Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 38

Tôi còn đang phiền não suy nghĩ phải tìm biện pháp gì để hỏi thăm chút tin tức, kết quả là ngày hôm sau, Hạ Ngữ Băng đã tự mình tới chỗ tôi trước.

Cô ấy vẫn ung dung tự nhiên như từ trước đến giờ, quan tâm hỏi tôi một vài vấn đề trong sinh hoạt hàng ngày, bỗng nhiên, chủ đề thay đổi: “Ngày tuyết tan rất lạnh, cô nương cũng không nên say mê ánh trăng đẹp, buổi tối ra ngoài rất lạnh đấy.”

Lúc đó, tôi lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh từ dưới chân len lỏi lên tận đỉnh đầu, nghĩ thầm Hạ cô cô này thật sự lợi hại.

Cô gái này, một đường đi qua gió tanh mưa máu, chính quyền thuyên chuyển vẫn sừng sững không đổ, thái hậu trọng bệnh, một mình lo liệu cho cả vạn người trong hậu cung. Thâm trầm cơ trí, biết nặng biết nhẹ, tâm tư kín đáo, trấn tĩnh ung dung, tuy lúc nào cũng thể hiện sự ấm áp, uyển chuyển nhưng trong đó luôn có một loại khí thế mơ hồ. Thật là một cô gái hiếm thấy.

Tôi ngượng ngùng, không biết phải nói gì. Hạ Ngữ Băng lại cười rạng rỡ như nắng xuân: “Cô nương hẳn đã lo lắng cả một đêm rồi, chi bằng đi nói vài câu với bệ hạ đi.”

Tôi mừng rỡ, vội vàng cảm ơn cô ấy rồi chạy ra ngoài.

Da Luật Trác biết vì sao tôi tới, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi đại khái đã biết về chuyện bạo loạn rồi?”

Tôi gật đầu: “Nhưng chỉ là đại khái thôi.” Năm ngoái, khi nạn châu chấu đi qua, tôi đã đoán rằng đầu xuân năm nay sẽ có nạn đói, chỉ không ngờ rằng sẽ nghiêm trọng đến mức nạn dân khởi nghĩa. Ba quận đồng loạt khởi nghĩa là một phạm vi tương đối lớn, tuyệt đối không cùng một trình độ với những địa phương nho nhỏ trước đây. Xem ra Triệu đảng hủ bại, chính trị hà khắc, cuối cùng cũng khiến dân chúng lên tiếng.

Da Luật Trác nói: “Hoàng đế các ngươi nhận được tin này, hình như bệnh lại thêm nặng. Hiện nay, trên triều đình đã do Triệu thừa tướng quản lý. Thái tử mới được sắc phong nhìn có vẻ tuổi trẻ nhiệt tình nhưng chỉ lăn qua một lần là bại trận.” Anh ta nói vô cùng khinh thường.

Tình hình quê nhà khiến tôi vô cùng khó chịu với thái độ này của anh ta, nói lạnh như băng: “Bệ hạ đứng ngoài nhìn đương nhiên có chút hả hê.”

Da Luật Trác cười nhạt với tôi, châm chọc nói: “Chính quyền Triệu gia không ổn định, người được lợi chính là Yến vương. Khi ngươi đa sầu đa cảm thương hại dân chúng, nói không chừng hắn đang âm thầm vui mừng, xoa tay chuẩn bị xuất kích ấy chứ.”

Tôi bực bội nói: “Nhân dân như con, bệ hạ lại coi con mình như cọng cỏ, thấy nước sôi lửa bỏng mà không cứu? Ngài ý chí sắt đá lại không hiểu đạo lý mổ gà lấy trứng hay sao?”

Da Luật Trác bị tôi chống đối, trên mặt không chút cảm xúc, toàn thân tỏa ra hàn khí bực bội. Tôi cũng hiểu mình đã quá mức lỗ mãng. Tiêu Huyên bảo vệ tôi đến mức mưa không đến đầu, chiều đến mức coi trời bằng vung, không lớn không nhỏ, nói không kiêng kỵ ai, vừa bị chọc tức là châm chọc, khiêu khích, có khi còn chửi mắng, căn bản không biết nể mặt ai. Thế nhưng Da Luật Trác dù sao cũng là vua của một nước, lại không thân cũng chẳng quen với tôi, bị tôi chế nhạo, cơn tức này làm sao nuốt trôi?

Đang suy nghĩ phải xin lỗi thế nào, lại nghe Da Luật Trác nói: “Ngươi nói có lý.”

Cằm tôi suýt chút nữa rơi trên mặt đất. Anh chàng đẹp trai mặt lạnh này lại sẽ chịu thua.

Da Luật Trác lạnh nhạt nói: “Hạ cô cô nói với ta ngươi trời sinh tính tình ngay thẳng, nhưng thông hiểu đại nghĩa, quả nhiên như vậy.”

Khi anh ta nói vậy, một cơn gió nhẹ từ khe cửa thổi vào. Tôi ngửi thấy một mùi hoa nhài quen thuộc từ trên người anh ta, không khỏi sửng sốt.

Tiếng đập cửa khẽ vang lên, Hạ Ngữ Băng thấp giọng nói: “Bệ hạ?”

Da Luật Trác cũng không kiêng kỵ tôi, cao giọng nói: “Vào đi.”

Hạ Ngữ Băng đi vào, không nhìn tôi mà trực tiếp giao một quyển sổ nhỏ vào tay Da Luật Trác.

Da Luật Trác cúi đầu nhìn, lông mày dần dần nhíu chặt, nghi hoặc, ngạc nhiên, khó hiểu. Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt.

Da Luật Trác đọc quyển sổ xong xoay người đưa lại cho Hạ Ngữ Băng. Hạ cô cô rất nhanh đã đọc xong, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi như có hẹn trước.

Trong lòng tôi bất ổn, cảm thấy trái tim sắp bắn ra khỏi lồng ngực: “Sao vậy?”

“Yến vương hắn…” Hạ Ngữ Băng đắn đo từ ngữ: “Hắn bị ám sát, bị thương…”

Đêm đó, tôi thu thập ổn thỏa, chuẩn bị trở về suốt đêm.

Quần áo, dược liệu… Không biết vết thương có nặng hay không?

Phải viết lại “Thu Dương lục bút” cho Tiểu Trình… Hay là chỉ bị thương ngoài da?

Tuyết Liên Lộ Da Luật Trác tặng tôi… Nhỡ may độc phát thì sao?

“Thiên Văn tâm ký” Tiểu Trình đưa tôi còn chưa kịp đọc… Không sao, cho dù độc phát, nhất thời chưa chết được, tôi sẽ cứu về được.

Nhưng, sẽ không đứt tay gãy chân đấy chứ?

Sao có thể? Hộ vệ bên cạnh anh ấy nhiều như mây mà.

Nhất định chỉ là bị thương ngoài da bình thường thôi…

Da Luật Trác phái người đưa tôi trở về, còn tặng tôi một lượng châu báu lớn. Nếu là ngày xưa, tôi nhất định sẽ vô cùng vui mừng, hôm nay chỉ có thể bất an cảm ơn qua loa. Trong lòng cảm thấy như có thứ gì đó đang cào cấu, phiền não, lo lắng khiến tôi đứng ngồi không yên, chỉ đến khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, sự kích động này mới hòa hoãn lại một chút, nhưng sau đó tôi lại bị tâm tình càng mãnh liệt bao phủ.

Đồng Nhi lo lắng nhìn tôi: “Tiểu thư, hay là ngài nghỉ ngơi một chút đi, đã khuya lắm rồi.”

Tôi nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong cơ thể có cả nghìn cây kim đâm tôi thật đau.

Tôi nói với Đồng Nhi: “Không biết có phải tôi nghĩ nhiều hay không, nhưng… tôi cảm thấy rất bất an.”

Đồng Nhi cười dỗ dành tôi: “Tiểu thư quan tâm quá sẽ bị loạn. Vương gia quý nhân nhiều phúc, có thần tiên phù hộ, sẽ không có việc gì.”

Cô ấy thật ra cũng thấp thỏm bất an, cười vô cùng gượng gạo.

Tôi nói: “Vì sao không có một chút tin tức từ chỗ bọn họ?”

“Có lẽ thư còn chưa đưa đến, hoặc là không muốn tiểu thư lo lắng.” Đồng Nhi bỗng nhiên vui mừng: “Nếu là chuyện sau, vậy chẳng phải chứng tỏ vương gia bị thương không nặng sao?”

Tôi thở dài một hơi: “Tôi cách anh ấy thật xa.”

