Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 85

Nhưng ba người nhìn Chử Thư Mặc hồi lâu, phát hiện ra cậu lại chẳng có hành động gì kế tiếp, cảm giác như thể cậu cứ bất động đứng đó, nhìn chằm chằm mấy viên đá đến ngẩn người.

Đang lúc Ficker không biết có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, Chử Thư Mặc đã quay đầu lại, đáng thương nói.

“Tôi không vận chuyện được…..”

Cậu vừa nói, bàn tay múp míp ngăn ngắn còn chỉ vào viên đá to gần bằng người mình trước mặt.

Tình huống dở khóc dở cười này đánh vỡ không khí trầm lặng, Ficker tính tự giác đi lên giúp đỡ, rồi lại phát hiện bên cạnh có người còn nhanh hơn cả mình.

Ngu Uyên ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm đất, ngón tay đặt sau lưng Chử Thư Mặc làm động tác xoa xoa thả lỏng.

Bởi vì tình hình căng thẳng, trán Ngu Uyên cũng đã rịn ra một lớp mồ hồi, hắn hoàn toàn đoán được trong lòng Chử Thư Mặc đang nghĩ gì. Cuối cùng vẫn là nhịn không được, trước mặt hai người khác, tiến lên hôn hôn lên khuôn mặt nho nhỏ, lại xoa xoa đôi móng vuốt be bé, sau đó hắn mới cầm lấy hộp gấm, mở ra đặt trước mặt cậu.

Thanh âm dịu dàng quyến luyến: “Bảo bối, chọn đi.”

>>>>>

Thời điểm Ngu Uyên dịu dàng rất đáng sợ, Đại sư Maca khuôn mặt tỏ ra nghiêm túc quanh năm cũng suýt giữ không được, mà bản thân Ficker lại chưa luyện đến cảnh giới như A Trạch, cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy anh bị dọa cho ngu người.

Nhưng dù gì cũng là người kinh qua vài lần sóng gió, điều may mắn rằng não anh đã không dừng hoạt động quá lâu, lần này anh rất nhanh đã lấy lại được lý trí.

Kỳ thật, ngẫm lại mà xem, ngày đó Ngu lão phu nhân yêu cầu Ngu Uyên phải ký kết khế ước với một Noelle duy nhất, phải cử hành nghi thức ngay lúc đó……Chử Thư Mặc quả đúng thật là Noelle duy nhất của hắn.

Noelle duy nhất có nghĩa là gì? Tình huống này ở Ater chẳng khác nào đăng ký kết hôn, chẳng qua nhiều người không coi việc này là thật mà thôi. Dù sao một Hồn thú cao gần hai mét cùng với một Noelle to nhất cũng chỉ bằng bàn tay cũng thực là…..

Bức tranh này thật đẹp, đẹp đến nỗi chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng mà….

Ficker nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ tới bộ dạng xinh đẹp kia của Chử Thư Mặc. Tuy nói điều tra vẫn chưa có kết quả, còn không lấy được một dữ liệu chính xác nào, càng miễn bàn đến tình trạng sau này của tiểu Mặc sẽ như thế nào. Giả thiết rằng sau này tiểu Mặc sẽ biến thành thiếu niên môi hồng răng trắng, làn da trắng mềm non nớt, càng nghĩ lại càng thấy….

Ánh mắt Ficker dừng trên người Ngu Uyên, sau đó thương cảm hít hít mũi, thực mẹ nó hâm mộ quá đi.

>>>>>>

Cuối cùng Chử Thư Mặc chỉ chọn ba viên hồn thạch phù hợp nhất, lấy ra hai viên cẩn thận trải chuốt năng lượng bên trong để tương quan với hồn lực của A Trạch. Viên hồn thạch còn lại, cậu lại thả thêm vào đó chút sắc đỏ, có tác dụng nhất định với hồn đạo của anh.

Ôm viên đá nho nhỏ đầu tiên, nương theo sức tay của Ngu Uyên, cậu đặt nó vào trong tay A Trạch.

Việc hấp thụ hồn thạch phụ thuộc vào chính ý thức bản năng của Hồn thú, nếu phát hiện không thích hợp, bọn họ có thể tự mình gián đoạn việc hấp thụ. Nhưng hồn đạo của A Trạch đã khô kiệt, đã dần rơi vào tình trạng không ý thức, chỉ cần đặt cạnh anh một viên hồn thạch, anh sẽ hấp thu bất chấp.

Đây cũng là tình huống nguy hiểm nhất.

Giả sử Hồn thú vẫn còn ý thức, nếu như năng lượng tiến vào không phù hợp với hồn lực của mình, họ có thể lựa chọn tiếp tục hấp thụ hoặc đơn phương cắt đứt. Tuy có đau đớn, nhưng vẫn rất an toàn.

Nhưng trường hợp cuart A Trạch lại không như vậy, mặc kệ có phù hợp hay không, hồn lực của hắn cũng sẽ thụ động hấp thu năng lượng. Anh đã rơi vào tình trạng mê man, chỉ còn lại bản năng. Nói cách khác, tính mạng của A Trạch đang nằm trên tay Chử Thư Mặc.

Nhìn Chử Thư Mặc chẳng chút hoang mang đặt hồn thạch lại gần A Trạch, Ficker tựa hồ cảm thấy lòng mình rất kiên định.

Chử Thư Mặc không có thời gian quan sát xung quanh, chỉ chăm chú nhìn vào viên Kim Hồn thạch kia, nhìn năng lượng tiếp xúc với làn da của A Trạch, sau đó được hồn đạo mạnh mẽ hút vào.

Hồn đạo đã khô kiệt, tiếp xúc với hồn thạch như thể năng hạn gặp mưa rào. Mặc dù cậu có thể cảm nhận được rằng hồn lực của A Trạch rất khát vọng năng lượng ôn hòa kia, nhưng khi hấp thu vẫn còn có chút yếu ớt. Đặc biệt trải qua giai đoạn mãnh liệt ban đầu, tốc độ hồn lực tuần hoàn trong hồn đạo đã bắt đầu chậm lại.

Nhưng mà cũng may, hồn đạo vẫn rất chăm chỉ hấp thu, sau khi đã hút hết hai viên hồn thạch, bên trong cơ thể A Trạch đã tràn đầy hồn lực.

Màu sắc mà Đại sư Maca am hiểu không phải là màu vàng, vì vậy ngài không thể thấy rõ tình huống như Chử Thư Mặc. Nhưng bù lại, ngài có thể thấy được tình trạng thân thể của A Trạch, từ khô kiệt suy yếu đến dồi dào năng lượng.

Nhìn năng lượng không nhanh không chậm dung nhập vào hồn đạo, ánh mắt Đại sư Maca tỏ vẻ khen ngợi.

“Tốt hơn rồi.” Sau khi A Trạch đã hấp thụ hết cả ba viên hồn thạch, Chử Thư Mặc quan sát kỹ càng hồn đạo của anh, ngẩng đầu nói.

Ánh mắt cậu đảo qua cả ba người, sau đó rơi lên người Ngu Uyên.

Thực ra việc tuyển chọn hồn thạch này rất tốn sức, điều này khác với việc kiểm tra bằng máy móc như trong cuộc thi. Khi đi vào thực tế, cậu bắt buộc phải thận trọng để phát hiện ra những biến đổi tinh vi của chúng.

Các Noelle thường sẽ được đào tạo chuyên sâu về lĩnh vực này trước khi bọn họ rời khỏi ghế nhà trường, chủ yếu là rèn luyện sự tập trung và thể lực để sau này có thể phát huy vượt xa hiện tại.

Nhưng Chử Thư Mặc lại là một thằng nhóc con đói thì uống sữa, chơi mệt thì ngủ, không có việc gì là bắt đầu vòi vĩnh kẹo Bass, thể chất kém đến độ không dám nhìn thẳng.

Vì vậy chỉ việc tuyển chọn ba viên hồn thạch cũng ngang với việc lấy mạng của cậu.

Cố tình nơi này trừ cậu ra thì lại chẳng có ai là tộc Noelle, mà A Trạch vẫn còn đang trong tình trạng nguy kịch đấy. Ngu Uyên và Ficker không cần phải nói, Đại sư Maca lại chỉ có thể nhìn thấy tình huống đại khái. Để ngừa vạn nhất, hầu như mỗi phút mỗi giây, Chử Thư Mặc đều phải tập trung chú ý.

Cho nên sau khi hồn lực đã được vận chuyển vào hết, Chử Thư Mặc tê liệt ngã vào lòng bàn tay Ngu Uyên, cuộn người thành một cái nắm tròn. Ngu Uyên lập tức nhét vào trong lòng cậu một viên kẹo Bass, sau đó xoa đầu nhỏ của cậu.

“Đã không còn vấn đề gì lớn.” Là một lão Hồn Thạch sư có kinh nghiệm phong phú, Đại sư Maca tự giác tiến đến kiểm tra, thay Chử Thư Mặc chấm dứt công việc.

Tình trạng của một Hồn thú có hồn lực và không có hồn lực rất khác nhau, vì vậy không cần câu nói của Đại sư Maca, Ngu Uyên và Ficker đều có thể nhìn ra, thân thể A Trạch đã khá hơn rất nhiều.

“Tôi đưa em ấy về nghỉ ngơi.” Ngu Uyên ôm lấy cậu nhóc nằm bất động vẫn còn ôm chặt lấy cục kẹo trên tay mình, nhìn cậu thi thoảng lại vươn lưỡi nho nhỏ ra liếm kẹo và cái trán đẫm mồ hôi, khóe miệng hắn cong lên.

Đại sư Maca và Ficker cơ bản là chết lặng khi nhìn thấy hình ảnh này.

Vì vậy hai người cứ đứng nhìn hắn nghênh ngang ôm Chử Thư Mặc vào phòng, sau đó lại cho nhau một ánh mắt ‘nhất định phải sống khỏe mạnh sau đả kích’, rồi lại đứng im trông nom A Trạch.

>>>>

Sự thật chứng minh, khát vọng của Chử Thư Mặc với kẹo Bass là vô địch.

Sau khi đã trở về phòng, trong tay cậu vẫn còn ôm cục kẹo, ngửi mùi thơm ngọt ngào lại thi thoảng liếm một tí. Viên kẹo nhỏ cũng sắp tan ra hết rồi, Ngu Uyên muốn lấy cục kẹo ra trước.

Nhưng nói thế nào Chử Thư Mặc cũng không chịu buông tay, mắt vẫn còn nhắm tịt. Ngu Uyên thấy cậu rầm rì kháng cự, miệng còn ngọng nghịu tức giận nói không muốn, không muốn.

Hai tay hai chân đều tỏ ra chống cự, xong rồi vẫn còn không quên liếm liếm viên kẹo.

Vẻ mặt tỏ ra ý do vị tẫn*.

*Ý do vị tẫn: chưa thỏa mãn.

Ngu Uyên bị bộ dạng này của cậu làm cho tức cười, nhịn không được nhéo nhéo mông nhóc con, lại nhận được phản ứng y y nha nha. Ánh mắt hắn ôn nhu, dịu dàng hôn lên trán bé con, cuối cùng nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc giường nhỏ đã được chuẩn bị từ sớm.
Bình Luận (0)
Comment