Cá Muối Cứu Thế

Chương 82


Chuyện người lớn nên làm chính là ăn thử trứng cá muối.
 
Văn Nhân Du dẫn Vân Thiển tham gia buổi ăn thử trứng cá muối tầm trung.
 
Có một khách sạn do anh làm chủ cứ một khoảng thời gian sẽ phải tổ chức một buổi tiệc, cần trứng muối cao cấp, nhà cung cấp do anh đích thân lựa chọn.
 
Anh về nhà là để lấy tài liệu, đúng lúc phát hiện bản thân có thêm một cảm nhận thị giác, anh biết ngay Vân Thiển lại mang một phân thân về.
 
Văn Nhân Du để ý lần này ánh mắt Vân Thiển âm thầm quan sát bọn họ, không biết cô lại phát hiện ra điểm gì mới trên người phân thân.
 
Hôm nay, anh chỉ dẫn theo Vân Thiển, hai tên tiểu quỷ bị nhốt ở nhà, không chạy theo phá đám, người trông coi bọn họ là Văn Tư Thành.
 
Văn Tư Thành thấy Ô Tề Hải cũng chẳng lấy làm lạ, thậm chí còn có lòng hỏi: “Vân Thiển, hay em cứ tập hợp một đội bóng đi, mang về thêm một lượt mấy người, từng tên dẫn em đi thu gom bảy viên ngọc rồng?”
 
Ô Tề Hải hung dữ trừng Văn Tư Thành: “Anh lại là ai nữa?”
 
Văn Tư Thành chống nạnh, rung thân hình thịt mỡ tự hào nói: “Tôi là anh Hai chăm sóc cho Vân chó, phòng này cũng là của… mua của tôi!”
 
Ô Tề Hải: “Ồ, xin chào anh Hai!”
 
Văn Tư Thành và hai người bạn nhỏ ở chung rất hợp, nhảy nhót trong phòng không thua gì Husky phá nhà.
 
Vân Thiển: “…”
 
Nhớ đến bộ dạng không dám nhìn của Ô Tề Hải vắt trên người Văn Tư Thành, cô chọn một lon trứng cá muối bắt đầu thưởng thức.
 
Tầm mắt Văn Nhân Du xuyên qua lớp mắt kính dừng trên người Vân Thiển.

Cô cầm muỗng vỏ sò múc một muỗng trứng cá, đặt lên mu bàn tay.
 
Thưởng thức trứng cá muối ngon nhất là đặt trên mu bàn tay, đợi sau khi nhiệt độ cơ thể làm ấm trứng cá thì vị mới ngon.
 
Trứng cá tầm trắng màu đen nằm trên làn da trắng nõn trông vô cùng ngon mắt.
 
Vân Thiển đang chuẩn bị thưởng thức, bỗng có người nhanh hơn cô liếm trứng cá trên mu bàn tay.
 
Đầu lưỡi cuốn lấy thức ăn xong còn chưa dừng, tiếp tục liếm mu bàn tay của cô chốc lát.
 
Người khác bật tiếng cười thiện chí: “Tình cảm vợ chồng trẻ tốt thất.”
 
Vân Thiển hơi đỏ mặt.

Cô lén lút không đứng đắn ở thế giới tận thế, nhưng trong trường hợp công chúng thì khá giữ hình tượng.
 
Cô nhỏ giọng trách: “Liếm đủ chưa?”
 
Lúc này, Văn Nhân Du mới ngẩng đầu, cầm tờ giấy ăn chùi khóe miệng: “Vị không tồi.”
 
Chẳng biết là đang nói cái nào.
 
Mu bàn tay còn sót lại cảm giác tê dại, Vân Thiển khó chịu trừng Văn Nhân Du: “Anh muốn ăn, sao không tự mình lấy?”
 
Văn Nhân Du ôm cô nói: “Tôi không muốn tháo găng tay, ở đây đâu đâu cũng là vi khuẩn khiến tôi khó chịu.”
 
