Có lẽ là do được làm từ xi măng cốt thép, ngọn lửa lan ra xung quanh, chỉ để lại những vệt cháy đen sì, nhưng vẫn không thể nào tạo ra một ngọn lửa thực sự làm tòa nhà bốc cháy lên. Ngọn lửa nhỏ nhưng ở gần đó các loại cây cối và vật dễ cháy cũng không ít.
Tĩnh Nhân cũng không đến gần đám cháy, mà chỉ đứng từ xa nhìn chiếc xe đang bị thiêu đốt, ánh lửa đỏ rực chiếu lên khuôn mặt của cậu.
Bạch quan sát xung quanh, tuy rằng bên ngoài gần như đã bị cháy sạch, nhưng rõ ràng vẫn có thể nhìn ra đây chính là đồn cảnh sát. Bạch chọn một chỗ tương đối an toàn đi tới, bức tường vẫn còn có thể gọi là nguyên vẹn.
“Hử?” Bỗng nhiên một tờ giấy đang bị lửa bén vào một góc bay đến dưới chân Bạch, Bạch nhặt nó lên, dập tắt lửa trên tờ giấy, giơ lên trước mặt, xem qua một lượt.
Đây hẳn là lệnh truy nã, ở phía trên cùng có 3 chữ “Lệnh truy nã” được phóng to, văn bản đã bị lửa đốt hơn phân nửa. Đường nhìn của Bạch chuyển sang phần nội dung:
“Họ và tên: Lý Cường.
Hành vi phạm tội:
Ngày 15 tháng 8 năm 2018, tại khu vực Tuyền Quang tỉnh Hồng Vệ
(cái này ta ko chắc đâu, nói chung đây là một nơi nào đó…) đã xảy ra một vụ án giết người hàng loạt, khiến 6 người tử vong, 12 người bị thương. Sau khi điều tra, Lý Cường, một tên được giới xã hội đen gọi là “Đại ca Cường” chính là nghi can số một, hiện nay vẫn đang lẩn trốn, đàn em của hắn cũng không thấy tăm hơi…”
Bạch nhìn qua phần ảnh truy nã ở bên trái, trên đó là một gã đàn ông trung niên mày rậm mắt to. Cầm lấy tờ giấy đưa cho Tĩnh Nhân, tay hắn chỉ vào bức ảnh, “Là hắn…”
Bên kia, một đoạn gỗ bị đốt cháy “rầm rầm” rơi xuống.
Tĩnh Nhân tiến lên một bước, cúi xuống cầm lên một mảnh vỡ bị văng ra sau vụ va chạm, đặt nó trong lòng bàn tay ngắm nghía một chút, dường như cậu đang nghĩ đến cái gì. Sau đó liền cất nó vào túi áo.
“Bạch, chúng ta đi thôi.” Tĩnh Nhân nói với Bạch đang đứng cạnh quan sát cậu.
“Ừ.”
Bạch ném lệnh truy nã trên tay vào trong ngọn lửa, mặc cho ngọn lửa hừng hực nhanh chóng đem nó biến thành một đống vụn tro tàn, sau đó liền trở về bên cạnh Tĩnh Nhân.
Hai người quay lại chạy về chỗ xe của mình, đồn cảnh sát bỗng nhiên truyền ra tiếng động. Bước chân dừng lại, cả hai cùng nghe ngóng, dường như có ai đó đang cố gắng thoát ra từ đống gạch vụn bên kia.
“Có người?” Đây là phản ứng đầu tiên của Tĩnh Nhân.
“Không phải.” Bạch quay người lại, phủ định suy đoán của Tĩnh Nhân, “Là tang thi.”
Tĩnh Nhân cũng theo đường nhìn của Bạch nhìn qua.
Một gã cảnh sát bị mổ bụng chậm rãi đi tới, ruột và nội tạng đều lòi ra bên ngoài, đung đưa trước cảnh phục. Mặc dù bên cạnh đều đang có lửa cháy, nhưng dường như bản năng của nó mách bảo nó phải né tránh nguy hiểm, trên đường nó đi đều tránh được ngọn lửa.
“Ngay cả đồn cảnh sát cũng không may mắn tránh khỏi sao?” Tĩnh Nhân xúc động nói.
Với nhiệm vụ là một lực lượng trọng yếu giữ gìn trật tự quốc gia, cục cảnh sát thất thủ cho thấy chính phủ ở một trình độ nhất định cũng không có cách nào kiểm soát được tình huống nạn tang thi bùng nổ. Thậm chí có thể nói cả phương pháp cơ bản nhất là tỏ ra họ vẫn ổn định cũng không cách nào làm được.
“Trong tình huống này, cục cảnh sát có thể chống đỡ là khả năng rất nhỏ, coi như đều trong vòng dự liệu của chúng ta.” Bạch nhàn nhạt nói, “Nếu không cũng chả cần truyền bá mấy cái thông tin giả để che dấu sự thật. Đáng tiếc, cho dù chính phủ có cố gắng đến bao nhiêu nữa cũng không thể khiến dân chúng tin tưởng.”
“Niềm hy vọng duy nhất có lẽ chính là quân đội.”
Tĩnh Nhân vừa nói vừa rút súng ra, nhắm vào đầu gã cảnh sát đang càng ngày càng tiến lại gần, mắt phải hơi nheo lại, bóp cò súng. Không ngoài dự đoán, đầu tang thi nổ tung như quả dưa hấu, dung dịch màu đỏ bắn tung lên trời, sau đó tang thi liền ngã xuống.
Cũng không thèm nhìn tang thi trên mặt đất một chút nào nữa, hai người bước nhanh rời khỏi chỗ đó.
Chỉ còn một câu nói vẫn còn quanh quẩn, “Thế giới này, rốt cuộc sẽ đi về đâu?”
Bầu trời ngày càng nhiều mây đen tụ lại, càng ngày càng dày hơn, hoàn toàn bao phủ mảnh đất này.