~ Editor:
Chúc Anh~Beta:
Bánh BềuXe bus cấp tốc đi xuyên qua bốn phương tám hướng các ngõ phố, Xích Mộc
thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, quan sát tình huống phía sau, qua một hồi, hắn xác nhận không có người đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm chuyên tâm nắm vô lăng lái xe.
Có chiếc xe bus này, dù chỉ có một mình, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút cũng có thể đến quân khu. Cách biên giới tỉnh không xa, độ nguy hiểm cũng không lớn. Xương ngón tay của Xích Mộc gõ lên mép sách, lề sách đã có một chút bị phai màu thành màu nâu giống như chiếc bàn. Hồi tưởng lại lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tang thi, một nữ sinh nói với hắn “Chúng ta cùng nhau nỗ lực rời thành phố này đi”, hắn lại giễu cợt một tiếng.
“Ai muốn cùng đi với mấy người đó chứ? Chỉ cần sau khi mình đến nơi đó, một mình mình xông lên diệt sạch đám tang thi làm nên sự tích, trong quân đội mọi người cũng nhất định sẽ nhìn mình với con mắt khác. Chỉ cần có thể được các nhân vật có quyền lực quan tâm, như vậy trong thế giới này quả thực mình cũng có thể coi như là đã thoát khỏi thân phận công dân tầm thường, có thể trở thành một thành viên đứng trên ngọn Kim Tự Tháp.” Xích Mộc tự nhủ.
Trước mắt là một cảnh tượng trống trải, hắn nhìn xuyên tầng kính dày trước mắt tựa hồ có thể tưởng tượng được chính mình ngày sau ở trước mặt người quen cũ mà hãnh diện, rửa sạch mối hận trước đây hắn bị bọn họ đứng ở trên cao mà cười nhạo.
Chỉ cần một chút thời gian, chỉ cần một chút thời gian... Xích Mộc xiết chặt nắm đấm làm vang lên tiếng kêu.
Bầu trời âm u, các tầng mây càng ngày càng dày đặc, nặng nề đè ép xuống.
Xe lái qua một quảng trường được lát đá cẩm thạch có hoa văn tỉ mỉ, ở giữa quảng trường xây một đài phun nước, đột nhiên từ bên phải con phố bắn ra một chùm sáng mang theo nhiệt độ cao, chuẩn xác xuyên qua thân xe bus, tạo ra một cái lỗ cháy đen lớn.
Xe bus theo quán tính tiếp tục đi lên phía trước, vài giây sau đó liền lật nhào xuống, một đường lăn tới quảng trường va vào đài phun nước, ầm ầm nổ tung.
Trước khi mọi thứ trở nên tối tăm hoàn toàn, Xích Mộc chỉ có duy nhất một ý nghĩ: ước mơ về tương lai của mình vẫn còn chưa được thực hiện a…
…………………………………………………………..
Ở bên đường, trong một khu dân cư ba tầng, nơi cửa sổ sát đất, một người đàn ông mặc quân phục màu đen trắng đang đứng, đem hết thảy mọi việc vừa xảy ra thu vào mắt.
“Dương thiếu tướng, sau khi bắn thử, tất cả hạt pháo đều bình thường.” Hắn hơi cúi đầu nói.
Ở cửa sổ thủy tinh, một mảnh nước song sánh gợn tràn lan ra phía sau, phản chiếu lên dáng dấp của người đàn ông đó, hình ảnh mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn rõ khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười yếu ớt.
“Ừ, cậu làm rất tốt.” Rồi dừng một chút, “Kế tiếp, kế hoạch của chúng ta cũng có thể thuận lợi tiến hành rồi.”
Phía ngoài, giữa tầng mây bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp, như xé bầu trời thành phố ra một nửa.
“Sét đánh rồi.”
Tĩnh Nhân liếc mắt một cái, trong nháy mắt, thế giới trở nên sáng sủa như ban ngày.
Không có ai tiếp lời. Tất cả mọi người cùng rơi vào trầm mặc, trạng thái như thế đã duy trì tới tận 20 phút. Sau khi đi tìm xe bus ở những nơi xung quanh, đều không có kết quả, mọi người đành dừng lại dưới một bóng cây ở cách nơi nổ pháo khá xa, người thì ngồi, người thì đứng hay nghiêng người dựa vào tráng rễ cây to lớn.
Không có ai hỏi xe bus đến cùng ở nơi nào, bởi vì đáp án đã rất rõ ràng.
“Chẳng trách khi đó cậu ta bảo tôi cho cậu ta mượn chìa khóa xe, tôi còn không rõ sao đang yên đang lành đột nhiên lại muốn đánh một chìa dự bị?” Thạch Điền lẩm bẩm “Người này đại khái đã sớm có kế hoạch trước rồi.”
Lại là một tiếng sét kinh hoàng đánh xuống. Trong giây lát đó, ánh sáng chiếu rọi ra khuôn măt Thạch Điền trắng bệch cùng môi run run.
“Hiện tại, trước tiên đem chuyện này để qua một bên đi.”
Bất cứ lúc nào, Tuyết Kiến đều đóng vai trò là người hòa hoãn không khí, “Quan trọng nhất bây giờ là lập tức tìm một nơi trú mưa, tí nữa khả năng sẽ có mưa lớn, lại có sét đánh, trú dưới cây như này rất không an toàn.”
“Cô nói xem, chúng ta bây giờ có thể đi bằng cái gì?” Thạch Điền ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cô.