Vân Thiển ăn trứng cá, miệng đầy mùi quả hạch: “Tay của tôi là khay nuôi cấy vô trùng à?”
 
Văn Nhân Du nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe: “Em không giống, dù là bên ngoài hay là bên trong đêu chỉ có mùi của tôi.”
 

Trước khi Vân Thiển nổi cáu, anh bèn nói tiếp: “Em cảm thấy vị thế nào?”
 
Sự chú ý của Vân Thiển chuyển dời, cô hơi do dự rồi quay đầu ghé bên tai anh nói nhỏ:
 
“Tôi không phân biệt được loại đồ ăn này, hình như giống với sushi trứng cá muối tôi ăn ở cửa hàng tiện lợi, vị nồng hơn một chút…”
 
Văn Nhân Du buồn cười nói: “Không thích ăn thì đừng miễn cưỡng, thật ra rất nhiều người ở đất nước em không quen ăn vị trứng cá muối, nhưng việc này không ảnh hưởng chuyện nhiều người chọn nó.”
 
Ngón tay anh chỉ một lon trên bàn: “Chưa tới hai ký hơn hai trăm nghìn.”
 
Vân Thiển thầm đếm đến số tiền không nhiều nhặn mấy trong thẻ ngân hàng của mình, đơ mặt nghĩ tất cả tiền trên người cô cũng chỉ đủ một lon trứng cá muối.
 
Nói thật, sau khi quen ăn hải sản ở thế giới tận thế kia, Vân Thiển cảm thấy những món hải sản cao cấp mà Văn Nhân Du cho cô thưởng thức hơi kém một chút.
 
Cô nói lời này xong, dường như Văn Nhân Du suy nghĩ gì đó bèn hỏi thăm vài chuyện ở thế giới tận thế, rồi hỏi: “Vậy chất thịt sau khi thằng hóc da ngăm kia biến về nguyên hình thế nào?”
 
Vân Thiển: “?”
 
Vân Thiển: Mặc dù không biết anh đang nghĩ gì, nhưng đề nghị anh rút lại ý nghĩ của mình.
 
Văn Nhân Du nói thật ra thứ mà rất nhiều người giàu ăn chưa bao giờ là bản thân thứ đó, mà là câu chuyện đằng sau nó.
 
Chỉ cần khiến món ăn có câu chuyện sẽ có rất nhiều người chủ động đến ăn thử, danh tiếng rượu trong tiệm anh cũng nhanh chóng lan truyền trong giới nhà giàu như thế, lời không đếm đâu cho hết.
 
Văn Nhân Du rất giỏi giao tế.

Vân Thiển nhìn anh thành thạo xã giao giữa những người thượng lưu, trong chốc lát đã lấp kín vị trí còn trống của buổi tiệc khách sạn mấy tháng sau.
 
Vân Thiển đi theo bên cạnh anh làm bạn gái đi cùng, chỉ cần dựa theo lời Văn Nhân Du nâng ly kiểu xã giao kinh doanh phù hợp.
 
Văn Nhân Du lại đi về phía một người khác.
 
“Vị này là Tổng giám đốc Chu của truyền thông Nhạc Hưởng – Chu Tông Hoa.”
 
Vân Thiển uống thức uống trong ly đế cao.

Văn Nhân Du lấy cho cô rượu trắng ngọt có độ cồn rất thấp, uống vào giống như nước ngọt có ga.

Cô vừa uống vừa quan sát cảnh vật và môi trường xung quanh.
 
Ủa, Vân Thiển hơi mở to mắt, người lướt qua lúc nãy là Bùi Hướng Nhu và Bùi Chí Vũ sao?
 
Lòng bàn tay bị ai đó nắm.
 
Vân Thiển hoàn hồn, nhìn về phía Chu Tông Hoa.

Xem ra lúc còn trẻ, Tổng giám đốc Chu này cũng là một anh chàng đẹp trai, giữ gìn vóc dáng không tồi, khá phong độ, không giống những doanh nhân mập mạp bụng phệ, mang đầy đặc tính lôi thôi của đàn ông trung niên khác.
 
