Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 49

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Sau tiếng gọi kích động ấy, đứa trẻ bị trói trên cây Thập Giá khẽ cử động. Nơi mà Chử Thư Mặc đứng lại vô tình có thể thấy tình trạng của đứa nhỏ này, trên người đều là vết thương, còn bị trói lại bằng xích bản to, chỉ cần hơi động đậy một cái…..

Chử Thư Mặc quả thực không dám tưởng tượng đến đau đớn ấy.

Không biết Ngu Uyên đã tỉnh lại, hay đau đến chết lặng. Dưới tình huống như vậy, hắn lại không phát ra một âm thanh nào cả.

“Điện hạ!” Tiếng bước chân dồn dập đuổi tới, một người phụ nữ vọt vào trong hầm ngầm. Kỳ lạ rằng hai người đàn ông kia cậu không cách nào nhìn rõ khuôn mặt, còn người phụ nữ này, cậu có thể chắc chắn rằng đây chính là Ngu lão phu nhân.

Chẳng qua là, tuổi tác trẻ hơn so với lần đầu cậu gặp bà ta mà thôi.

Ngu lão phu nhân lúc trẻ có thể tự xưng là mỹ nhân, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất nhã nhặn. Chỉ kịp nhing thấy Ngu lão phu nhân lao ra từ phía sau, cơ hồ nhào cả lên người đàn ông được gọi là ‘Điện hạ’ nọ, thanh âm kích động.

“Điện hạ, Điện hạ, rốt cuộc ngài cũng đã tới! Tiểu An, tiểu An,……”Nửa câu đầu còn kích động không ngừng, đến nửa câu sau biến thành nức nở, hai mắt hồng hồng, bắt đầu nói không nên lời. (MTLTH.dđlqđ)

Người nọ xem ra có vài phần không kiên nhẫn, hơi thở trở nên bồn chồn hơn, nhưng vẫn nhịn không đẩy Ngu phu nhân ra, chỉ gằn giọng đáp một câu cụt lủn: “Biết rồi.”

Hai từ vừa lạnh nhạt vừa thiếu kiên nhẫn, nhưng hiện tại Ngu phu nhân cũng chẳng mấy tỉnh táo, ngược lại càng được thể mà khóc to hơn. Đứa trẻ trên giá vẫn không nhúc nhích, mãi lâu sau mới nghe thấy một giọng nam cất lên.

“Tình hình hai ngày nay tại biên giới rất căng thẳng, chúng ta đã thua mấy trận.” Người nọ nói, nghe ngữ điệu có vẻ không được bình tĩnh cho lắm.

Ngu phu nhân nghe vậy, mắt trợn trừng lên: “Vậy chúng ta, chúng ta, sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Không.” Người nọ cười nhạo một tiếng: “Chỉ là cuối cùng lão già đó cũng sắp bước chân vào quan tài rồi. Thế cục đã định, đợi cho đến khi biên quan ổn định cũng phải mất chục năm, lão ta còn lâu mới về được Đế đô.”

“Vậy Thống soái, Thống soái……”

“Đã hơn hai trăm năm, từ khi ông nội hôn mê, để cho Ngu Trấn nắm giữ binh quyền. Nhưng mà không sao, lão ta sớm muộn gì cũng sẽ chết!” Trong tay người nọ cầm một viên hồn thạch, bóp nhẹ, năng lượng lưu chuyển bên trong lập tức bị hút sạch sẽ. Người nọ hít sâu một hơi: “Lão ta sinh ra một thằng con trai vô dụng, đến cả đứa cháu trai trước mắt này cũng là một đứa ngu. Ngu gia sau này sẽ liên tiếp bại lui, chờ ta ngồi lên Hoàng tọa rồi, Ater không cần biết đến Thống soái, chỉ cần biết đến Hoàng Thất là được rồi.”

Hắn ta nói dứt lời, ngửa cổ lên cười to.

Hắn cười một cách điên cuồng, cả tầng ngầm này vọng lại chỉ có tiếng cười như lên cơn của hắn, khiến người có mặt cũng không rét mà run. Đúng lúc này, đứa trẻ trên giá hơi cử động, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ. Sau đó, đầu nhỏ chậm rãi ngẩng lên.

Tiếng cười dừng lại đột ngột, trái tim Chử Thư Mặc cũng sắp lên đến cổ họng rồi, cậu khẩn trương nhìn tình huống trước mắt.

Không biết trôi qua bao lâu, những người ở đây mới có thể nghe thấy thanh âm khàn khàn: “Bro…..Brownie…..”

