Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 95

Không khí trong phòng tiếp khách cực kỳ căng thẳng, John đứng bên cửa sổ thủy tinh an ủi người mẹ đang tỏ ra hoảng loạn qua quang não của mình. Ngu Uyên lười biếng ngồi trên ghế sô pha, nhìn thiếu niên đang bày ra dáng vẻ ‘thẩm vấn’ trước mặt.

“Vì vậy, nói theo cách khác thì tộc Noelle biến mất không nằm trong dự đoán của mọi người?”Chử Thư Mặc cau mày nói.

“Đúng vậy, hình như chính bản thẩn Brownie cũng không rõ ràng lắm về vấn đề này. Những Noelle còn lưu lại đều là phương thức tạm thời để trấn an dân tâm của mọi người. Nếu không ngay từ khi bắt đầu, gã đã không mặc kệ mọi người giữ lại các Noelle quan trọng như vậy.” Nói đến đây, Ngu Uyên dừng một chút: “Vả lại gã không thể nào dùng nhiều Noelle trong một thời gian ngắn. Nếu thực sự dùng được, gã cũng sẽ không quyết định sai lầm. Lấy hết tộc Noelle của Hồn thú, toàn bộ chắc chắc sẽ nổi điên.”

Một hai người còn có thể khống chế được, một đám người đều nằm trong tầng lớp thượng lưu ở Ater, rõ ràng việc đàn áp là không thể. Đối với Brownie mà nói, chuyện này thực sự chẳng có ích lợi gì, đó cũng chính là lý do vì sao ngay từ đầu gã chỉ nói muốn lấy một phần.

Chẳng qua, nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc cảm thấy vẫn có gì đó không hợp lý. Bản thân là một Hoàng tử, lại chỉ vì thân thế có vấn đề mà liên hợp với tên điên có sở thích biến thái quyết dồn cả một chủng tộc vào chỗ chết? Nên nhớ rằng tộc Noelle không phải là một chủng tộc bình thường, dân số cực kỳ khổng lồ, còn vượt qua cả số tộc nhân của tộc Hồn thú.

Hai người có chung sở thích muốn tộc Noelle biến mất thì còn dễ hiểu, nhưng phe phái gã nhiều người như vậy, lại đều là người giữ vị trí cao trong bộ máy chính trị của Ater, chẳng lẽ đều là kẻ ngốc? Thế hệ kế vị tiếp theo không phải chỉ có mỗi Brownie, tâm lý muốn tàn sát tộc nhân Noelle gã lộ ra không phải chỉ mới lần một lần hai. Huống chi với những hành động rầm rộ gần đây của gã, đúng là chỉ còn kém viết mấy chữ ‘tên cuồng sát’ lên mặt nữa thôi.

Nhưng sao lại không có người nào đứng ra phản đối, thậm chí còn như thể đã bàn trước, toàn bộ đều biến thành nạn nhân mà không nói, còn cực kỳ ăn ý mà không buồn chống cự, tùy ý để Brownie nhào nặn?

Chử Thư Mặc có nghĩ thế nào cũng không ra, lúc gật đầu, lúc lại lắc đầu, cuối cùng vẫn phải mang theo nghi ngờ mà nhìn Ngu Uyên.

Nghe xong vấn đề mà Chử Thư Mặc còn bối rối, Ngu Uyên có chút giật mình. Hắn nhìn Chử Thư Mặc bưng khuôn mặt nghiêm túc hỏi hắn rằng liệu có phải có âm mưu gì đó không, hoặc là đang có một thế lực bí ẩn lớn mạnh nào đó đang đứng sau mọi chuyện thì sao.

“Thế lực bí ẩn lớn mạnh?” Ngu Uyên suy nghĩ vấn đề này một hồi, sau đó nhíu mày: “Nếu như nói về chuyện này, thì quả thật là có.”

“Hả? Anh biết thật sao?” Ngu Uyên vừa dứt lời, Chử Thư Mặc lập tức căng thẳng, bày ra dáng vẻ học trò hiếu học ngồi nghe giảng, trên mặt còn thiếu viết lên mấy chữ ‘biết rồi mà còn không chịu nói’trách cứ nhìn Ngu Uyên.