Văn Nhân Du: “Nghe nói con trai Tổng giám đốc Chu đi học ở Nhất Trung, em họ Tống Hành Chỉ của tôi cũng học ở đó, đúng là trùng hợp.”
 
Chu Tông Hoa nghe vậy kinh ngạc nói: “Tôi cứ nghĩ ngài Văn Nhân một thân một mình lang bạt đến Hải Thành, không ngờ người nhà cũng ở đây.

Tống Hành Chỉ, cái tên nghe hơi quen, à, tôi nhớ rồi… Hai ngày trước khi đi công tác, Chu Huân cũng tức là con tôi có gọi điện nói một học sinh chuyển trường đến lớp mười hai bọn nó, tên là Tống Hành Chỉ, Chu Huân học lớp mười.


 
Vân Thiển: Lớp mười hai có học sinh chuyển trường mà lớp mười cũng biết sao?
 
Văn Nhân Du nhận ra thắc mắc của Vân Thiển, bèn giải thích: “Nhất Trung Hải Thành không giống những trường học khác, nhất là lớp mười hai thường ít khi thay đổi số học sinh trong lớp để tránh ảnh hưởng môi trường học tập của học sinh.


Lớp mười hai Nhất Trung xuất hiện một học sinh chuyển trường là một chuyện rất kỳ lạ.”
 
Vân Thiển đã hiểu.
 
Chu Tông Hoa gật đầu, cụng ly với Văn Nhân Du, vui vẻ nói: “Nghe Chu Huân bảo thành tích Tống Hành Chỉ rất tốt, không biết có phải có bí quyết học tập gì không?”
 
Con cái là phương thức làm quen bất biến, Văn Nhân Du và Chu Tông Hoa nhanh chóng trò chuyện thân thiết, lấy được cách liên lạc với người còn lại, đồng thời bán Tống Hành Chỉ đi dạy bổ túc cho con trai người ta.
 
Điện thoại Chu Tông Hoa gọi tới, anh ta lập tức bắt máy.

Vân Thiển nghe được một giọng nói hơi quen tai.
 
Anh ta đi rất xa, cô cũng không nghe rõ.
 
Tiếng nói của Chu Tông Hoa đứt quãng: “Sao đột nhiên em gọi thế, trở lại Hải Thành sao? Em về sao không báo anh một tiếng… Anh đang ở trung tâm thành phố Du Ngư này… rời đi… sao thế…”
 
Vân Thiển: “Anh sắp đặt chuyện của Tống Hành Chỉ như vậy, cậu ấy không tức giận sao? Tôi nhớ quan hệ giữa hai người cũng chẳng tốt mấy.”
 
Văn Nhân Du: “Không sao, trước đây cậu ấy thông qua tôi được hời không ít, chỉ giúp tôi một chuyện, không đến nỗi không nhận… Bánh bông lan chanh muối biển, ăn không?”
 
Những người khác trong phòng tiệc bắt đầu khiêu vũ theo tiếng nhạc.
 
Đôi tay Vân Thiển nhận lấy bánh kem, vị trí hai người trong góc, bốn phía vắng vẻ không người.
 
Cô xiên một miếng đưa lên miệng Văn Nhân Du, đợi lúc anh ăn, cô đột nhiên mở miệng nói: “Anh cho Tống Hành Chỉ được hời chỗ nào gì, hời chuyện anh làm gì với tôi thì cậu ta cũng có thể cảm nhận được sao?”
 
Động tác Văn Nhân Du cứng đờ, suýt phun bánh kem khỏi miệng.
 
Sao Vân Thiển biết được chuyện này, lẽ nào Tống Hành Chỉ lỡ miệng?
 
Anh che miệng ho khan.
 
“Ôi trời.” Vân Thiển xin khăn giấy từ nhân viên phục vụ đi ngang, kéo tay Văn Nhân Du xuống, tỉ mỉ lau bánh kem trên mép môi: “Lớn đầu rồi, sao ăn uống còn bất cẩn vậy.”
 
Văn Nhân Du rủ mắt nhìn mái đầu màu nâu trà của Vân Thiển, cùng với lông mi dài chớp nháy liên tục theo ánh mắt cô.
 
Vân Thiển dịu dàng nói: “Bị dọa chết khiếp à, lúc tôi biết cũng bị dọa chết khiếp đấy, sao anh không sặc bánh kem bất tỉnh luôn nhỉ? Không hổ là anh, khả năng chịu đựng luôn rất tốt, chắc chắn là người làm chuyện lớn.”
 
Văn Nhân Du im lặng, bậc thầy nói móc phát công, anh chỉ đành đợi cô xả hết lửa giận.
 
Vân Thiển nghĩ thầm, may nhờ sự hun đúc của Chúa cứu thế nên bây giờ cô chẳng thấy bất ngờ với rất nhiều chuyện.
 
Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ đều là người chạy từ thế giới tận thế ra, dù cho giữa bọn họ có cảm giác liên thông thì thế nào, chuyện cũng chẳng to tát mấy.
 
Cái họ quá đáng chính là không những có cảm giác liên thông, bọn họ còn CMN tải lên đám mây, đã vậy không cài mật khẩu, để người khác biết.
 
Ngay cả Ô Tề Hải chưa gặp cô lần nào mà đã biết rõ anh từng làm gì với cô, Vân Thiển không tự ái sao?
 
Vân Thiển thở phì phò ăn bánh kem: “Anh không muốn giải thích gì sao? Ví dụ như thần linh mặc áo giáp trước kia, anh và thần linh có quan hệ gì?”
 
Rốt cuộc thần linh áo giáp cùng với người xuất hiện ở thư viện Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang và thần linh tóc trắng xuất hiện ở quảng trường siêu thị lúc sau có phải cùng một người hay không?
 
Và cả bé trai tóc dài màu bạc trong trí nhớ của cô có liên quan gì đến chuyện này.

Nếu như không nhờ ký ức của Lôi Hoài An khơi dậy, thậm chí cô còn không nhớ ra đoạn ký ức này.

 
Người bạn nhỏ rất giống Tống Hành Chỉ trong trí nhớ cô và cả bé trai tóc trắng có liên quan gì?
 
Bọn họ đều có cùng khuôn mặt.
 
Vân Thiển muốn biết tất cả!
 
Văn Nhân Du: “Tôi không thể nói.”
 
Thấy mày Vân Thiển nhăn lại, anh khom lưng, áp sát cánh môi bên tai cô: “Mặc dù tôi không thể nói cho em biết, nhưng em có thể đích thân đi hỏi ngài ấy đó.

Tôi tặng thêm cho em một tin, cảm giác của tên đó và chúng tôi đối với em đều giống nhau.”
 
Bàn tay anh xoa vòng eo mảnh mai của Vân Thiển, ôm cô đi về phía đám đông đang khiêu vũ, nói tiếp: “Em chỉ cần đứng đó, không cần làm bất cứ chuyện gì, đối với chúng tôi cũng là cám dỗ lớn nhất.”
 
Vân Thiển đi theo bước nhảy của Văn Nhân Du, lòng dấy lên suy nghĩ lạ lùng, ngay cả thần linh cũng có cảm giác giống họ, không lẽ bọn họ…
 
“Á á á á á á !!!”
 
Tiếng thét bất chợt cắt ngang mạch suy nghĩ của Vân Thiển, cô và Văn Nhân Du cùng những người khác đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng hét.
 
“Đấy là cái gì?”
 
“Đang đóng phim sao? Hay là tiết mục gây bất ngờ của tên nào đó?”
 
“Tôi không thích kiểu tạo bất ngờ này.”
 
“Không, mọi người nhìn đi, đó là quái vật thật đấy! Là thật đấy! Chạy mau!”
 
“Vệ sĩ! Vệ sĩ!”
 
Càng ngày càng nhiều người bắt đầu la hét, hoảng loạn chạy thục mạng!
 
