Lại nói tiên nữ Hi Hi chỉ mới 16 tuổi, Tiên gia còn không để nàng đính ước với người ta, đoán chừng tiên nhân bọn họ có thể sống tới trăm ngàn tuổi, nghĩ như vậy 16 tuổi cũng coi là sớm.
Có hán tử dùng cuốc sắt cuốc đất, còn vừa cười nói: "Chúng ta ở đây 13 14 tuổi đã đính ước, 15 16 tuổi đã thành thân.
Lúc ta 17 tuổi, nàng dâu đã sinh cho nhà ta đứa cháu đầu tiên.”
Triệu Chí Dân liếc mắt nhìn hai tiểu tử thối vùi đầu làm việc, kiên quyết không đáp lời, thở dài nói: “Tôn tử tương lai của ta còn không biết ở đâu.”
Hai tiểu tử kia ngày trước cũng không phải chưa từng tham gia qua đại hội xem mắt của thôn Bạch Sa, nhưng mỗi lần đều thoái lui.
Hiện giờ xuyên không đến triều Thiên Khải, sống ở nơi này chuyện quan trọng nhất là ăn no, nên trước đó việc kết hôn còn không suy xét.
Triệu Ngôn và Triệu Húc: "...”
Bị đâm một mũi tên!
Đặc biệt là Triệu Ngôn, hắn là trưởng tử, ngày thường bị thúc giục nhiều nhất.
…
Trong lúc cười cười nói nói, mặt trời phía tây đã lặn sau núi, ánh mặt trời mờ nhạt làm bóng người kéo thật dài.
Mọi người thu dọn xong nông cụ, xoay xoay eo đau nhức chuẩn bị về nhà.
Có những thanh niên trai tráng thôn Đào Hoa giúp đỡ, việc khai hoang nhanh hơn rất nhiều.
Triệu Chí Dân đoán chừng nhiều lắm ba bốn ngày là có thể khai hoang được ba mẫu ruộng tốt.
Hắn dự định ngày mai sẽ đào mương, dẫn nước sông Thanh Thủy mà thôn dân bảo cách đó không xa chảy vào ruộng để tưới tiêu.
Thôn dân ở lại trong thôn đã sớm mong mỏi ngóng trông, chỉ chờ nhóm thanh niên trai tráng được chọn đi khai hoang trở về.
Những hán tử này cũng không phụ kỳ vọng, vừa trở về liền kể lại chuyện thú vị ngày hôm nay, sinh động như thật, từ chuyện sơn phỉ muốn trộm cắp lại bị tiên nhân điện giật, nói đến tiên nhân có một con gà thần tên là "máy cày" có thể nhẹ nhàng khai khẩn ruộng hoang, nói đến chỗ đặc sắc còn kích động mà vỗ vỗ vào đùi mình hét to.
“Quan trọng nhất chính…”.
Tiểu tử Chu gia kéo dài giọng nói, làm thôn dân chung quanh gấp đến độ trong lòng ngứa ngáy.
Hắn thập phần kiêu ngạo nói: "Buổi trưa hôm nay chúng ta đều được ăn tiên thực gọi là khoai lang.
Mùi vị này cả đời ta đều không quên được, vừa ngọt vừa dẻo, ăn rất ngon!".
Nhớ lại mỹ thực buổi trưa, tiểu tử Chu gia không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, khuôn mặt non nớt tràn đầy khát khao.
Lời này giống như sấm sét giáng xuống, thôn dân thôn Đào Hoa nghe mà mơ hồ, làm việc còn có thể có cơm ăn? Lại còn là tiên thực?
Đây là tiên nhân chúc phúc a, cho dù là quan to hiển quý cũng không chắc có được đãi ngộ này.
Có vài nam nhân còn lấy ra nửa chiếc bánh bao trân quý cho người nhà ăn, cũng may hiện nay thời tiết không nóng, để tới hoàng hôn cái bánh bao kia cũng không bị thiu.
Tin tức này vừa truyền ra, thanh niên trai tráng trong thôn không bị chọn đi khai hoang vội đến đỏ mặt, lao như điên về phía nhà thôn trưởng, trực tiếp vây quanh thôn trưởng đang muốn trốn tránh, ồn ào cũng muốn đi, cũng muốn nếm thử khoai lang tiên thực.
Mồ hôi trên trán thôn trưởng liên tục chảy xuống, miệng không ngừng lặp lại: "Khoai lang sau này sẽ có cơ hội, hai ngày nữa nói sau”.
Nói không chừng về sau mỗi người đều có thể ăn tiên thực!
…
Sắc trời dần tối, đèn đường hai bên biệt thự lại sáng lên, chiếu sáng buổi đêm như ban ngày.
Trương Tam đã bị trói ở trên cây cả ngày, cũng không biết dây thừng này buộc như thế nào, làm sao cũng cởi không được, một bên là con chó vàng to lớn nằm úp sấp, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Trương Tam nhìn thấy có người trở về, thật sự không nhịn được mà khóc rống lên: "Tiên nhân tha mạng a, thả ta đi nhà xí đi." Sáng nay hắn mới biết được đã ăn trộm phải nhà tiên nhân, bị trói một ngày không ăn không uống cũng thôi, nhưng hắn rất muốn đi nhà xí.
Nếu là ở nơi khác, cùng lắm thì kéo quần là tiểu luôn, nhưng nơi này là tiên cảnh a, hắn sợ làm ô uế nơi ở của tiên gia, khó khăn nhịn nghẹn cả một ngày.