Đương nhiên nàng không phải phân phát từ thiện, trong lòng biết rõ nếu lần này tặng đồ thì chắc chắn sẽ có người biết xem hàng tìm tới cửa, bởi cái miệng của tên Trần tú tài này sẽ loan tin tới mấy con phố.
Trần tú tài nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, hào phóng đưa luôn hai tờ giấy cho thôn trưởng lau nước mũi.
Sau khi thôn trưởng lau chùi sạch sẽ thì vo hai tờ giấy bẩn lại ném vào thùng rác cạnh bàn ăn trước ánh mắt đau lòng của Trần tú tài.
Thôn trưởng nghĩ ngợi hỏi: “Xin hỏi các vị muốn khai hoang bao nhiêu đất để lát nữa ta trở về triệu tập mấy thanh niên trai tráng?”
Triệu Chí Dân là người có quyền lớn nhất ở đây, hắn cười nói: “Tầm ba mẫu đất đi."
Thôn trưởng nghe mà sửng sốt, nhìn năm người Triệu gia rồi uyển chuyển nói: “Thưa tiên nhân, ba mẫu đất có hơi ít không? Ta e đến lúc đó lại không đủ lương thực để ăn mất.”
Ruộng đất triều Thiên Khải được tính dựa trên số nam nhân trong nhà.
Nếu trong nhà có nhiều nam giới thì cũng có được trong tay ít nhất hai ba mươi mẫu ruộng.
Chỉ ba mẫu ruộng thì sống kiểu gì bây giờ? Hơn nữa một nhà tiên nhân còn thu nhận thêm tiểu tử Tiêu Thính Vân kia nữa.
Dù không biết hắn ở lâu dài hay chỉ ở tạm thì ít nhất cũng phải tiêu tốn chút lương thực chứ? Làm sao có thể cần ít đất như vậy?
Chẳng lẽ mấy vị này đều không phải người phàm nên ban ngày chỉ cần hít khí trời, ban đêm uống gió sương để sống, vốn không cần quá nhiều ngũ cốc hoa màu?
Triệu Chí Dân mỉm cười: “Ba mẫu đất là quá đủ rồi, thế là còn nhiều.”
Thôn trưởng với Vương Đại Trụ mờ mịt liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ nghĩ kiểu gì cũng không ra, chút ít lương thực này thì đủ kiểu gì?
Triệu Chí Dân bẻ ngón tay tính toán: “Trừ một mẫu đất dùng để trồng lúa lai thì chỉ cần một mẫu để trồng khoai lang là có thể sản xuất ra 5000 cân mỗi mẫu, tức là khoảng 40 thạch.” Nếu đặt ở một vùng nông thôn hiện đại thì sản lượng thậm chí còn cao hơn.
Triệu Chí Dân nghĩ dù sao ở đây cũng là thời cổ đại, giá trị thu được không thể quá cao.
“Cái gì cơ, 40 thạch lương thực?” Thôn trưởng kinh hãi đứng bật dậy hô lên.
Mặc dù không biết khoai lang là giống loài gì nhưng hai chữ lương thực đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Đầu năm nay bọn họ chỉ cần không bị chết đói là đã tốt lắm rồi, ai rảnh đi quan tâm lương thực có ngon hay không?
Vương Tuyết Cầm lắc đầu nói: “Mỗi ngày ăn khoai lang làm sao nuốt nổi? Mình dùng thêm một mẫu đất trồng chút khoai tây cũng có thể thu được sáu bảy ngàn cân rồi.
Không phải Hi Hi thích ăn khoai tây nhất sao?”
Triệu Hi: “...”
Mẹ ơi, mấy lời này nghe có “khoe khoang” quá không vậy…
Trần tú tài vốn thông minh, vừa nghe Triệu Chí Dân nói đã biết được tiên nhân đã âm thầm đổi đơn vị giữa “cân” và “thạch”.
Trần tú tài tính toán trong lòng, run rẩy nói: “Mỗi mẫu thu được gần, gần 60 thạch ư?”
Trần tú tài vừa dứt lời, thôn trưởng bên cạnh như nhũn ra, kinh hoàng ngồi phịch xuống mặt đất, đầu óc trống rỗng rối bời.
Tận 60 thạch lương thực?
Ở triều Thiên Khải này, thời điểm mùa màng bội thu lắm cũng chỉ sản xuất được cùng lắm mỗi mẫu 3 thạch lương thực là có thể cười cả ngày rồi.
60 thạch lương thực là sao chứ? Cả đời Vương Đại Trụ đào xới lương thực cũng không dám nằm mơ như vậy!
Đây đích thị là thần tiên!
Thôn trưởng lúc này nào còn nhớ tới tới lời dặn của Trần tú tài phải giữ hình tượng gì đó nữa cơ chứ.
Hắn quỳ rạp xuống mặt đất, không ngừng dập đầu khóc lóc: “Cầu xin tiên nhân ban cho thần vật giống tốt, cả thôn chúng ta nhất định sẽ gom góp tiền xây miếu cho năm vị, ngày ngày hương khói, vĩnh viễn không bao giờ quên ơn!”
Những năm này dù cho kinh thành có phát đất đai cho dân chúng cũng chưa chắc được đủ no.
Nếu gặp hạn hán lũ lụt sẽ không thu hoạch được, bách tính bị dồn tới đường cùng phải đi tha hương cầu thực, người chết đói đầy rẫy khắp nơi, nạn đói khổ ải hoành hành không dứt.
Chỉ lấy thôn Đào Hoa của họ làm ví dụ, hơn nửa người dân có thể miễn cưỡng đủ no đã là không tệ rồi, còn lại những hộ đủ ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay.