Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 47

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Bác sĩ Lý.” Một người vội vã chạy vào trong phòng nghiên cứu, bước chân hoảng loạn, cơ hồ nhào cả lên người bác sĩ Lý, dọc đường đi xô đổ không ít thứ.

“Vội cái gì!” Một thanh âm the thé vang lên từ một lão già gầy gò. Ánh mắt lão đang rơi vào một cột trụ trong suốt rất cao, tràn đầy chất lỏng, chuyển động có vẻ xinh đẹp vô cùng.

Bên cạnh có rất nhiều máy tính ba chiều đang làm thống kê, xuất hiện rất nhiều sơ đồ, số liệu có màu sắc khác nhau.

Chỉ thấy có một bản thống kê có đường kẻ đang tăng vọt, từ màu xanh dương chuyển dần sang màu đỏ. Đôi mắt bác sĩ Lý ở bên cạnh trừng ngày càng lớn, ánh mắt điên cuồng, đôi tay không nhịn được đưa ra ngoài, run rẩy trong không trung, tựa như không khống chế được tâm tình khi tự mình làm ra thành quả nhiều năm nghiên cứu. (MTLTH.dđlqđ)

Người xung quanh nhìn thấy trạng thái này của ông ta, không nhịn được lùi về sau, quay mặt nhìn nhau.

Người đàn ông lảo đảo chạy vào thấy thế cũng nuốt nước miếng, nhưng hình như nhớ tới điều gì đó, há mồm muốn nói chuyện.

Hình như cảm thấy như vậy cũng không tốt cho lắm, vì vậy bản năng giơ tay ra muốn đỡ lấy cái gì đó để mình đứng vững hơn. Vậy mà tay vừa mới vươn ra, ‘bịch’một tiếng, đồ vật đang nghiên cứu rơi xuống đất vang lên tiếng rất kêu.

Người nọ hoảng sợ nhìn sang, đến khi nhìn thấy đồ vật trong khay rơi ra ngoài rốt cuộc là cái gì, không nhịn được hét lên.

“A!!!! A!!!!!Mắt…..mắt….mắt….” người nọ vừa điên cuồng la to, vừa lùi về sau, hai chân như nhũn ra, sơ ý đụng ngã một cái giá.

Tiếng ‘lẻng xẻng’ vừa vang lên, chất lỏng màu đỏ tươi đặc sệt trực tiếp hắt hết lên người hắn, thậm chí bắn cả lên mặt.

“Cứu, cứu….” Người đàn ông còn chưa nói hết câu, bác sĩ Lý ra hiệu cho người duy nhất không mặt áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một thứ thoáng lóe lên.

Một giây kế tiếp, người đàn ông nọ bị đánh trúng gáy, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

“Vẫn còn nóng nảy như xưa à.” Tiếng nói khoan thai của Đại sư Maca từ bên ngoài truyền vào, đi theo phía sau chính là Chritian và một người đàn ông lực lưỡng.

“Ồ, tôi còn tưởng là ai.” Nhìn số liệu đã bắt đầu ổn định lại, bác sĩ Lý nhếch khóe môi, quay người sang nhìn Đại sư Maca, tiến lên một bước.

Cửa chính đối diện trung tâm nghiên cứu có một con đường rất rộng rãi.

Đại sư Maca đứng ở một đầu, bác sĩ lý đứng ở đầu còn lại. Người sau vừa tiến lên một bước, không biết là vô tình hay cố ý mà giẫm nát cả con ngươi mà người dàn ông nọ làm rơi xuống đất.

Trong giây lát thôi, con người nằm dưới đế giày của ông ta đã bị giẫm bể.

Đối với một Hồn thú mà nói, con ngươi nhỏ như vậy, sợ rằng nhìn thấy thôi cũng làm họ ghét bỏ.

Bởi vậy, không cần nghĩ cũng đoán được, đây là một con ngươi của tộc Noelle!

Rõ ràng cùng là con người, nhưng ánh mắt bác sĩ Lý nhìn Đại sư Maca như thể đang nhìn một món ăn rất ngon.

Đại sư Maca sao lại không nhận ra, nhưng ngài vẫn bất vi sở động, nụ cười vừa đúng, giống như không hề có một chút ảnh hưởng nào cả.

Bác sĩ Lý khinh thường hừ một tiếng, xoay người, tùy tiện đi tới bên cạnh, sờ soạng hai cái khay trên bàn, nhỏ giọng nói: “Vô sự bất đăng tam bảo điện*, đúng không, Đại sư Maca?”

*Vô sự bất đăng tam bảo điện:  Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa), đại loại không có việc thì không đến gõ cửa.