“Câm miệng!” Âm cuối vừa rơi, giọng rít của một lão già đột nhiên vang lên: “Đây chính là Đại Hoàng tử Điện Hạ! Mày đừng có mà không biết tốt xấu…..”

“Tên chó chết Wintry…..”Thanh âm của Ngu Uyên càng ngày càng rõ ràng, cùng lúc đó, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông to cao kia, giọng nói như thể rít qua kẽ răng. (MTLTH.dđlqđ)

Ngu phu nhân nghe tiếng, hai mắt mở trừng trừng. Bà ta chạy lên, không nương tay tát lên khuôn mặt non nớt của Ngu Uyên: “Mày câm miệng cho tao!”

“Cuộc chiến trăm năm trước, thời điểm Thống soái Ngu Trấn dẫn trăm ngàn binh  lính dùng máu thịt đổi lấy vạn dặm biên cương, mày ở đâu? Winterly tàn sát mấy trăm vạn dân chúng vô tội, mày ở đâu?!”

“Tao bảo mày câm miệng!” Đôi mắt Ngu phu nhân càng trừng càng lớn, đã trợn đến độ như thể sắp lồi ra đến nơi. Bà ta không dừng tay, đánh từng cái từng cái lên khuôn mặt trẻ con của Ngu Uyên. Nhưng Ngu Uyên vẫn không biết đau là gì, đôi mắt dính máu mơ hồ nhìn chằm chằm người đàn ông tên Brownie kia.

Mãi cho đến khi tên nọ không thể nhịn được nữa, xông lên giật lấy một đoạn dây xích, xiết cổ Ngu Uyên.

Thanh âm hắn tàn nhẫn, phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu súc sinh, tao ở đâu không quan trọng, quan trọng là gia tộc Wiener chính là Chúa tể của Ater! Không phải Ngu gia của chúng mày…..”

“Mày đang ở Winterly…..”Ngu Uyên không quan tâm, dù có bị xiết họng đến mặt mày tím tái, âm thanh hắn vẫn vững vàng: “Ater là Ater Wiener, nhưng Wiener mãi mãi không thể là Vua của Ater!”

Brownie điên cuồng xiết chặt dây xích, ngăn lại toàn bộ những lời chưa nói ra của Ngu Uyên. Ngu Uyên còn nhỏ như vậy, dây xích thô to như bàn tay gần như xiết đứt cổ họng hắn.

Chử Thư Mặc vẫn lùi mình vào trong góc phòng, đến lúc này nhịn không được định xông ra, không ngờ còn có người nhanh chân hơn cả cậu.

Ngu phu nhân dùng hết sức mình kéo Brownie lại, lắc đầu liên tục: “Không được, Điện hạ! Không được, ngài không thể giết nó! Tinh hồn nó còn chưa lấy ra, tiểu An, tiểu An vẫn còn đang chờ. Điện hạ, Điện hạ, ngài bình tĩnh lại đi…..”

Vừa ngăn bên này, vừa giục giã bên kia: “Ông nhanh lên đi! Mau rút hồn phách của nó ra đi! Sao lại chậm như vậy! Tiểu An vẫn còn đang chờ, nhanh lên….”

“Mau nhanh tay lên đi!”

Cùng với tiếng hô bén nhọn, Chử Thư Mặc không ngừng lao ra ngoài, trong phút chốc ấy, cậu thấy đầu của tiểu Ngu Uyên gục xuống trong tay Brownie.

Trái tim Chử Thư Mặc đập nhanh liên hồi, bối rối muốn đẩy Ngu phu nhân và Brownie ra.

Đến lúc này cậu mới phát hiện ra, đồ án được khắc kín căn hầm này không phải vốn dĩ đã có màu đỏ, tất cả chúng đều là máu tươi.

Mà nơi bắt nguồn lại chính là đứa trẻ bị cột chặt trên cây Thánh Giá.

Chú ý tới điểm này, hốc mắt Chử Thư Mặc đỏ quạch. Brownie, Ngu phu nhân cùng người đàn ông bí ẩn phía sau đột nhiên biến mất, toàn bộ nơi này tựa như chỉ còn cậu và Ngu Uyên.

“Anh mau tỉnh lại đi!” Chử Thư Mặc không dám tùy tiện chạm vào cơ thể chằng chịt vết thương của Ngu Uyên, cậu chỉ dám đưa tay vuốt nhẹ lên gò má hắn. Bọn họ giống như bị vây hãm trong mấy bức tường lửa, nhiệt độ cao hun nóng đôi má Chử Thư Mặc. Cậu nóng nảy hét lên: “Tỉnh lại đi!”

Cảm giác thuật pháp thúc giục bốn phía, Chử Thư Mặc càng ngày càng sốt ruột. Nhưng người trước mặt lâm vào hôn mê, đôi mắt nhắm chặt.

“Ngu Uyên!” Trong cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên cậu hô tên hắn một cách rõ ràng như vậy: “Anh tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi! Tôi mang anh ra ngoài, chúng tar a ngoài…..”

Điều kiện quan trọng nhất của thuật rút tinh hồn, chính là làm cho hồn phách và thuật pháp trói chung một chỗ. Nếu như Ngu Uyên vẫn không tỉnh táo, dù cậu có đưa được hắn ra ngoài, tinh hồn của hắn vẫn luôn trong tình trạng chờ bị phân tách.

Mà tình trạng khắp nơi đều là huyết đồ thế này rõ ràng là khâu chuẩn bị cho mục đích tách tinh hồn. Vì vậy Ngu Uyên bắt buộc phải tỉnh lại, nếu không tỉnh lại….

Hồn lực bốn phía dần dần ngưng tụ, rất nhanh sau đó, một tia sáng màu đỏ sắc bén hình thành, đồng thời, ngực trái của Ngu Uyên cũng xuất hiện một điểm đỏ có màu sắc tương tự. (MTLTH.dđlqđ)

Chúng không ngừng hấp dẫn lẫn nhau.

Đây là thời khắc mấu chốt, nếu như Ngu Uyên vẫn không thể tỉnh lại, tinh hồn hắn thật sự sẽ bị bóc tách, Chử Thư Mặcdù có lấy lại được bản lĩnh kiếp trước cũng vô dụng!

“Ngu Uyên!” Mắt thấy tia sáng đỏ ấy ngày càng lớn dần lên, Chử Thư Mặc hô lên một tiếng đầy bất lực.

Không ngờ, ngay chính lại lúc này, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt của Ngu Uyên lại chậm rãi mở ra, ánh nhìn rơi lên người Chử Thư Mặc.

Trong khoảnh khắc ấy, thẳm sâu trong đôi mắt hắn như thể có cả vạn vì sao đang thắp sáng, tựa như bản thân đã tìm được trân bảo đã thất lạc bao lâu nay, đôi môi nứt nẻ mấp máy: “Là, là em.”

“Là tôi, là tôi.” Chử Thư Mặc dùng sức lau mặt, vươn tay giúp hắn tháo bỏ gông xiềng.

Đây chỉ là một Hồn thuật cơ bản, ở Ater cậu chưa từng sử dụng Hồn thuật, nhưng cậu biết mình có thể gỡ nó ra khỏi người Ngu Uyên. Chử Thư Mặc hít mũi, sau khi đã loại bỏ hết dây xích, cậu quay lưng mình lại, dùng sức cõng Ngu Uyên nho nhỏ lên lưng. (MTLTH.dđlqđ)

Thân thể tiểu Ngu Uyên khá nhẹ, đầu nhỏ dựa vào bờ vai cậu, đột nhiên, hắn cúi đầu hô một tiếng: “Chử Thư Mặc.”

Chử Thư Mặc bị kêu tên bất chợt, đôi mắt mở to, không khống chế được bản thân mà ngừng lại hành động.

Bởi vì đây không phải thanh âm của một đứa trẻ, mà là giọng nói của một người đàn ông, giống như đúc với thanh âm của Thiên Diễn Đế kiếp trước, và cả Ngu Uyên của kiếp này.

Ngay tại lúc cậu dừng lại, cái đầu hãy còn sức của Ngu Uyên đã nặng nề rơi lên bả vai cậu.

Trong phút chốc, trước mắt Chử Thư Mặc tựa như thoảng qua một đoạn lý ức đã phủ bụi.

Như thể cậu nhìn thấy một thanh niên đi lạc vào một thế giới xa lạ, và nhìn thấy cậu khi vừa mới mắt.

Như thể cậu nhìn thấy thanh niên rời khỏi mình, một mình trở về Hoàng thành.

Như thể nhìn thấy nam nhân ngồi trên địa vị chí cao vô thượng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu đứng trong đại điện.

“Ngươi đã đến rồi.”

Tầng hầm bắt đầu có dấu hiệu sụp xuống, cậu bé phía sau dường như càng ngày càng nhẹ.

“Ta đã chờ ngươi rất lâu.”

Toàn bộ cảnh trong mơ tan thành mảnh vụn, chỉ còn một mình Chử Thư Mặc đứng trong bóng đêm, mờ mịt nhìn khoảng không phía xa, nơi le lói ánh hào quang.

Trong chùm sáng ấy, hoa văn đẹp đẽ bí ẩn lơ lửng trên không trung, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.

“Ta thật sự rất thích ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment