~ Editor: Gương~ Beta: Bút đẹp trai“Chỉ có xe đạp.” Tĩnh Nhân gật đầu, không chút do dự kéo Gian Đồng về hiện thực.
“Haiz~” Gian Đồng ôm đầu, “Các cậu không thể tìm được loại phương tiện nào dễ đi hơn một chút sao, đi bộ băng qua Thanh Hải – Tây Tạng, tôi thật không thể làm được a~.”
Tĩnh Nhân nhún vai, “Hết cách rồi, chiếc xe việt dã ban đầu của chúng ta bị hư rồi!”
Bạch nhìn Gian Đồng đang ôm đầu ngồi chồm hổm: “Cậu như vậy sẽ lại dẫn bọn zombie tới đó.”
“......” Tiếng chim líu lo bỗng im bặt.
“Hay là cậu có cách khác?”, Tĩnh Nhân nhìn trước nói một câu, tiếp theo đem mặt chuyển hướng Gian Đồng, “Được rồi, đừng náo loạn nữa, nói chuyện chính đi.”
Gian Đồng lập tức thu hồi biểu tình của mình, lộ ra vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Tình huống trước sau có sự khác biệt quá lớn làm cho Bạch nhịn không được liền hướng Tĩnh Nhân một cái nhìn đầy bối rối. Tĩnh Nhân giải thích “Tính cách trước kia của cậu ấy chính là như vậy, tuy rằng rất thích đùa giỡn nhưng khi có chuyện thì sẽ vô cùng nghiêm túc.”
“Nga.” Bạch tỏ vẻ hiểu được.
“Bất quá tôi là nói thật, chỉ có xe đạp thật sự rất khó khăn.”
“Gian Đồng?” Tĩnh Nhân bất chợt lên tiếng.
Gian Đồng liền lấy ra trong ngực một tấm bản đồ, mở ra, chỉ vào khu vực hình con gà trống phía dưới các tỉnh ven biển “Chúng ta hiện tại là ở nơi này”, sau đó ngón tay chỉ trên bản đồ vẽ ra một đường vòng cung lồi dẫn tỉnh ven biển khác nằm giữa hai tỉnh, “Mà các cậu muốn tới đây. Tổng cộng 1843 km, dù có là 1145 dặm Anh, thì các cậu lấy gì để tự tin rằng có thể dùng xe đạp tới đó?”
Với Tĩnh Nhân phải đi tới căn cứ quân sự của cha mẹ cậu, trước đó cũng không có giấu diếm Gian Đồng, Tĩnh Nhân sau khi qua sông không bao lâu thì liền nói rõ cho Gian Đồng mục đích của hắn và Bạch, do đó, Gian Đồng có thể sơ lược chỉ ra đích đến cuối này.
“Thế nhưng, xe đạp là phương tiện cơ bản nhất thay đi bộ có thể tìm được ở thời điểm hiện tại. Chấp nhận dùng trước, còn chuyện khác để bàn lại sau.” Tĩnh Nhân nói “Hơn nữa, các loại phương tiện như xe máy, xe ô tô, giữa đường dùng hết xăng dầu thì làm sao, với tình hình thực tế trước mắt, cũng không giống bất cứ chỗ nào cũng có thể tìm được nơi để cho cậu đổ xăng.”
“Việc này dễ xử lí, từng trạm xăng dầu bình thường đều có máy phát điện loại nhỏ. Có điện liền hết thảy đều khả thi.” Gian Đồng chống hai tay vào má, “Tuy rằng có thể sẽ có cướp bóc một số ít ở trạm xăng, nhưng chỉ cần đủ để chúng ta chống đỡ tới nơi là được rồi, hơn nữa theo cá nhân tôi xem xét, mặc dù các nơi đều có đại dịch, thế nhưng, tình hình dịch bệnh của phần lớn địa phương đều không đến nỗi nghiêm trọng như thành phố của chúng ta, đại đa số cây xăng đều chưa bị phá hoại.”
“Rất có lý” Bạch tán thành.
Gian Đồng nhìn về phía Tĩnh Nhân đang suy nghĩ, “Cậu cũng biết rằng với tình hình hiện tại các quy tắc trước kia đều không còn phù hợp, cần phải tập trung vào tương lai hơn nữa, không thể chỉ quan tâm ở hiện tại.”
“Cho nên..kế tiếp, chúng ta nên làm gì đây..”, Tĩnh Nhân ngẩng đầu “Cứ như cậu nói, đầu tiên cứ tìm một phương tiện giao thông nào có thể dùng được, sau đó mới tìm trạm xăng dầu…”
“Không được, tìm thức ăn và nước uống trước đi, những thứ đó đều hết cả rồi, tôi hiện đang muốn chết đói đây……”
Tĩnh Nhân nhìn về phía Gian Đồng đang làm bộ dạng hấp hối, “Uy uy, nói đến cùng cũng chỉ là vì cậu đã đói bụng và không muốn đạp xe….” thở dài, “Thật là hết cách với cậu.” Nói xong liền tiến lên chiếc xe đạp
“Tôi mới không phải vì vậy đâu!” Gian Đồng hướng bóng dáng to lớn của Tĩnh Nhân phản bác.
“Không cần nói lớn tiếng như vậy, sẽ lại đưa zombie tới.”
Bạch trưng ra vẻ mặt vô cảm nói.
“......” Gian Đồng lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Tĩnh Nhân ở phía trước đối với Bạch liền giơ ngón cái biểu tình đồng ý hiện rõ.
……………………………………………
Thời điểm nam nhân mở mắt ra mọi người đều đang bận rộn. Xe bus đang chạy chầm chậm về phía trước, người lái xe chính là ông chú làm văn phòng, Tuyết Kiến cùng với một người phụ nữ trung niên đang quan sát tình hình ở bốn phía bên ngoài. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Tuyết Kiến cười cười và bảo “Tỉnh rồi”.