Đại sư Maca cười, tựa hồ cũng không định vào hàn huyên với ông ta. Ngài đi lên hai bước, nhỏ giọng nói: “Tôi phụng mệnh Điện hạ tới, bác sĩ Lý.”

Ngài vừa dứt lời, bác sĩ Lý dừng tay một chút.

“Điện hạ nói, kế hoạch lần này hoàn toàn dựa vào ý nghĩ của ông, cho ông ủng hộ lớn nhất. Điện hạ hy vọng kết quả cuối cùng không làm ngài thất vọng.” Chú ý tới đôi tay run rẩy của bác sĩ Lý, Đại sư Maca cười khẽ, âm thanh binh tĩnh trầm ổn, lại mang theo mùi vị không rõ ràng.

Sắc mặt bác sĩ Lý lập tức biến đổi, hai giây sau, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Đại sư Maca: “Tôi cũng mong rằng vị chủ khảo quan trọng nhất của cuộc thi lần này cũng có được kết quả mong muốn.”

Đại sư Maca chỉ cười, không nói.

“Không, bác sĩ Lý, chủ khảo quan trong nhất của cuộc tranh tài này…..” Một giọng nói truyền tới từ sau lưng Đại sư Maca. Sắc mặt bác sĩ Lý trở nên tái nhợt, mà cùng lúc đó, một người đàn ông gầy yếu ngồi xe lăn xuất hiện. Người đàn ông này hình như bị bệnh tật mài mòn sức sống rất lâu, duy chỉ có cặp mắt kia lại trở nên rất sắc bén: “Là tôi.”

Từ khi người đàn ông này xuất hiện, đôi tay của bác sĩ Lý lại càng run rẩy lợi hại hơn.

Nhìn qua, ngũ quan của người này có bốn phần tương tự Ngu Uyên. Vì độ giống nhau không cao, cộng thêm quanh năm triền miên đau ốm, cùng với khí thế quanh thân bất đồng với Ngu Uyên, sợ rằng có ít người cho rằng hai người có quan hệ với nhau.

Càng không cách nào đoán được, vậy mà Ngu Uyên và người này lại là một đôi song sinh.

Cái lạnh lẽo của người này lại rất khác với Ngu Uyên. Ngu Uyên là một người ngoài lạnh trong nóng, trong cường thế có chính khí. Ngu An lại ngược lại, thân thể hắn quanh năm đau ốm, khóe môi lại luôn mỉm cười, nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng tính cách lại ác độc như rắn rết.

Bác sĩ Lý mới chỉ gặp qua hắn một lần, cũng chỉ có một lần mà thôi.


“Ngài có gì bất mãn sao?” Ánh mắt hung ác trong nháy mắt biến mất, Ngu An thân thiện cười với bác sĩ Lý.

Ai cũng hiểu ý tứ của hắn. Hai năm này, Ngu An là hồng nhân trước mặt Điện hạ, thủ đoạn cực kỳ âm ngoan. Nếu như Điện hạ phái hắn tới….

Hầu kế bác sĩ Lý khẽ động, buông thứ trong tay ra, cúi đầu kính cẩn cúi chào Ngu An.

“Không dám.”

>>>>>>

“Đoạt được quán quân của cuộc tranh tài này?” Chử Thư Mặc ngồi trên bàn, nghĩ một hồi rồi nói: “Có phần thưởng gì ạ?”

“Không phải em muốn mua kính mới à?” Ngu Uyên đạm nhiên nói.

“Không phải, tui muốn nói, lần tranh tài này có phần thưởng gì đặc biệt sao?”Chử Thư Mặc vừa nói, ánh mắt lại tỏa ra ánh sáng mong đợi.

Thật ra thì trong lòng cậu cũng đã dậy ngàn tầng sóng.

Chuyện làm vỡ kính mắt, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có tên mập kia là dám ở trong Học viện lớn lối như vậy. Nhưng nghĩ lại, Mập Mạp dù có kiêu căng nhưng lại là người không có đầu óc. Ai là người đứng sau chỉ cậu ta làm ra những việc này? Có mục đích gì chằng? Cuối cùng sẽ nhằm vào ai đây?

Đoạt được giả quán quân lần này.

Tuy nói hội Búp Bê có mơ ước được đề danh bảng vàng, nhưng mục tiêu cuối cùng cũng chỉ là có được một chứng chỉ cao hơn, tốt nghiệp rồi có một cuộc sống tốt hơn mà thôi.

Như vậy, mục đích của Mập Mạp là gì?

