Triệu Hi suy nghĩ một chút, hướng đứa trẻ vừa câu nệ lại hâm mộ đứng cách đó không xa gọi: “Hổ tử, theo chúng ta ăn sáng đi”.
Nàng từ trước tới nay sẽ không tùy ý giúp người, đa phần đều phải suy nghĩ cặn kẽ mới làm.
Thứ nhất, dưới ống kính của máy bay không người lái sáng nay, đứa bé này thực sự thèm ăn rõ như ban ngày.
Thứ hai, một đứa trẻ cũng sẽ không có tâm tư phức tạp như người lớn, mà bọn họ cũng bức thiết muốn hiểu rõ về triều đại Thiên Khải xa lạ này qua miệng Hổ Tử.
Hổ Tử không ngờ mình lại được một nhà tiên nhân mời ăn sáng cùng, vừa có chút luống cuống liên tục xua tay vừa thụ sủng nhược kinh nói: “Không cần…”
Mùi thơm tràn ra từ bánh bao thịt trên bàn cơm khiến cho bụng Hổ Tử nhộn nhạo như có đám trùng chạy loạn, chỉ cảm thấy môi khô miệng khát, không ngừng nuốt nước miếng.
Hổ Tử do dự một lát, đầu tiên là đi rửa tay mới dám cẩn thận từng li từng tí đi tới, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dài, thân hình nhỏ nhắn ngồi thẳng tắp, mông chỉ ngồi ba phần trên ghế, không dám ngồi hẳn vào.
Triệu Hi cười hỏi: "Hổ tử, ngươi muốn ăn nhân gì? Có nhân thịt heo cần tây, nhân thịt bò, nhân thịt dê và nhân tôm.
”
Đều là bánh bao nhân thịt!
Đầu năm nay có miếng cơm ăn đã là không tệ rồi, ngoại trừ những ngày lễ tết, nào có cơ hội chạm đến món ăn mặn? Hổ Tử nhớ rõ lần gần nhất được ăn mặn cũng là vào tết âm lịch, gia gia chia vào bát hẳn một miếng thịt nhỏ, tư vị tuyệt vời này trong ký ức hắn đến giờ vẫn cảm thấy mới mẻ.
Hổ Tử do dự một hồi, nhỏ giọng gọi nhân thịt heo rau cần.
Thịt trệ là thịt lợn rừng, loại thịt hạ đẳng, có mùi hôi khó chịu, các quý tộc chỉ ăn thịt bò thịt dê, cũng vì vậy người nghèo ngày lễ ngày tết chỉ được ăn chút thịt trệ giải thèm.
Hổ Tử không dám cùng các tiên nhân tranh đoạt nhân thịt dê bò trân quý, có thể nếm được chút thịt lợn rừng đã cảm thấy mỹ mãn.
Triệu Hi gắp một cái bánh bao thịt heo nhân rau cần cho Hổ Tử, Hổ Tử nuốt nước miếng luôn miệng nói: "Tạ tiên nhân ban thức ăn.
”
Ánh mắt Hổ Tử rốt cuộc cũng không thể rời khỏi chiếc bánh bao thịt, cái này khách với bánh bao trong ấn tượng của hắn, bánh bao thịt này lớn bằng một bàn tay của hắn, không chỉ mềm mại mà còn trắng nõn như mây trên trời, mùi lúa mạch trộn lẫn mùi thịt làm cho đám côn trùng tham ăn trong bụng chạy tán loạn.
Hổ Tử cẩn thận tách bánh bao thịt nóng hôi hổi ra, lộ ra nhân thịt heo cần tây bên trong rồi há miệng cắn một miếng.
Bánh bao nhân thịt này da mỏng nhân nhiều, mùi thịt heo tươi ngon cùng rau cần giòn tan trộn lẫn trong nước dầu, trước mắt Hổ Tử sáng ngời, chỉ cảm thấy cuộc đời này cũng chưa từng được ăn qua mỹ vị nhân gian bậc này.
Thịt lợn rừng này lại càng không có chút hôi tanh mùi vị, ngược lại thơm ngon vô cùng, mỹ vị đến cực điểm!
Người Triệu gia nhìn bộ dáng hổ tử ăn như hổ đói, trong lòng lạnh ngắt.
Đoán chừng triều Thiên Khải không có nhiều lương thực đi…
Triệu Hi ăn bánh bao nhân thịt dê, hỏi Hổ Tử: “Tiêu Thính Vân kia thoạt nhìn không giống người trong thôn các ngươi?”
Hổ Tử chỉ cho là được kỳ ngộ gặp qua tiên nhân, hiện giờ tiên nhân đặt câu hỏi, hắn đem những gì mình biết giống như đổ hạt đậu toàn bộ nói ra, chỉ sợ có điều bỏ sót.
Hổ Tử liếm liếm dầu dính ở môi, nhớ lại nói: “Bẩm tiên nữ tỷ tỷ, Thính Vân thúc thúc đích xác không phải người trong thôn Đào Hoa chúng ta, năm ngoái thời điểm có ôn dịch cha ta cứu hắn ở bờ sông, không nghĩ hắn tỉnh lại đã mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ tên, cho nên liền ở lại nhà của chúng ta.
"
Dáng vẻ Tiêu Thính Vân tuấn lãng vô song lại đoan chính, tuy rằng trên người không có tín vật gì, nhưng lúc cứu lên quần áo bất phàm, đoán chừng là người đại phú đại quý.
Vương lão đầu muốn cứu công tử phú quý này, đến lúc đó người nhà của hắn tìm đến cũng có thể được đáp tạ một phen.
Ai ngờ đợi từ ngày này qua tháng khác đã hơn nửa năm, căn bản không thấy người tới tìm, Vương lão đầu liền không hề trông cậy vào nữa.