Một con quái vật da xanh máu me đầm đìa, tay chân gầy đét, cái đầu khổng lồ, mắt to đen kịt đến lạ lùng đang đứng ở đó, giống như người ngoài hành tinh xấu xí thường thấy trong phim điện ảnh và truyền hình.
 
Hai cái xác ngã dưới chân nó, một là xác phụ nữ bị ngắt đầu, một là xác đàn ông bị xé toạc cơ thể thành hai nửa, ở giữa trống rống giống như quái vật chui ra từ trong người anh ta.
 
Vân Thiển nghĩ đến con sâu sặc sỡ tấn công cô lần trước.

Cô nhớ Văn Tư Thành  nói những quái vật này sẽ chỉ tấn công người chơi.

Người đàn ông trung niên kia là người chơi sao?
 
Quái vật da xanh nhìn thấy con người chạy khắp nơi, hưng phấn há to cái miệng đầy răng nhọn.
 
Vệ sĩ riêng của những người giàu thuê cũng không thể chống lại quái vật da xanh, bị nó ném sang một bên dễ như trở bàn tay, hôn mê bất tỉnh.
 
Lúc này Vân Thiển đang đeo mắt kính, có thể thấy rõ cả nếp nhăn trên da quái vật.

Cô vốn gan thỏ, gặp phải chuyện như vậy trong thế giới hiện thực, hai chân càng run rẩy, con ngươi phóng to, tìm kiếm vũ khí vừa tay xung quanh.
 
Đúng rồi, balo không gian của cô còn có một túi ngủ phủ bụi, trốn vào đó chắc chắn an toàn… Cô nhìn thấy hai người đang chạy chợt té ngã, quái vật cách bọn họ rất gần, động tác lấy túi ngủ khựng lại.
 
“Chạy!” Văn Nhân Du kéo Vân Thiển đang đứng im bất động ra phía ngoài.
 
Thế giới anh sống cũng có người bóng cho nên gặp quái vật như vậy cũng không hoảng sợ, tìm nơi an toàn trốn rồi lại xem có ai khác giải quyết nó không.
 
Chạy được một nửa, Vân Thiển đột nhiên phản ứng mạnh, giật tay khỏi tay anh.

Văn Nhân Du sửng sốt quay lại nhìn.
 
Chỉ thấy Vân Thiển nhấc một băng ghế đánh về phía quái vật da xanh, khiến động tác nó khựng lại, rồi vội vàng đỡ hai người dưới đất, dìu hai người kia bỏ chạy bằng cơ thể không mấy cường tráng của mình .
 
Cả ba lảo đảo chạy về phía Văn Nhân Du, khó khăn lắm mới trốn khỏi sự tấn công của quái vật da xanh.
 
Văn Nhân Du cau mày, giúp đỡ một người, anh hỏi: “Bạn của em?”
 
Vân Thiển: “Không quen, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu.” Cô hít mũi, trái tim sắp nhảy vọt tới cổ họng, giọng run cầm cập: “Hết cả hồn, may mà nó chạy chậm.”

 
Văn Nhân Du không biết nên nói Vân Thiển thế nào, bản thân cô đã sợ đến như vậy mà còn theo bản năng chạy đi cứu người.
 
Văn Nhân Du không khỏi mắng cô: “Sao em không nghĩ cho mình một chút? Em cũng đâu có khả năng gì đặc biệt …”
 
Vân Thiển đành chịu đáp: “Tay nhanh hơn não, tôi làm sao được đây.”
 
Đây có lẽ là kết quả được ngài đồng chí Vân hun đúc từ nhỏ.
 
Vân Thiển: Ghét thật, mình là người từ khi ba tuổi đã muốn hủy diệt thế giới và vẫn luôn kiên trì với lý tưởng này đến nay đấy!
 
Văn Nhân Du nghe thấy lời Vân Thiển, không nói nữa, khuôn mặt ánh lên chút dịu dàng.
 
Hai người được cứu không kịp cảm ơn, quái vật da xanh vẫn đang đuổi theo phía sau, bọn họ phải chạy trước mới được!
 
