Cận Vị Lai

Chương 28

Gian Đồng tiến lên một bước, vỗ vai Tĩnh Nhân, “Cậu cũng vậy, đều phải sống đấy!”

Bạch đứng bên cạnh Tĩnh Nhân, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.

Sau khi vẫy tay từ biệt hai người, Tĩnh Nhân cứ đứng im tại chỗ như vậy một lúc lâu.

“Đi thôi, đến lúc chúng ta nên rời đi rồi.” Bạch ghé sát vào Tĩnh Nhân nói.

Tĩnh Nhân nhìn hắn, “Bạch, cậu nói xem, chúng ta có thế tiếp tục sinh tồn ở thế giới này được không?”

Tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, Bạch trả lời, “Nhất định có thể, bởi vì, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Giọng nói kiên quyết mà chắc chắn.

Tĩnh Nhân xoa viền mắt đã có chút nước, “Ừm.” Dùng sức gật đầu.

“Thôi không cần nghĩ nhiều nữa, chúng ta trước hết hãy rời khỏi đây.” Bạch nhìn vào đôi mắt của cậu, “Chỉ cần cậu nhớ kỹ, mặc kệ tương lai có ra sao, ở bên cạnh cậu vẫn còn có tôi. Tôi sẽ là người cuối cùng ở bên cậu. Nhớ kỹ cái này là đủ rồi.”

Đài phun nước lần thứ hai lại phun lên, phun lên một cột nước thật cao, bay lên không trung rồi rơi xuống tạo thành bọt nước trắng xóa.

………………………………

Khu nhà ở của Tĩnh Nhân tuy rằng người tương đối ít, nhưng sân thượng, cửa đều có tang thi tụ tập, liên tục đập vào cửa kính, bệ cửa sổ, cửa ra vào, phòng ốc khắp nơi đều trở thành một đống hỗn độn. Vì thế để tránh hấp dẫn lực chú ý của nhóm lớn tang thi đang tụ tập dẫn đến rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, Tĩnh Nhân và Bạch đều cẩn thận đi vòng qua những chỗ có tang thi, tránh không tấn công trực tiếp.

“Đến rồi!”

Mặc dù biết phát ra âm thanh có thể khiến cho tang thi chú ý, nhưng khi sắp về được đến nhà Tĩnh Nhân vẫn khó nén được kích động mà khẽ nói một câu.

“Chú ý, ở cửa có tang thi.” Bạch kéo Tĩnh Nhân lại, đề phòng cậu quá xúc động mà không để ý tình huống xung quanh, mù quáng vọt tới.

Tĩnh Nhân xoay người dùng tay ra hiệu với Bạch, ý bảo mình đã biết rồi, sau đó lấy ra súng bắn tỉa, đặt ở trên vai, mắt phải nhìn vào ống kính, nhắm ngay một con tang thi đang đứng ở cửa, tay không ngừng ngào lên cánh cửa màu trắng.

Đúng lúc cậu đang kéo xuống chốt bảo hiểm, chuẩn bị bóp cò thì một cánh tay từ phía sau ngăn cậu lại. Tĩnh Nhân dừng lại động tác, không hiểu quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch ở bên cạnh lắc đầu với cậu.

“Có chuyện gì sao?” Tĩnh Nhân hỏi.

Bạch tiến lại gần, “Không thể nổ súng.” Vừa nói hắn vừa đóng lại chốt an toàn.

“Tại sao?”

“Tiếng súng quá lớn, sẽ càng hấp dẫn thêm nhiều tang thi.” Bạch giải thích.

Vừa nói xong Tĩnh Nhân liền hiểu ý của hắn. Quả thực, tình huống hiện tại không thể so sánh với tình huống chạy thoát khỏi trường học, mục đích bây giờ không phải là tiêu diệt tang thi, mà là để vào được nhà. Nếu dùng súng ngược lại sẽ khiến càng nhiều tang thi tới chặn ở cửa, như vậy lại càng khó đi vào.

Bạch bổ sung thêm, “Hơn nữa, đã qua lâu như vậy, cậu cũng đâu còn đủ đạn.”

“Vẫn còn 5 phát.” Tĩnh Nhân thành thật trả lời.

Vốn là khẩu súng sáng nay Bạch ngẫu nhiên bắt Tĩnh Nhân mang theo, tất nhiên sẽ không có nhiều đạn. May mà cậu đã tìm được một ít ở trong phòng dụng cụ của trường (mặc dù chuyện trong trường có tàng trữ súng đạn bản thân tác giả cũng thấy rất kỳ quái).

“Thế nên…” Bạch khẽ gật đầu, “Chuyện kế tiếp cứ giao cho tôi đi.”

“Giao cho cậu?….”

Còn không hiểu được ý của những lời này, Tĩnh Nhân sau đó liền thấy Bạch phi như tên bắn ra ngoài.

“Chờ…” Tĩnh Nhân theo phản xạ có điều kiện gọi hắn trở lại, nhưng một giây sau liền phản ứng kịp, lập tức dùng tay bịt kín miệng mình lại.

Tiếng động làm hấp dẫn bọn tang thi, khiến cho bọn chúng cảm nhận được có người sống, đây là kết luận mà cậu đã đưa ra sau nhiều lần chiến đấu.

Có điều Tĩnh Nhân không muốn Bạch một mình đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy, tuy rằng trong tay không có vũ khí thì cũng không làm được gì, thế nhưng… ít nhất… vẫn có thể trợ giúp Bạch.

Tuy nhiên, lúc Tĩnh Nhân chạy ra cũng là lúc cậu thấy đầu tang thi văng đầy đất, cùng với Bạch vẫn đang an ổn đứng ở giữa.

Bạch quay đầu lại, “Thật đúng lúc, tang thi đã giải quyết xong hết rồi.”

Lúc này Tĩnh Nhân cũng không biết nên phản ứng như thế nào cho tốt.

“Chúng ta tranh thủ thời gian vào đi, một lát nữa sẽ có tang thi vây tới.”

Vừa mở cửa, hai người liền lập tức chạy vào, cánh cửa ở phía sau theo đà đóng sầm lại.

………………………………….

“Tút… tút… tút….”

Sau một chuỗi tiếng tút dài, đường truyền báo tín hiệu bận. Tĩnh Nhân tắt cuộc gọi đi, sau đó ấn gọi lại, lần thứ hai bấm xuống dãy số đã thuộc lòng, đưa điện thoại đến bên tai đợi kết nối. “Tút… tút… tút…” Nét mặt cậu lộ rõ vẻ khẩn trương, liên tục lầm bầm “Nhấc máy đi, nhấc máy đi”. Đáng tiếc, kết quả vẫn khiến cậu thất vọng như lần trước.
Bình Luận (0)
Comment