.
 
“Mỗi một chỗ ở đây đều rất sạch sẽ.” Văn Nhân Du áp lên người cô, kéo găng tay xuống, một tay thò xuống dưới làn váy, tay kia vuốt ve gương mặt cô, khẽ nói: “Vậy tốt nhất em nên tiếp tục giữ thái độ này, mãi mãi đừng thích tôi.

Tôi không muốn biến mất khỏi thế giới này.”
 
Vân Thiển cắn vai anh, thở gấp nói: “Anh lên cơn gì đấy… Anh biến mất hay không có liên quan gì… tới tôi.”
 
Văn Nhân Du không giải thích thêm.

Sự xuất hiện của Giới khiến người luôn có thói quen nắm giữ thế cục như anh rất bất an.

Nếu như dung hợp cùng bản thể, vậy anh còn tồn tại không? Không có ai có thể chấp nhận thật ra mình không tồn tại, chỉ là một phần của người nào đó, dù cho người đó gọi là thần linh.
 
Văn Nhân Du hôn Vân Thiển, ít nhất trong lúc đắm chìm trong ái dục với cô, anh có thể quên đi nỗi sợ hãi như hình với bóng… Anh thích cơ thể Vân Thiển giống như Vân Thiển thích cơ thể anh, trừ chuyện đó ra chẳng còn gì khác.

Nếu lời bản thể nói là sự thật, vậy anh sẽ không biến mất.
 

 
Vân Thiển khó chịu giẫm một cước lên chân Văn Nhân Du.
 
Văn Nhân Du tự thấy mình sai nên để mặc hành động của Vân Thiển, sau đó dẫn cô đến nơi Marion đặt đồ.
 
“Mọi thứ đều ở đây.”
 
Đồ đạc rất nhiều, Vân Thiển chỉ nhìn một cái đã biết ý trong lời nói của Bùi Chí Vũ là gì.
 
Trong đống đồ đạc có một cái phát ra ánh sáng vàng, dĩ nhiên Văn Nhân Du không nhìn thấy, chỉ có cô thấy.
 
Đó là một túi ngủ không mấy nổi bật đặt ở nơi rất cao, là vật phẩm không có trong sách… Vân Thiển tự suy diễn ra túi ngủ này đáng giá bao nhiêu.

Cô leo lên lấy túi ngủ xuống, bên trong rơi ra một quyển sổ.

Văn Nhân Du ở bên dưới nhặt lấy.
 
Cuốn sổ này rất kỳ lạ, bìa ngoài giống như chiếc miệng há ra của một con thú dữ, trong miệng ngậm một thanh kiếm dài.


Văn Nhân Du vừa chạm vào kiếm, ngón tay đã truyền đến cảm giác bỏng rát mạnh mẽ.
 
Cuốn sổ rơi xuống đất, lộ ra nội dung bên trong.

Song sắt làm bằng kim loại tan chảy mọc ra từ trái tim con người có thể giam giữ cầu lông màu trắng.

Uống đều đặn nước thuốc từ hỗn hợp chất nhầy trích xuất từ cầu lông màu trắng và Hoa đỏ theo tỉ lệ có thể biến con người thành cầu lông màu trắng.

Người phối thuốc không thể là người uống thuốc, mà phải là người đẩy phương diện nào đó của sự vật đến cực hạn(*).”
 
(*) Câu gốc là 且必须对某方面事物做至极致的人 , mình không chắc câu này, ai biết thì comment để mình sửa nhé.
 
Bức vẽ phía sau nói sau khi cầu lông ban đầu chết mới có thể biến thành cầu lông mới, sau đó dùng cầu lông khống chế bóng đen, nhất định phải điều khiển bóng đen tự tay giế.t chết người điều phối thuốc, như vậy mới có thể che giấu bí mật này.
 
Vân Thiển quay đầu, nhìn thấy Văn Nhân Du tháo găng tay, ngón tay bỏng đỏ như que hàn, hơn nữa còn bắt đầu thối rữa.
 
Không đợi cô leo xuống, một bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Tóc trắng dài tới mắt cá chân, tay người đó ngưng tụ ánh sáng bạc chặt cả cánh tay Văn Nhân Du xuống nhưng lại chẳng có máu phun mạnh, cánh tay mới nhanh chóng mọc ra…
 
Mắt kính Vân Thiển bị người mặc áo giáp kia đánh bay, nhưng dù tất cả sự vật trong mắt cô mờ nhòe thì bóng dáng ấy vẫn rõ nét như cũ, rõ đến mức giống như cô chưa hề cận thị, ngay cả hoa văn trên áo giáp cũng thấy rất rõ ràng.
 
“…Tôi từng thấy anh.

Một lần ở thư viện, một lần ở quảng trường siêu thị, anh không phải ảo giác của tôi, anh là ai? Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du có quan hệ gì với anh?”
 
Cô nghe thấy một tiếng thở dài, ánh sáng bạc trước mắt nổ tung, chẳng thấy cái gì.

Cô bị dọa nhảy dựng lên, lùi về sau theo bản năng nhưng lại quên đang ở trên cao, vì vậy ngã thẳng ra phía sau.
 
Có điều cô không ngã xuống đất mà được người khác đỡ lấy, là một hơi thở hoàn toàn xa lạ.
 
Giới: “…”
 
Ngài chỉ lo sẽ bị hai phân thân không nghe lời gây phiền phức nên mới phản ứng nhanh như vậy, có điều ngài mau chóng nhớ ra ở thế giới này, cô gái này chẳng thể chết được, vì vậy ném thẳng người xuống đất.
 
Ném kiểu lộn ngược.
 
Vân Thiển đập đầu xuống đất, thanh máu tụt một nửa, trái lại đập tan ánh sáng bạc che mắt cô.
 
Cô ôm đầu choáng váng đứng dậy, chỉ vào Giới nói: “Có kẻ cứu người như anh sao?”
 
Giới hừ một tiếng: “Loài người không biết phải quấy.”
 
Vân Thiển vô cùng tức giận nhưng cô có thể nhận ra người kia không đơn giản.

Cô hạ giọng, nhỏ nhẹ hỏi: “Xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi kém quá, cảm ơn ngài đã cứu tôi.

Xin hỏi ngài là…?
 
Nhưng tiếng lòng Giới nghe được lại là ——
 
【Cái tên đần độn này, đầu óc ngu si bị lừa đá, dám ném mình đập đầu xuống đất!】
 
Giới: “…”
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment