Tiếng
kèn lanh lảnh vang vọng toàn bộ sân bóng, Tiêu Lịch vọt lên, cầm gậy đánh bóng
trong tay. Theo một đường vòng cung, quả bóng Pô-lô nho nhỏ bay lên, rơi vào
giữa sân.
Tạ
Chiêu Anh dẫn đầu chạy ào vào sân bóng, chỉ thấy bóng người màu đỏ thấp thoáng,
bụi bay mù mịt, anh ta đã dẫn cầu tới cầu môn đội đối phương. Mấy người trong
đội cũng cấp tốc giục ngựa đuổi theo.
Trên
khán đài bùng lên tiếng hò reo nhiệt tình, ngay cả những cô gái rụt rè nhất
cũng đã nhảy nhót hoan hô.
Mặc dù
Đông Tề thượng văn, nhưng Pô-lô vẫn là môn thể thao được các quý tộc yêu thích,
mỗi khi tới những ngày lễ trọng đại đều có rất nhiều cuộc đấu Pô-lô. Những
chàng trai trẻ tuổi đổ mồ hôi, sôi nước mắt bôn ba trên sân bóng, các cô nương
xuân tâm nhộn nhạo, ở bên cạnh hò hét cổ vũ, vẫy khăn tay, hormone bùng nổ, đây
là một màn mà cổ kim nội ngoại các quan lại thời phong kiến nhìn đã quen.
Tôi là
một trong số ít người còn yên lặng đứng cạnh sân.
Cuộc
đấu trên sân bóng vô cùng kịch liệt. Trong cát vàng cuồn cuộn, tiếng hò hét
hưng phấn và tiếng vó ngựa dồn dập vang trời, người ngựa xông lên, truy đuổi,
tiếng bóng và gậy đập vào nhau phát ra những âm thanh thanh thúy.
Mặc dù
đang hoa cả mắt, tôi vẫn chăm chú nhìn theo bóng của Tạ Chiêu Anh. Hiện giờ
nhìn anh ta có vẻ vẫn cầm cự được, nhưng đội đỏ mà anh ta dẫn đầu rõ ràng đang
rơi vào tình thế không thuận lợi. Tiêu Lịch dẫn theo đội vàng đã tới gần cầu
môn của đội đỏ, hai đội người ngựa xông vào nhau như hai dòng nước xiết, dâng
trào từng đợt sóng.
Thân
ảnh Tạ Chiêu Anh lúc ẩn lúc hiện trong đám người, tôi không nhịn được mà nắm
lấy lan can, vươn người ra ngoài nhìn ngó xung quanh. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy
một người mặc áo đỏ bị ngã ngựa, tôi sợ đến mức hít vào một ngụm khí lạnh. Một
lát sau nhìn rõ đó là người khác, trái tim mới tạm thời quay về chỗ cũ.
“Đang
nhìn ai vậy?” Không biết Tạ Chiêu Kha đi tới bên cạnh tôi từ lúc nào.
“Nhìn
nhị ca chứ ai!”
Tạ
Chiêu Kha vẫn dùng vẻ mặt thần tiên bí hiểm như trước, nhàn nhạt nói: “Nói
chung đều sẽ thua thôi.”
Trong
lòng tôi đã ấm ách khó chịu nhiều ngày, cuối cùng giờ không nhịn được nữa: “Có
lẽ vậy. Nhưng muội cho rằng, có rất ít người có thể hưởng thụ cả đời thắng lợi
và vinh quang mà người khác dâng tặng.”
Nụ cười
của Tạ Chiêu Kha cứng đờ: “Đến giờ ta mới biết cái miệng của muội lại lanh lợi
như thế.”
Tôi
cũng cười nhạt: “Muội còn rất nhiều điều mà mọi người không biết.”
Đôi mắt
lạnh lùng của Tạ Chiêu Kha nhìn chằm chằm vào tôi: “Sau khi khỏi bệnh, muội
thật sự đã thay đổi quá nhiều.”
Tôi
cười rạng rỡ: “Tỷ, từ một kẻ ngốc trở lại thành một người bình thường, chỉ
riêng sự thay đổi này đã là một biến hóa long trời lở đất rồi.”
Tạ
Chiêu Kha cười cười: “Muội còn biến từ một đứa trẻ thành một thiếu nữ nữa.”
Tôi
cười, thẳng thắn nói rõ với cô ấy: “Tỷ, nếu tỷ lo lắng muội có tâm tư gì với
Tống tiên sinh, vậy không cần thiết đâu. Đối với muội mà nói, Tống tiên sinh
chỉ là môt người thầy tốt, một người bạn hiền thôi.”
Tạ
Chiêu Kha hoài nghi nhìn tôi.
Tôi
nhún vai: “Có câu nói rằng: người phụ nữ ngu xuẩn đối phó với phụ nữ, người phụ
nữ thông minh đối phó với đàn ông.”
Gương
mặt Tạ Chiêu Kha rốt cuộc cũng đỏ lên.
Tôi nói
một câu cuối cùng: “Không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng, ngoan
ngoãn, phục tùng, có lẽ tỷ có thể thay đổi một phương pháp khác.”
Ánh mắt
sắc bén của Tạ Chiêu Kha dừng lại trên mặt tôi một lúc lâu, sau đó mới có vẻ
yên tâm hơn một chút. Cô ấy tao nhã quay đầu nhìn về phía sân bóng.
Khán
phòng đột nhiên bùng lên một trận hoan hô, tôi vội vàng hướng ánh mắt tìm kiếm.
Vừa rồi, khi đang nói chuyện, quả bóng đã bị người ta đánh từ trong đám hỗn
loạn ra. Tạ Chiêu Anh ghìm ngựa lại trước tiên, rời khỏi đám đông, giơ gậy đập
một cái, quả bóng bay thẳng về phía cầu môn của đối phương.
Tiếng
vó ngựa rền vang như sấm, mặt đất rung chuyển.
Một cầu
thủ đội vàng vọt tới trước ngăn bóng lại. Tạ Chiêu Anh thân thủ mạnh mẽ, tiến
sát theo. Tôi chỉ nhìn thấy bụi bay mù mịt dưới móng ngựa, đột nhiên, một quả
bóng nhỏ màu đen từ dưới móng ngựa bay ra, chiếu thẳng vào cầu môn.
Trên
khán đài bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, cùng tiếng chiêng lanh
lảnh. Lúc này tôi mới hồi phục tinh thần, Tạ Chiêu Anh vừa mới ghi một bàn.
Trong
sân, Tạ Chiêu Anh điều khiển ngựa xoay quanh, ánh mắt lập tức tìm thấy tôi. Khóe
môi anh ta cong lên thành một nụ cười, vẫy vẫy tay với tôi. Các cô nương trên
khán đài đều phát ra tiếng cảm thán say mê.
“Nhị ca
rất yêu thương muội.” Tạ Chiêu Kha sâu kín mở miệng: “Tính cách của nhị ca cùng
ta và đại ca không hợp, ở nhà luôn là một người đặc biệt nhất, khi còn bé còn
không sao, đến khi trưởng thành liền có chút bất hòa. Không ngờ hai người lại
hợp như thế.”
Tôi
không nói gì.
Vẻ mặt
Tạ Chiêu Anh tự nhiên ngồi trên ngựa, nắm chặt dây cương. Bọn họ đều đã đổ mồ
hôi đầy người, quần áo ướt nhẹp dán chặt trên lưng. Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào
thắt lưng anh ta, cảm thấy có chút may mắn vì nơi đó không bị ướt đến.
Gương
mặt Tiêu Lịch chợt thoáng qua một tia thất vọng, sắp xếp lại đội hình, tiến
công lần thứ hai. Lần này đổi thành Hàn vương tôn dẫn đầu, Tạ Chiêu Anh ở phía
sau phòng thủ. Tôi thoáng yên tâm, như vậy Tạ Chiêu Anh sẽ thoải mái hơn nhiều.
Gã tiểu
vương gia hồ ly kia nhìn có vẻ là một kẻ gối thêu hoa
(chỉ
những người chỉ có mẽ bề ngoài mà không có tài năng, học thức), không
ngờ khi chơi bóng cũng có chút mạnh mẽ, khí thế. Ngựa anh ta cười không giậm
chân lung tung, quay về phương hướng rất chính xác, anh ta cũng thừa dịp hỗn
loạn đánh quả bóng kia ra khỏi đám người tầng tầng lớp lớp, đội viên khác lập
tức xông lên tiếp ứng, bóng bay thẳng về phía cầu môn.
Tôi reo
hò: “Nhị ca, đánh cho bọn họ về…” Chữ “vườn” bị Tạ Chiêu Kha chặn lại trong
miệng.
Lúc này
tôi mới nhìn thấy Triệu hoàng hậu đang cười tủm tỉm nhìn về phía chúng tôi. Vẻ
mặt Tạ phu nhân giống như “có con gái thế này không có còn hơn”. Tất cả các bác
gái trung niên đều đang ngồi dưới mái che nắng, chỉ có những cô nàng trẻ tuổi
như chúng tôi mới đứng bên mép khán đài, dưới ánh mặt trời gáy gắt, vừa nhảy
nhót, vừa reo hò. Thật là, bà ấy cũng không phải lần đầu tiên biết cái thói xấu
này của tôi.
Chợt
nghe một cô gái kêu to: “Nhị điện hạ cướp được bóng rồi!”
Dáng vẻ
nhã nhặn của Tiêu Lịch đã hoàn toàn biến mất, đội của anh ta chia ra kèm chặt
đội Tạ Chiêu Anh, để anh ta có đủ thời gian dẫn bóng phá vỡ phòng thủ, cuối
cùng cũng vào một bàn.
Trên
gương mặt Tạ Chiêu Anh vẫn mỉm cười, Úc Chính Huân ở bên cạnh nói gì đó với anh
ta, anh ta gật đầu.
Tiếp
đó, trận đấu phát triển theo chiều hướng gay cấn. Tiêu Lịch dẫn theo đội vàng
cấp tốc ngăn cản và vượt qua, liên tiếp ghi ba bàn, lật lại tỉ số. Tạ Chiêu Anh
lùi về phòng thủ tuyến sau, Úc Chính Huân đi đầu, dùng tốc độ sét đánh không
kịp bưng tai giành lại hai bàn. Mà Tiêu Lịch dường như nhất quyết so cao thấp
với Tạ Chiêu Anh, mang theo bóng ép tới, giằng co với Tạ Chiêu Anh.
Triệu
hoàng hậu đã đứng lên, kích động nhìn về phía trước. Dưới ánh mắt trời không
tính là quá nóng của tháng Tư, mồ hôi của Tạ Chiêu Anh và Tiêu Lịch đều rơi
xuống sân bóng như mưa.Tình hình dường như rất căng thẳng. Thành viên hai đội
cũng phát hiện bầu không khí kỳ lạ, vây quanh nhưng không nhúng tay. Chỉ thấy
hai con ngựa của Tạ Chiêu Anh và Tiêu Lịch quấn vào nhau, một người đánh trúng
bóng, một người dùng gậy ngăn lại. Hai con tuấn mã ngang sức ngang tai thở phì
phò, nôn nóng hí vang.
Thể lực
của Tạ Chiêu Anh có vẻ đã không chống đỡ được nữa. Dựa theo ước đoán của tôi,
hai mươi phút trước đã là cực hạn của anh ta rồi, anh ta có thể kiên trì được
đến lúc này đã là một khảo nghiệm cho trái tim yếu đuối của tôi.
Tiêu
Lịch đột nhiên bọc đánh từ bên cạnh, Tạ Chiêu Anh phản ứng nhạy bén lập tức
ngăn lại. Thân thể anh ta lung lay trên ngựa, trong chớp mắt đã ngồi thẳng trở
lại.
Trái
tim tôi vọt thẳng lên cổ họng.
Phía
sân đấu tách ra một khe hở, tôi nhìn thấy gương mặt có chút tái nhợt của anh ta
và một ánh mắt.
Tôi lập
tức quay sang Tạ Chiêu Kha, giọng nói suy yếu: “Tam tỷ… Đầu muội choáng váng
quá…”
Nói
xong, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
“Tiểu
Hoa!” Tạ Chiêu Kha bị dọa đến mức hoảng hốt kêu to.
Những
người trên khán đài bị kinh động, ồn ào chạy tới vây quanh.
“Sao
vậy? Làm sao vậy?”
“Hình
như bị cảm nắng rồi.”
“Mau
bấm huyện Nhân Trung.”
Mẹ nó.
Tôi sợ đau. Tôi lập tức rên lên hai tiếng tỏ vẻ tôi còn chưa hoàn toàn hôn mê.
Thái
giám và cung nữ ba chân bốn cẳng nâng tôi lên. Bị cảm nắng trong ánh mặt trời
tháng Tư cũng chẳng phải chuyện gì đẹp mặt, nhưng hiện giờ tôi là thiên kim
tiểu thư quý tộc, thân phận cho phép tôi yếu đuối một chút.
“Tiểu
Hoa…” Giọng nói chờ mong đã lâu cuối cùng cũng vang lên.
Trong
tiếng hô ngạc nhiên của mọi người, Tạ Chiêu Anh giục ngựa chạy đến, sau đó giật
lấy tôi từ trong tay một cung nữ, hô trời hô đất: “Tiểu Hoa, muội làm sao vậy!
Lại phát bệnh hay sao? Ca ca tới rồi, muội mau tỉnh lại đi!”
Người
này sức lực không biết kiềm chế, nắm tôi phát đau, không choáng cũng bị túm cho
đau đến hôn mê. Tôi đành phải dùng hơi thở yếu ớt còn sót lại nói: “Muội… Ca…”
Sau đó, hai mắt tôi trợn ngược, tỏ vẻ tôi đã hoàn toàn ngất đi.
Tạ
Chiêu Anh dùng một tay ôm tôi lên ngựa: “Ta đưa Tiểu Hoa tới chỗ đại phu.”
Triệu
hoàng hậu lo lắng nói: “Không có việc gì chưa? Còn trẻ mà đã bệnh gì?”
Tạ phu
nhân cũng rất bực bội: “Đúng vậy, bệnh gì chứ?”
Tôi
dùng sức lực toàn thân để nghẹn cười, kết quả lại dọa tới Tạ Chiêu Kha. Cô ấy
sợ hãi hô lên: “A! Muội ấy đang động kinh!”
Lời vừa
nói ra, những người vây xem vù một tiếp lập tức lùi lại. Tạ Chiêu Anh mượn cơ
hội mang theo tôi đột phá vòng vây.
Vừa rời
khỏi đám người, tôi lập tức mở mắt.
“Vết
thương của ca…”
Bỗng
nhiên, một người mặc trang phục thái giám cưỡi ngựa lại đây, hạ giọng nói: “Tôn
tiên sinh phân phó tại hạ tiếp ứng công tử, mời đi theo tại hạ.”
Tạ
Chiêu Anh không nói một lời. Sân bóng Pô-lô vốn ở bên ngoài hoàng cung, người
kia đưa chúng tôi tới một căn nhà dân hẻo lánh, bên trong ùa ra mấy người đàn
ông, vừa thấy Tạ Chiêu Anh, lập tức vui vẻ nói: “Công tử tới rồi!”
Tạ
Chiêu Anh xoay người xuống ngựa, chân mềm nhũn, thân thể nặng nề khuỵu xuống.
Tôi vội vàng ôm lấy anh ta quỳ trên mặt đất, vươn tay sờ đến thắt lưng anh ta,
nhận ra nơi đó đã ướt đẫm.
Tôi chỉ
cảm thấy trái tim như bị vật gì đó đâm mạnh một cái, nước mắt trào ra, ôm chặt
anh ta: “Nhị ca! Nhị ca!”
“Tứ
tiểu thư đừng hoảng sợ.” Một văn sĩ trung niên nói: “Hiện giờ trị thương cho
công tử mới là chuyện khẩn cấp.”
Tôi
thoáng bình tĩnh lại một chút. Những người khác vội vàng tiến lên đưa Tạ Chiêu
Anh vào nhà. Trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ, Tạ Chiêu Anh được nhẹ nhàng đặt
xuống giường, văn sĩ trung niên kia lập tức bắt mạch cho anh ta.
Tôi vội
vàng la lên: “Vết thương trên lưng nhị ca rách ra rồi, phải cẩm máu cho nhị ca
trước!”
Một
người đàn ông cao lớn, cường tráng nói với tôi: “Tứ tiểu thư yên tâm, chúng ta
sẽ chăm sóc tốt cho công tử. Ngài tới sát vách chờ một lát đi.”
Tôi tức
giận: “Tôi cũng biết y thuật!”
“Ở đây
đã có Tôn tiên sinh, xin ngài yên tâm.”
“Đây là
ca ca của ta!”
Ông chú
họ Tôn lên tiếng: “Vậy làm phiền tứ tiểu thư giúp một tay.”
Tôi lau
nước mắt trên mặt, trừng mắt nhìn gã cao lớn kia. Thế nhưng tới khi ông chú cởi
y phục của Tạ Chiêu Anh ra, tôi vừa nhìn, đôi mắt lại không thấy rõ nữa.
Vết
thương vừa đóng vảy đã nứt ra hoàn toàn, máu thịt mơ hồ, nửa người nhuộm đỏ.
Tôi thật sự không hiểu bị thương nặng như vậy, anh ta làm thế nào cầm cự được.
Tôn
tiên sinh nói: “Độc không phát, chỉ là vết thương nứt ra thôi. Thật may mắn.”
Quả
thật may mắn. Tôi thả lỏng, đặt mông ngồi xuống ghế.
Tôn
tiên sinh nhiều kinh nghiệm, nhanh nhẹn xử lý vết thương cho Tạ Chiêu Anh, bôi
một loại thuốc màu xanh lục không mùi, sau đó băng bó lại cẩn thận. Tôi ngồi
không bên cạnh mở to mắt nhìn.
Tôn
tiên sinh nói với tôi: “Còn phải làm phiền tứ tiểu thư để ý đến công tử, vết
thương này của công tử chưa chờ đủ mười ngày là không thể tiếp tục lộn xộn
nữa.”
Tôi
châm chọc: “Ai rỗi hơi thích tự hành hạ chính mình chứ? Chỉ là bên trên không
buông tha cho nhị ca thôi.”
Tôn
tiên sinh cười: “Tiểu thư yên tâm, trải qua chuyện này, bọn họ sẽ không tiếp
tục hành động nhanh như vậy đâu.”
Tôi nửa
tin nửa ngờ, lại hỏi: “Nhị ca ở lại đây dưỡng thương hay quay về Tạ gia?”
Tôn
tiên sinh nói: “Đương nhiên phải về Tạ gia. Chúng ta đã chuẩn bị xe, chờ công
tử tỉnh lại để Khiết Luân đưa hai vị trở về.”
Gã cao
lớn kia chắp tay với tôi.
Tôi
nhìn quanh gian nhà. Ở đây sạch sẽ ngăn nắp, gia cụ nửa mới nửa cũ, những vật
dụng hàng ngày không thiếu thứ gì, ai bước vào cũng đều cho rằng đây chỉ là một
hộ gia đình bình thường.
Tiếp
ứng chúng tôi có tất cả năm người, tiểu thái giám đã đi, ngoại trừ Tôn tiên
sinh và gã cao lớn Khiết Luân kia, còn có một thiếu niên mặt mày tuấn tú, một
người đàn ông đứng tuổi dáng người cao lớn, có vẻ phong sương và một thanh niên
mặc đồ đen dáng người gầy gò, ánh mắt sắc bén.
Hiện
giờ, ánh mắt của tất cả bọn họ đều đang hướng về phía tôi, tôi sợ hãi mỉm cười,
gật đầu với bọn họ.
Tôn
tiên sinh giới thiệu từng người cho tôi: “Đây là Nguyễn Tinh, vị này là tướng
quân Lý Tùng Linh, vị này là Đường Tầm thiếu hiệp.”
Tướng
quân, thiếu hiệp, vừa có triều đình cao, lại có giang hồ xa? Tôi cung kính cúi
chào bọn họ. Cậu em Nguyễn Tinh và Lý tướng quân đều cúi người đáp lễ, chỉ có
Đường Tầm thiếu hiệp là vẫn đứng thờ ơ.
Tôi tỉ
mỉ quan sát anh ta. Thành thật mà nói, tôi luôn cảm thấy trang phục này của anh
ta nhìn rất quen mắt, nghĩ ngược nghĩ xuôi, đột nhiên nhận ra. Không phải giống
của bạn học Lưu Diệp trong “một chiếc bánh bao phát sinh thảm án” đấy sao? Tôi
không khỏi phì cười một tiếng.
“Thấy
ta như thế này muội sung sướng lắm sao?” Tạ Chiêu Anh yếu ớt hừ một tiếng.
Tôi
mừng rỡ: “Nhị ca tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào?”
Tạ
Chiêu Anh mở mắt ra: “Không phải chỉ chảy một ít máu thôi sao.”
Tôn
tiên sinh tiến lại đây: “Công tử, ngài tỉnh là tốt rồi.”
Tạ
Chiêu Anh nhìn thấy ông ấy thì rất vui vẻ: “Tôn tiên sinh, mọi người đều tới
rồi.”
“Chúng
ta đã tới từ lâu. Cổng thành bị tra xét rất nghiêm, chúng ta chia ra đi vào,
coi như thuận lợi.” Tôn tiên sinh có vẻ vô cùng cung kính với Tạ Chiêu Anh.
Nguyễn
Tinh từ bên ngoài trở về, nói: “Không có người, hiện giờ có thể di chuyển rồi.”
Khiết
Luân và Lý tướng quân dìu Tạ Chiêu Anh ra ngoài, vị Đường đồng chí giống Lưu
Diệp kia đã không thấy tăm hơi đâu, có lẽ ra ngoài trông chừng. Còn Tôn tiên
sinh thì ngăn tôi lại.
Ông chú
này chắc chắn có vài phần bụng dạ đen tối, cười rộ lên rất giống bí thư khoa
của tôi trước kia, mỗi lần phát biểu cuối kỳ đều cười đến mức khiến người ta
sởn tóc gáy: “Các bạn sinh viên! Phải biết quý trọng cơ hội lần này. Cuộc thi
cuối kỳ lần này nhà trường thắt chặt kỷ luật, trọng điểm bắt những sinh viên
gian lận thi cử, một khi sa lưới lập tức đuổi học. Các bạn sinh viên phải biết
quý trọng nhé!” Sau đó, tôi đều rất bực bội, đuổi học là cơ hội rất đáng quý
trọng sao?
Tôn
tiên sinh nói với tôi: “Trở về còn phiền tứ tiểu thư chăm sóc nhiều hơn. Còn
nữa, chuyện hôm nay, nếu ta đoán không sai, đêm nay sẽ có người trong cung tới
thăm ngài. Đến lúc đó tiểu thư phải chuẩn bị chu đáo nhé.”
Bộ não
tôi vận động, rồi tôi cười rộ lên: “Hơn nữa người đến hẳn là nhị hoàng tử.”
Sự thật
chứng minh tôi thật sự băng tuyết thông minh, độc nhất vô nhị, được trời ưu ái,
vân vân và vân vân. Buổi tối, khi cơm nước xong xuôi, chợt nghe có người truyền
báo, nói là nhị hoàng tử tự mình tới hỏi thăm.
Tôi
uống một chút thuốc khô nóng, gương mặt bắt đầu nóng đỏ lên, giọng nói cũng trở
nên khàn khàn, sau đó vắt chiếc khăn ướt đặt lên trán, nửa sống nửa chết nằm
trên giường rên rỉ.
Vân
Hương ca ngợi: “Thật giống!”
Bên
ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng Tạ thái phó nói: “Điện hạ,
chính là ở đây.”
Nam nữ
khác biệt, Tiêu Lịch không tiện tiến vào, chỉ đứng ở cửa hỏi.
“Tứ
tiểu thư thân thể đã khỏe hơn chưa?”
Tôi
đáp: “Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều rồi.”
“Ta dẫn
theo ngự y tới xem bệnh cho tiểu thư. Hy vọng tiểu thư sớm ngày bình phục.”
Tôi
nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm.”
“Sau
khi tiểu thư khỏe hơn, mời tiểu thư tiến cung trò chuyện với hoàng hậu nương
nương nhiều hơn.”
“Nhất
định, nhất định như vậy.”
Tôi vốn
định nịnh bợ gọi một tiếng tỷ phu, nhưng có nhiều người ngoài đang ở đây, tôi
cũng không tiện mở miệng.
Thằng
nhóc Tiêu Lịch này đến đây mục đích chính là để gặp tỷ tỷ Tạ Chiêu Kha của tôi,
trò chuyện một lúc lập tức tìm lý do bỏ đi, có người nói cha chúng tôi đã bày
tiệc tiếp đãi hắn, đại khái là bảo Tạ Chiêu Kha ở bên cạnh đánh đàn.
Ngự y
kiểm tra cho tôi một lúc lâu, cuối cùng kết luận tôi bị thiếu máu sinh ra cảm
nắng. Tạ phu nhân đến thăm tôi vài lần, còn sai người đun vài nồi canh hàm
lượng ca-lo và protein cao cho tôi, tất cả đều bị tôi lặng lẽ đưa tới chỗ Tạ
Chiêu Anh.
Vài
ngày sau đó đều yên ả trôi qua.
Mấy cơn
mưa hạ xuống, không biết đã có bao nhiêu cánh hoa rơi trong mộng, mỗi ngày tôi
đều chán muốn chết ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời. Đôi chim én xây một
tổ ấm trên cây trúc trên lầu các của tôi, suốt ngày ân ân ái ái gây dựng hạnh
phúc gia đình. Tôi dạy Vân Hương hát: chim én nhỏ, mặc áo hoa, ngày xuân bay
tới nơi này.
Thật
ra, mùa xuân đã qua hơn một nửa.
Tôi
ngạc nhiên phát hiện ra, tôi tới thế giới này đã nửa năm. Nửa năm, sáu tháng,
hơn một trăm tám mươi ngày.
Mà tôi,
đã bao nhiêu ngày không còn nghĩ tới Trương Tử Việt?
Nhất
thời, tôi có chút ngẩn ngơ.