~ Editor: Bê~ Beta: Bê“Cô Tuyết Kiến, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Tiểu Thiến không biết nên làm thế nào cho phải, lòng bàn tay bởi vì dùng sức mà rịn ra mồ hôi.
Tuyết Kiến quay đầu: “Đem xe lái qua!”
“Hả?”
Thạch Điền kinh ngạc há to miệng, tựa hồ không thể tin lời cô vừa nói.
“Tôi bảo lái qua!” Tuyết Kiến dùng sức vỗ một cái lên lưng ghế dựa.
“A, được!”
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Tuyết Kiến bình thường vẫn luôn ôn hoà, Thạch Điền không dám hỏi nhiều, dùng sức đạp chân ga. Xe lập tức khởi động, ống ga phun ra khói đen đặc, phi thẳng về hướng công trường.
Xích Mộc chạy về đầu tiên cũng không nói tiếng nào, chỉ ngồi trên ghế.
“Cô Tuyết Kiến…” Tiểu Thiến ngửa đầu nhìn cô, không biết cô định làm gì.
“Tin tưởng cô.”
Tuyết Kiến an ủi vỗ lưng Tiểu Thiến, ngoài cửa sổ tiếng súng không ngừng rót vào tai. Tuyết Kiến nhìn ra phía ngoài, từng cái từng cái đầu giống trong trò “Chém hoa quả” bị bắn vỡ toang, chất lỏng bay tung toé. “Dừng lại!” Cô ra lệnh.
Thạch Điền khẩn cấp phanh xe, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai.
“A Dũng, Tĩnh Nhân, Bạch, Gian Đồng, mau lên xe!” Tuyết Kiến gọi mấy người đang ở giữa đàn tang thi chiến đấu đến phấn khởi.
Tĩnh Nhân nghe được tiếng hét liền ngẩng đầu.
Một tiếng súng vang lên bắn nát đầu con tang thi ở phía sau đang định nhào tới cắn cổ Tĩnh Nhân. “Cẩn thận một chút, lúc chiến đấu không được phân tâm.” Bạch nói.
“Ừ.” Tĩnh Nhân gật đầu.
“Mở một đường đến chỗ đó, đem tang thi cản đường đều đánh bay.”
Tuyết Kiến vừa theo dõi tình hình phía trước vừa ra lệnh.
Thế là xe buýt lại chậm rãi khởi động, không chút lưu tình mà đem nghiền ép mấy con tang thi ở phía trước, một số muốn nhào tới đều đụng phải hai bên.
“A!!” Bé gái và Xuân Di đồng thời kinh ngạc thốt lên.
Tuyết Kiến theo hướng âm thanh nhìn sang, không biết từ lúc nào có một con tang thi từ bên ngoài bám được vào xe buýt, mở được phân nửa cửa sổ định tiến vào trong. Chỉ trong chớp mắt, Tuyết Kiến tiện tay cầm lấy một thứ ở bên cạnh đập xuống đầu tang thi đang định chui vào. Tang thi rụt đầu lại,nhưng vẫn không chịu bỏ tay ra, thế là Tuyết Kiến lại đập thêm mấy lần, cuối cùng nhấc một chân đá, tang thi liền mất đà rơi xuống.
Dùng sức đóng cửa sổ lại, sau đó cô nói với những người còn lại trong xe, “Nhanh lên một chút, đều đem cửa sổ xe đóng hết lại!”
“Nha.” Tất cả mọi người lúc này mới như vừa tỉnh lại từ đại mộng. Tiểu Thiến tay chân lanh lẹ liền đem mấy cái cửa sổ gần nàng đóng lại, sau đó khoá chặt. Xuân Di đang ôm chặt Hoa Hoa cũng hỗ trợ đóng mấy cái còn lại.
“Cô Tuyết Kiến đem xe buýt lái tới rồi!.” Gian Đồng vừa ngăn một con tang thi từ phía sau đang định vồ lấy Bạch vừa nói, “Quả nhiên vẫn là cô giáo đáng tin cậy.”
“Theo tôi đến chỗ xe buýt, lúc đi đừng quên cẩn thận bọn tang thi bên cạnh.” A Dũng hướng về phía sau vẫy tay.
Xuyên qua cửa kính xe dường như đã bị phủ một lớp sương mù có thể nhìn thấy mấy người trong vòng vây tang thi đang chầm chậm di chuyển về phía này, Tuyết Kiến thần kinh căng thẳng, chú ý đến lúc khoảng cách tương đối gần, lập tức mở cửa ra.
Một con tang thi thấy cửa xe mở ra liền vọt tới trước mặt cô, Tuyết Kiến cầm lấy thanh gỗ đặt cạnh cửa vung tới, đem tang thi đập vào khung cửa, máu cùng dịch não theo cửa chảy xuống thành dòng.
“Tuyết Kiến!” Vừa chạy tới xe buýt A Dũng vừa hô.
“Đưa tay cho tôi!”
Tuyết Kiến kéo tay hắn lên xe, A Dũng thuận đà liền nhảy lên. Tiếp theo lặp lại động tác như vậy, Tuyết Kiến cùng A Dũng đem mấy người còn lại kéo lên xe.
Cửa “đùng” một cái đóng lại.
Không cần Tuyết Kiến mở miệng, Thạch Điền đang giữ vị trí tài xế liền biết sau đó phải làm gì, khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi bầy zombie, lập tức rời đi.
Gian Đồng “phù” một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Đừng xem nhẹ tình cảnh vừa rồi, dù là ai rơi vào trường hợp như thế lòng đều sẽ sinh sợ hãi, chỉ là ai có thể chế ngụ và ai không thể mà thôi. “Chúng ta chạy thoát được như vậy là thắng lớn rồi, đúng không Tĩnh Nhân?”
“Nói không sai.” Tĩnh Nhân đối với Gian Đồng lộ ra nét mặt tươi cười.