Suốt ngày đêm, xe ngựa hối hả chạy về phía Nam, dần dần rút ngắn khoảng cách giữa tôi và Tiêu Huyên, chậm rãi rút ngắn. Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy bức tường thành sừng sững của thành Tây Dao từ phía xa.

Tôi bất giác rùng mình một cái.

Đi qua một thôn trang ngoài quan đạo, tôi mở to mắt nhìn những lá cờ trắng càng ngày càng gần được treo trên những nóc nhà dân, những lá cờ cao cao trùng điệp, nhẹ bay lên theo gió, nối liền liên tục, giống như một lớp tuyết vừa mới rơi xuống.

Tôi lập tức rơi từ đầu xuân xuống mùa đông giá rét.

Không nhịn được nữa, tôi bảo đánh xe dừng lại, sau đó đẩy cửa nhảy xuống.

Trước một nông trại có một bác gái đang làm ruộng, mặc áo tang, trên thắt lưng buộc một tấm vải màu trắng vô cùng chói mắt.

Trái tim tôi như treo trên một sợi chỉ, cảm thấy từng chữ nặng đến nghìn cân: “Đại nương, cả thôn để tang, là ai qua đời vậy?”

Bác gái ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, buông dụng cụ trên tay xuống, vẻ mặt u sầu than thở: “Cô nương từ bên ngoài tới phải không? Vương gia của chúng ta vài ngày trước bị kẻ xấu ám sát, trọng thương, không chữa trị kịp thời…”

Tai tôi ù ù, lời nói của đại nương liên tục quanh quẩn trong đầu, chỉ cảm thấy dưới chân nứt ra một khe hở rất lớn, tôi liên tục rơi xuống, rơi xuống, bị bóng đêm và giá lạnh vây quanh.

Những người xung quanh lại nói gì đó, tôi không biết gì hết, chỉ biết tôi đã giật lấy dây cương trong tay một thị vệ, xoay người lên ngựa, quất roi thật mạnh, phóng như bay về phía thành Tây Dao.

Gió đầu xuân lạnh thấu xương đập vào mặt tôi, tay tôi nắm chặt dây cương đã đông cứng, tim đập như trống trận, hận không thể mọc cánh để bay đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?

Vệ binh ở cổng thành nhìn thấy tôi, giơ thương định ngăn lại, không biết ai nhận ra tôi hô một tiếng: “Là Mẫn cô nương.”

Bọn họ thoáng do dự, tôi đã phi qua cổng thành.

Một màu trắng xóa. Trong thành một màu trắng xóa.

Tôi gần như không hít thở được.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Vô số tua cờ màu trắng như những con quái vật có sinh mệnh dương nanh múa vuốt, bay lượn trên không trung. Tôi nhìn quanh thành thị bỗng chốc trở nên xa lạ này một vòng, sự sợ hãi như sóng thần cuốn trôi từng sợi dây thần kinh của tôi, xé rách lý trí của tôi.

Tôi mù quáng chạy trong thành như bị lạc đường, con ngựa cũng bị nhiễm cảm xúc của tôi, nôn nóng bất an. Tôi bỗng tỉnh lại, nhớ ra hiện giờ mình nên làm gì, vội vàng siết chặt dây cương hướng về phủ Yến vương.

Vương phủ cũng treo đầy cờ trắng, đã có người tới thông báo, tôi vừa đến nơi, Tống Tử Kính đã từ bên trong vội vã đi ra.

“Tiểu… Mẫn cô nương?” Tống Tử Kính lộ vẻ kinh ngạc. Tính cách anh ta không hướng ngoại như Tiêu Huyên, tuyệt đối là một tảng băng trôi, mặt không biết đổi sắc, hôm nay lại trợn tròn mắt há hốc mồm thế kia. Anh ta cũng mặc một bộ đồ tang, gia đinh vương phủ đi theo phía sau anh ta toàn bộ đều mặc đồ tang.

Tôi run run, hỏi: “Tiêu Huyên đâu?”

Tống Tử Kính há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được thành lời.

“Tiêu Huyên đâu?” Tôi lớn tiếng hỏi.

Không có trả lời.

Không còn đủ kiên nhẫn nữa, tôi đẩy bọn họ ra xông vào trong.

Tống Tử Kính nhanh tay nhanh mắt giữ tôi lại: “Cô chờ một chút, cô không thể…”

“Không thể làm gì?” Tôi lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp anh ấy! Nếu không hãy đánh ngất tôi đi, hoặc là giết tôi đi!”

“Cô…” Tống Tử Kính vô cùng khó xử. Nhìn gần, anh ta cũng gầy đi rất nhiều, hai mắt đầy tơ máu. Trái tim tôi sắp lạnh đến mức đóng thành băng, hất tay anh ta ra, tôi tiếp tục xông vào trong.

Bên trong có rất nhiều người. Thuộc hạ, binh sĩ, gia đinh, còn có rất nhiều người tôi không nhận ra. Mọi người chen chúc trong phòng khách, cờ trắng giăng đầy, nhìn mà khiến người ta giật mình. Không ít người đang rơi nước mắt, còn có người kinh ngạc nhìn tôi.

Tống Tử Kính vội vã chạy tới phía sau tôi. Mọi người không nói một lời, chỉ chậm rãi tách ra, để lại một con đường cho tôi.

Nơi cuối đường, có một cỗ quan tài màu đen.

Tôi đi tới từng bước một.

Mọi người từng bước tách ra.

Vân Hương xô đám người chạy ra, đôi mắt hồng hồng, giọng nói nghẹn ngào: “Tỷ…”

Tôi không nhìn cô ấy, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Chiếc quan tài màu đen vừa to vừa nặng, được đặt hơi nghiêng so với mặt đất, bên trên bao phủ một lá cờ Yến quân mới tinh, xung quanh là nến trắng sáng rạng rỡ, trước mắt tôi nở ra một rừng hoa màu trắng.

Khi đó, lúc vẫn còn trên đường rời kinh lên Bắc.

Ánh trăng đẹp lắm, nước chảy róc rách, núi rừng được hoàng hôn ôm trong vòng tay, lẳng lặng ngủ say.

Tôi và Tiêu Huyên sóng vai ngồi bên bờ suối, hai chúng tôi đều cởi giày, châm ngâm trong nước. Dòng nước suối mát lạnh lướt qua đôi chân chúng tôi, côn trùng thấp giọng kêu trong bụi cỏ phía sau lưng. Một đêm nhàn hạ an tĩnh, chúng tôi cứ ngồi như vậy, thật lâu không nói gì.

Bỗng nhiên, một điểm sáng màu vàng ấm áp lóe lên, nhấp nháy, lượn lờ ngay trên mặt nước. Rất nhanh, đã có thêm một điểm sáng nữa, điểm thứ ba, rồi điểm thứ tư. Những chấm sáng nho nhỏ, giống như kết thành một cái lưới bằng đá quý bao trùm lên chúng tôi.

“Trước đây từng gặp chưa?” Tiêu Huyên hỏi tôi.

Tôi gật đầu, cười nói: “Đom đóm, là đom đóm.”

Những con côn trùng nho nhỏ chớp lên những ánh sáng mê hoặc lòng người trong bóng đêm, mơ mộng, lóa mắt, giống như một đám yêu tinh đốt đèn đi chơi đêm.

Tôi nói với Tiêu Huyên: “Muội rất ngu ngốc, cũng không để tâm đọc sách. Nhưng có một vài câu thơ muội lại nhớ rất rõ.”

Tôi đọc cho anh ấy nghe: “Tình yêu, em vĩnh viễn là một ngôi sao phía trên tôi; nếu bất hạnh chết đi, tôi nguyện biến thành một con đom đóm, trong khu vườn này, lướt qua từng ngọn cỏ, bay trong màn đêm, bay từ hoàng hôn đến nửa đêm, từ nửa đêm đén bình minh, chỉ hy vọng trời không mây, để tôi có thể nhìn thấy, một ngôi sao rực rỡ bất biến trên kia, đó là em, chỉ hy vọng em hãy tỏa sáng vì tôi, qua đêm, qua ngày, để tình yêu được tiếp tục kéo dài…”

Tiêu Huyên im lặng thật lâu.

Tôi không chịu nổi, quay đầu hỏi anh: “Ít nhất ca cũng phải cho vài câu đánh giá đi chứ?”

Tiêu Huyên miễn cưỡng nói: “Đây mà là thơ à…”

Tôi cụt hứng, xị mặt. Tiêu Huyên lại bổ sung để cho tôi chút mặt mũi: “Nhưng cũng vô cùng cảm động, tình ý chân thành, mộc mạc tự nhiên.”

Lúc này tôi mới hài lòng.

Chúng tôi khẽ khua chân trong nước, đom đóm nhẹ nhàng bay lượn trong tiếng kêu của côn trùng. Có một thằng nhóc to gan dám bay đến góc áo tôi rồi dừng lại.