Nhìn hành động này của Chử Thư Mặc, Ngu Uyên có chút dở khóc dở cười. Đây rõ ràng là một điều kỳ lạ, trước đây có rất nhiều chuyện hắn nhìn ở trong mắt, sau đó tự động mở cửa ra cho hắn xem. Tựa như con cá tự nguyện nhảy lên trên thớt, khiến hắn nhìn thấy rõ nguyên nhân hậu quả, sau đó, nó lại chẳng còn có chút thú vị nào nữa.

Nhưng tiểu Mặc lại không giống vậy, sự tồn tại của người này như chìa khóa, kích hoạt mọi phân tử chưa từng có trong hơn ba mươi năm cuộc đời hắn.

Vì vậy khi hắn nhìn biểu tình nghiêm túc, dáng ngồi đoan chính và cả biểu cảm hiếu học ngoan ngoãn của anh, đúng là hắn không thể nhịn được bật cười. Nhưng nụ cười này bao hàm rất nhiều tầng ý nghĩa.

Chử Thư Mặc đang chăm chú đợi Ngu Uyên giảng giải, cho nên chỉ trong nháy mắt, anh đã hiểu sơ qua cảm xúc hiện tại của hắn.

Mang theo tiếc nuối nhàn nhạt, thậm chí còn có đồng tình và cả ánh mắt bất đắc dĩ.

“Nếu như nói có một thế lực thần bí mạnh mẽ hơn thúc giục tất cả mọi chuyện, hẳn là toàn bộ tộc Hồn thú.” Trong ánh nhìn chuyên chú của Chử Thư Mặc, Ngu Uyên thản nhiên nói.

Những lời này của hắn không nhẹ không nặng, lại tựa như búa tạ ngàn cân đập thịch vào trong trí óc của Chử Thư Mặc. Anh mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Ngu Uyên, tựa hồ hoang mang, trên hết là không hiểu. Nhưng nhìn trong ánh mắt thâm sâu tịch mịch của hắn, anh như minh bạch được điều gì đó, lại giống như cái gì cũng không hiểu. Chử Thư Mặc nhíu mày, chỉ trong một cái nháy mắt, có rất nhiều cảm xúc lướt qua đáy mắt anh.

Điều này kỳ thực cũng chẳng khó lý giải đến thế, từ xưa tới nay, tộc Hồn thú vẫn luôn là chúa tể ở Ater. Bọn họ đã ngồi trên chiếc ghế ‘Chủ Nhân’ này quá lâu rồi, xưa kia, họ chẳng để tộc Noelle nhỏ yếu vào mắt. Nhưng theo thời gian, chủng tộc hùng mạnh nay đã như nỏ mạnh hết đà, sự tồn tại của tộc Noelle lại trở thành một thứ quá chói mắt.

Đây không phải suy nghĩ của một hay hai người, mà gần như tộc Hồn thú đều có chung nhận thức này. Bọn họ không cách nào chịu đựng được nhược điểm của mình lại nằm trong tay kẻ khác. Nó tựa như một con dao luôn đặt trên cổ, có thể lấy tính mạng của họ một cách dễ dàng. Họ không thể tha thứ được, thân là vị trí thống trị lại phải lưu lạc đến bước đường này. Vì vậy họ đã sử dụng rất nhiều phương pháp, cố gắng để tộc Noelle trở nên thụt lùi, cho đến khi đạt được một mức chênh lệch ổn định giữa hai chủng tộc, họ mới có thể tiếp tục ngẩng cao đầu để sống.

Học viện Noelle, một phương thức thuần hóa Noelle từ khi mới bắt đầu sinh ra, chính là một trong số đó.

Nhưng chuyện của Winterly trăm năm trước đã phá vỡ cân bằng mỏng manh này, nó như ngòi nổ cho sự diệt vong sau này của tộc Noelle.

Tộc Hồn thú đã bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn, một khi mầm mống xấu xa này đã gieo vào trong lòng, nó không những không biến mất theo thời gian, mà còn hấp thụ những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống để trở thành một cây đại thụ độc ác che lấp trời.

Cho nên, đến khi Brownie và tiến sĩ Lý đứng ra đã không hề vấp phải một làn sóng phản đối nào. Thực tế, đây chính là ý muốn tàn ác nhất trong sâu thẳm linh hồn của mỗi Hồn thú. Mượn tay người khác để che giấu tội ác của mình, mà những Hồn thú còn lại lại đóng vai những nạn nhân vô tri, chỉ cần cúi đầu làm bộ không biết, thì tất cả đều trở thành người vô tội.

Cớ sao mà không làm chứ?

Bọn họ dù quyền cao chức trọng đến đâu cũng chỉ là người bình thường như bao người khác, đối mặt với tai họa đẫm máu chẳng người nào dám làm, nhưng có người xuất đầu làm thay lại âm thầm vui vẻ trong lòng.

Chử Thư Mặc nghĩ đến đây, hai tay đặt trên đầu gối đã không nhịn được nắm chặt lại.

Lúc John quay đầu lại đã thấy cảnh tượng như vậy, chàng trai trẻ giống như bị bắt nạt, cúi đầu, hai tay nắm thật chặt, mà Ngu Uyên ngồi trước mặt lại nhìn anh không nói một lời.

Ngay lúc John muốn phá vỡ không khí trầm mặc kỳ lạ này, cửa phòng tiếp khách bị người đột ngột mở ra.

Không gõ cửa, cũng không nói lời xin phép, mà cứ thế bị đẩy ra.

Ngu Uyên nghiêm túc nhìn qua, tiểu trợ lý xông vào cũng biết rằng mình đã quá hấp tấp, trên khuôn mặt vẫn còn thất kinh của cô lúng túng nói lời xin lỗi.

Tiểu trợ lý tâm tình hoảng loạn đi vào, kinh hoàng hô lên: “Ngu, Ngu tổng!!!!”

“Nói.” Ngu Uyên trầm giọng.

Một tiếng này của Ngu Uyên vừa vặn kéo lại trái tim đang rơi của cô trợ lý, cô nắm chặt hai tay đang buông thõng bên chân, cắn răng nói.

“Tổng bộ vừa mới thu được tin tức. Học viện, Học viên Noelle bên kia, khu ký túc xá, nổ mạnh!”

>>>>>

Ngày mai và ngoài ý muốn, anh sẽ mãi chẳng biết được thứ gì sẽ tới trước.

Sau khi nghe thấy tin tức này, trong nháy mắt, Chử Thư Mặc đứng bật dậy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Học viên Noelle bị nổ? Lại còn là khu ký túc xá…..?

Mắt To bởi vì bị thương mà phải ở lại Học viện, Mắt Kính bị Mập Mạp đánh bắt buộc phải quay trở về, còn rất nhiều rất nhiều Noelle khác không có quyền tham gia cuộc thi. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, những bóng dáng ấy cứ lướt nhanh qua trí óc của anh.

Anh hận bản thân không ở hiện trường ngay lúc này.

Vì sao anh vẫn luôn không theo kịp những người này? Tại sao hành động của anh lại luôn chậm hơn những âm mưu ác độc nhắm vào người thân xung quanh anh?

Rõ ràng mọi người chỉ mới phát hiện ra sự thật ẩn giấu, vì sao trong giây lát lại biến thành một cái động tối đen mở ra trước mắt anh, không cho anh có thời gian phản ứng.

Mê mang ngắn ngủi và cảm giác vô lực bởi trở tay không kịp, Chử Thư Mặc dần ngước mắt lên, dừng trên người tiểu trợ lý, sau đó toàn thân đột ngột trở nên lạnh lẽo, đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết. Giây tiếp theo, thân thể đơn bạc không biết lấy đâu ra sức mạnh, đột ngột chạy ra khỏi phòng.

Ngu Uyên theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lại tựa như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lại nhìn Ficker.

Ficker phản ứng rất nhanh, anh mang theo áo khoác của mình rồi đuổi theo Chử Thư Mặc. John ở phía sau còn chưa kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra, Ngu Uyên và tiểu trợ lý đã ra khỏi phòng, sau đó tất tả tiến về căn phòng phía bên phải.

Tiểu trợ lý ban đầu còn rất bối rối, Ngu Uyên là một trong những cổ đông của Học viên Noelle, lúc này không chạy đi xem thực có chút lạ, nhất là gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng khi biết mục đích của Ngu Uyên, tiểu trợ lý rõ ràng cũng sửng sốt. Sau đó, tựa như dự cảm được điều gì đó, trái tim của cô bắt đầu đập nhanh hơn bình thường. Thậm chí khi sắp tới căn phòng ấy, cô còn chạy trước mở cửa cho Ngu Uyên.

Hai người cùng tập trung ánh mắt vào trong, lão Hiệu trưởng mười phút trước vẫn còn ngồi trong căn phòng này, nay đã không thấy đâu.

Thấy một màn này, Ngu Uyên không khống chế được, hai mày cau chặt.
Bình Luận (0)
Comment