Hiển nhiên hành vi cướp con mồi từ tay quái vật da xanh của Vân Thiển đã chọc giận nó.
 
Trên đường đuổi theo, nó vẫn cứ bám chặt đám người Vân Thiển, cứ như không thấy những người khác.

Có vẻ nó càng ngày càng thích ứng với thế giới hiện tại, tốc độ dần tăng lên, chướng ngại vật đám Vân Thiển tiện tay bày ra lúc chạy trốn chẳng là gì đối với nó.
 
Khoảng cách càng ngày càng gần, thậm chí Vân Thiển có thể nghe thấy hơi thở của quái vật da xanh phả ra đằng sau.
 
“Chết đi, lũ dị nguyên quấy phá thế giới chúng tao!”
 
Máu nóng bắn lên thân bốn người, có người giải quyết quái vật da xanh rồi!
 
Sau lưng có người dịu dàng nói với Vân Thiển: “Hỡi quý cô có bóng lưng xinh đẹp, yên tâm đi, cô an toàn rồi!”
 
Người nói chuyện vừa màu mè vừa thích cưa gái thế này, Vân Thiển chỉ biết một người.
 
Bùi Chí Vũ nhìn thấy người phụ nữ ban nãy cứu người khiến con nai con của anh nhảy nhót bất chợt quay đầu lại.

Vừa nhìn, không ngờ lại là Vân Thiển, khuôn mặt tươi cươi niềm nở của anh lập tức tối sầm, nai con trong lòng chết không kịp ngáp, đã vậy còn lên mốc.
 
Anh nhìn sang người bên cạnh Vân Thiển.
 
“Đệch! Anh không phải là ông chủ bụng dạ đen tối ở lữ quán kia sao? Anh, anh, anh…!
 
“Anh, anh ở đây lộn xộn gì đó, tranh thủ thời gian xóa ký ức bọn họ…” Bùi Hướng Nhu nhìn thấy Vân Thiển và Văn Nhân Du thì sửng sốt, thấp giọng nói: “Trước tiên xóa ký ức người bình thường, khôi phục hiện trường rồi lại hỏi chuyện bọn họ.”
 
Bùi Chí Vũ: “Ừ.”
 
Lúc này Vân Thiển mới để ý Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu mặc quần áo đồng nhất, giống như trang phục chiến đấu của siêu anh hùng, có hai mươi người xử lý hiện trường ăn mặc giống bọn họ.
 
Những người này tập trung mọi người lại với nhau, trừ Vân Thiển và Văn Nhân Du.
 
Một người trong đó lấy thiết bị giống như gậy tự sướng nhắm về phía mọi người.

Tia chớp lóe lên, vẻ mặt mọi người đờ đẫn.
 
Bùi Hướng Nhu nói: “Một tên trộm lẩn vào hội trường, vì bị phát hiện nên trên đường chạy trốn đã ngoài ý muốn giết chết hai người, hiện giờ không biết trốn ở đâu.

Mọi người bị dọa sợ, hội trường đã báo cảnh sát, cảnh sát đang trên đường tới.”
 
Ký ức thay đổi.
 
Không ai nhớ được quái vật da xanh, chỉ nhớ một tên trộm giết người không rõ mặt mũi.
 
Những nơi bị quái vật da xanh phá hỏng được khắc phục nhanh chóng, hai cái xác cũng được sửa lại thành bộ dạng chết do mất máu nhiều sau khi bị dao đâm.
 
Vân Thiển trố mắt quan sát, cảnh tượng bọn họ xử lý quái vật xuất hiện thành thạo như thế nói lên điều gì, nói lên chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần…
 
Vân Thiển vẫn luôn nghĩ thế giới cô sống rất an toàn, kết quả mọi thứ hôm nay nói cho cô biết: Xin lỗi bạn yêu, thế giới của bạn có hợp tác với người áo đen trong phim đấy!
 
Trước khi cảnh sát đến, cô và Văn Nhân Du được anh em họ Bùi dẫn đến cứ điểm Bang hội người chơi tại Hải Thành.
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment