Thành thị đổ nát, trật tự hỗn loạn, luật lệ bị phá bỏ. Màn đêm đang từ từ phủ xuống, bóng tối đăng lặng lẽ bao trùm lên khắp nơi.
Ở một cửa hàng tiện lợ 24/7, phía trước đã bị phá hư hơn phân nửa, ngọn đèn luôn bật cả ngày lẫn đêm lúc này lại tắt đi, chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt phản chiếu lại từ những tấm thủy tinh bị vỡ dưới sàn.
Bên trong bỗng truyền ra tiếng kêu của một người đàn ông: “Không được, các anh không được làm như thế!”
Nếu như thay đổi góc nhìn từ phía trong, chúng ta có thể thấy hàng hóa, giấy vệ sinh, móc treo quần áo, kẹo, bánh bích quy,… đều bị vứt vương vãi khắp nơi. Mấy tên côn đồ quần áo nhếch nhác, tóc thì nhuộm xanh đỏ tím vàng, lại còn xỏ khuyên, đeo vòng vèo các thứ đang liều mạng cướp đoạt, vơ vét vật tư trong cửa hàng, mặc kệ là vô dụng hay hữu dụng đều nhét hết vào trong túi. Một người đàn ông trung niên yếu, mắt đeo kính đang quỳ trên mặt đất, nỗ lực dùng ngôn ngữ cầu xin bọn họ dừng lại hành động cướp đoạt như vậy: “Van xin các anh, đây là tất cả những gì còn lại để duy trì cuộc sống của tôi, các anh mà cầm đi tôi sẽ chết đói, van xin các anh…”
“Nói nhiều!” Một tên dáng vẻ dữ tợn dùng chân đạp vào đầu người đàn ông, đầu hắn đập xuống sàn nhà đến “cốp” một cái.
Ánh mắt cầu xin của người đàn ông nhất thời trợn lên.
Tên côn đồ thô bạo dường như vẫn chưa hết giận, hắn còn đạp chân lên đầu người kia, dùng sức giẫm xoay vài cái. Tiếng cót két của đầu người chủ cửa hàng ma sát với sàn nhà liên tục truyền đến, người đàn ông chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt kêu cứu. Vài tên côn đồ đứng cạnh mới nghe thôi mà đã sởn da gà, một tên tóc vàng trong đó hơi do dự, xong vẫn mở miệng nói, “Đại ca Cường, hắn ta sắp chết rồi.”
“Sao vậy, mày sợ à?!” Tên được xưng là đại ca Cường liếc mắt nhìn hắn.
“Không phải, không phải.” Hoàng Mao liền vội vàng lắc đầu.
“Sợ cái gì, có cái đ** gì mà phải sợ.” Đại ca Cường vừa nói chuyện nhưng động tác dưới chân vẫn không dừng lại, máu tươi đỏ sẫm chậm rãi từ trán người chủ cửa hàng chảy ra, từng chút từng chút một lan ra thành một vũng máu. “Bây giờ tang thi đang hoành hành khắp thế giới, chính phủ đều đã
ốc còn không mang nổi mình ốc*, nói không chừng chỉ ít lâu sau toàn bộ quốc gia sẽ bị sụp đổ, mày còn sợ có cảnh sát tới bắt mày?!”
*ốc còn không mang nổi mình ốc: thân mình còn chưa tự lo được.Hắn nói đến nỗi kích động, lực dưới chân càng tăng thêm, “Hiện tại đã thành thế giới kẻ mạnh chiếm đoạt kẻ yếu, lũ già yếu ớt thế này trước sau gì cũng trở thành lương thực của chúng ta!” “Hự” một tiếng, ánh mắt của người đàn ông bị đạp lóe lên tia sợ hãi cuối cùng, rồi sau đó liền triệt để không phát ra âm thanh gì nữa.
“Đại… đại…đại ca, lão già này chết rồi…” Hoàng Mao run rẩy chỉ vào người phía dưới.
Đại ca Cường chụp lấy cánh tay của Hoàng Mao, “Trông mày chả có tí tiền đồ nào cả, mới giết một người mà đã sợ đến như vậy, sau này chúng ta còn phải giết nhiều người hơn nữa, mày đừng có làm tao phải mất mặt.” Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Đại ca nói đúng.” “Đại ca nói đúng, giết là giết! Không nói nữa, đi thôi.” …. Vài tên phía sau thấy thế nhanh chóng lên tiếng lấy lòng đại ca.
“Đều đã chất đầy túi chưa?” Tên đại ca nhìn đàn em đằng sau của mình, thấy tất cả đều gật đầu khẳng định. “Vậy đi thôi.” Hắn dẫn đầu đi ra ngoài. Mấy tên phía sau vội vã đuổi kịp.
Chỉ còn lại Hoàng Mao vẫn đứng ngây ra ở đó, sau khi phản ứng kịp, hắn cũng vội vàng chạy theo đại ca.
Đám người đi ra bên ngoài, khu buôn bán này đã trở thành một cảnh tượng hoàn toàn đổ nát, cách đó không xa có thể thấy được khói đang bốc lên cuồn cuộn trên vài nóc nhà.
“Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?” Một tên côn đồ xỏ đầy khuyên tai hỏi.
Đại ca Cường nhìn xung quanh một chút, “Đến siêu thị ở góc đường kia.”
“Hả? Chúng ta không phải vừa đi ra từ cửa hàng tiện lợi sao?”
“Thằng ngu!” Đại ca Cường dùng sức đập một chưởng vào đầu tên đàn em, “Không đi lấy thêm vũ khí, gặp phải tang thi mày định đối phó thế nào?”
Đại ca Cường quay lại phía sau, hất tay lên, “Tất cả đi theo tao!”
Thân ảnh mấy tên côn đồ nhanh chóng biến mất ở góc đường.
Chỉ còn lại thi thể người đàn ông trong cửa hàng, đầu bị bẻ ngoặt sang một bên, đôi mắt mở to tràn đầy oán hận vẫn không cam lòng nhắm lại, một mực nhìn chằm chằm hướng bọn họ đã rời đi.
*Bê: Chương này ko có 2 nhân vật chính nhỉ o.0