Trước cậu có nghe Búp Bê nhắc qua, cậu ruột của Mập Mạp chính là Trần Lâm. Trên lý thuyết của xã hội này mà nói, tộc Carl có địa vị cao hơn tộc Noelle, vì vậy con đường thăng quan tiến chức cũng rộng mở hơn rất nhiều.

Đối với cậu ta mà nói, làm những việc này có chỗ tốt gì chăng?

Hơn nữa, tại sao Trần Lâm lại có mặt ở đây để tương trợ?

Chỉ vì một chỗ đơn giản như vậy thôi sao?

Chử Thư Mặc nghĩ trong đầu, đột nhiên lại nhớ tới ngày đó ở cổng trường nhìn thấy Hiệu trưởng Il từ trên xe bước xuống, khuôn mặt nặng nề đến mức quên phải ngụy trang.


Còn chiếc xe kia…..

Chiếc xe kia khiến cậu có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Không phải là cảm giác hư vô, mà chính là hồn lực vừa hồn đạo, người nào sẽ cho cậu cảm giác như vậy đây?

Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy có gì đó không đúng, Chử Thư Mặc nghiêm túc nhìn Ngu Uyên.

Cậu cảm thấy chắc chắn hắn biết. Đời trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, đời này, ở nơi này, người cậu thật sự tin tưởng, cũng chỉ có hắn mà thôi.

Thiên Diễn Đế là người đáng tín nhiệm, là Đế Vương ưu tú. Nếu như gạt bỏ hết tình cảm, nhìn nhận một cách khách quan thì hắn chính là người làm nên nghiệp lớn.

“Có một hạng mục.” Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Ngu Uyên cũng nhỏ giọng nói với Chử Thư Mặc: “Hạng mục này cần người mới.”

“……hạng mục?” Chử Thư Mặc cố hết sức đọc lên từ ngữ trúc trắc này.

“Ừ, sẽ chọn lấy Noelle có thành tích ưu tú nhất để tham gia vào hạng mục khai thác hồn thạch.” Ánh mắt Ngu Uyên xa xăm, nhỏ giọng nói.

Khai thác……hồn thạch?

Hình như vừa mới đi vào căn cứ Andrew, Búp Bê cũng đã từng đề cập với cậu đề tài này.

Có thể….phân biệt hồn thạch bằng máy móc thật sao?

Chử Thư Mặc trợn trừng hai mắt: “Có phải……Hồn thú là chủng tộc nghiên cứu phát triển?”

Ngu Uyên gật đầu.

Là Hồn thú nghiên cứu và phát triển. (MTLTH.dđlqđ)

Chỉ một câu nói như vậy, Chử Thư Mặc cũng đoán ra được tình huống cơ bản rồi.

Từ xưa đến nay, chủng tộc mạnh mẽ đều kèm với dã tâm bừng bừng. Trong lòng họ hận không thể là duy ngã độc tôn của thiên địa vạn vật, tựa như địa vị hiện nay của tộc Hồn thú ở Thủ đô Ater.

Đặc biệt, hiện nay Hồn thú lại không thể trực tiếp hấp thụ linh khí, bọn họ không thể không dùng linh thạch làm vật trung gian.

Hồn thú không hấp thụ được hồn lực sẽ suy yếu, một chủng tộc vương giả có nhược điểm trí mạng như vậy, liệu họ có cam tâm để chủng tộc khác bắt được thóp này của mình hay không?

Bọn họ nghiên cứu cách khai thác hồn thạch, nếu thành công phân biệt được thì sao? Bước kế tiếp, không phải là…..

“Sẽ rất nguy hiểm.” Chử Thư Mặc suy nghĩ thật lâu, vô thức nỉ non. Đây không phải chuyện nói chơi, gia nhập hạng mục này, chín mươi chín phần trăm sẽ biến thành vật thí nghiệm.

Hơn nữa còn là vật thí nghiệm ưu tú nhất trong Học viện Noelle.

Nhớ tới hành động ban ngày của mình, để Búp Bê thắng Mập Mạp, trái tim Chử Thư Mặc đập thình thịch.

“Không biết.”

Thanh âm của Ngu Uyên cắt đứt mạch suy nghĩ của Chử Thư Mặc.

“Tôi là Hồn thú của em. Có tôi ở đây, không ai có thể làm hại em.”

Giọng nói của Ngu Uyên tựa như xuyên qua thiên sơn vạn thủy, tựa như một loại năng lượng ấm áp mà kiên nghị chậm rãi quấn chặt lấy chỗ sâu nhất trong trái tim của Chử Thư Mặc.


Bình Luận (0)
Comment