Tôi vui mừng nhìn nó, lại không dám chạm vào, sợ dọa nó bay đi, vì vậy liền quay đầu gọi Tiêu Huyên cùng nhìn.

Thế nhưng bên cạnh đã không một bóng người.

Tôi hoảng sợ, vội vàng đứng lên.

Ánh trăng bỗng biến mất, cả khu rừng rộng lớn quay về với bóng tối, tôi không nhìn thấy gì, bóng của những thân cây, suối nước sóng sánh, ánh sáng đom đóm, tiếng côn trùng kêu, tất cả đều lùi mình vào trong bóng tối. Khí lạnh từ bốn phía dồn về, thấm ướt quần áo tôi.

Sợ hãi bao trùm lấy tôi, tôi lớn tiếng gọi tên Tiêu Huyên, nhưng không có đáp lời.

Tôi chạy trốn trong không gian hỗn độn, hư ảo, thế nhưng bóng tối không có tận cùng. Xung quanh như có rất nhiều loài vật không tên đang ẩn nấp, đều từ một nơi bí mật nào đó giương mắt nhìn chằm chằm. Dưới chân đột nhiên giẫm phải thứ gì đó, tôi ngã xuống đất, có một thứ bén nhọn đâm vào huyệt Nhân Trung của tôi.

Tôi đau đớn rên một tiếng, mở mắt ra.

“Tỉnh rồi!”

Tôn tiên sinh thở ra một hơi thật dài.

Tôi chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực đang cuồn cuộn sôi trào, vô cùng khó chịu, không khỏi giãy dụa ngồi dậy.

Vân Hương vội vàng đỡ lấy tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi. Tôi há miệng lại ói một ngụm máu lớn vào trong chậu.

Trời ạ, xuất huyết dạ dày?

Phẩm Lan và Giác Minh còn đang ở đây, bị một ngụm máu này của tôi khiến cho sợ hãi hét lên.

“Không có việc gì, bị kích thích nên nhất thời khí huyết không ổn định. Điều dưỡng cẩn thận là được.” Tôn tiên sinh không coi đây là chuyện nghiêm trọng.

Tôi nôn xong, trong ngực trống không, lại cảm thấy hụt hơi, mệt mỏi quay về giường. Phía ngực trái có một cơn đau như cắt da cắt thịt tràn ra theo đường kinh mạch, đau đến mức tôi phải nhíu mày, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Hai đứa trẻ nhào tới đầu giường tôi, đồng loạt khóc lên như có hẹn trước.

“Mẫn tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Mẫn tỷ tỷ, tỷ nói chuyện đi!” Giống như có ba nghìn con vịt đang kêu bên tai tôi.

Giọng nói của Vân Hương cũng mang theo giọng mũi nồng đậm: “Tỷ, tỷ hôn mê cả một ngày khiến muội sợ muốn chết. Nếu tỷ có chuyện gì thì muội phải làm sao bây giờ?”

Đồng Nhi cũng tiến lại nói: “Canh nhân sâm đã nấu xong rồi, tiểu thư dùng một chút đi.”

Tôi nghe mà cảm thấy rất phiền, trở mình một cái. Chỉ là, một động tác đơn giản như thế cũng đủ để khiến tôi choáng váng.

Vân Hương nói: “Trong lòng tỷ không vui mọi người đều hiểu, nhưng tỷ bị bệnh, dù sao cũng phải uống thuốc chứ?”

Sau đó, Tống Tử Kính cũng tới, tận tình khuyên bảo tôi: “Tiểu Hoa, dù thế nào muội cũng phải ăn một chút gì đi.”

Tôi vẫn như trước, không nói một lời, nhắm mắt giả chết.

Tôi nhắm chặt mắt, chỉ hận lỗ tai không thể mọc ra một cái công tắc đóng mở.

Mọi người khuyên một lúc lâu không thấy tôi đáp lại, cũng không dám ép buộc tôi, đành thôi. Tống Tử Kính bất đắc dĩ nói: “Để cô ấy yên tĩnh một lúc, để mắt một chút là được.”

Đồng Nhi và A Kiều dỗ dành hai đứa trẻ vẫn ầm ĩ không thôi ra khỏi phòng.

Tôi rất mệt, trong tai ù ù, bất cứ một âm thanh quỷ quái nào cũng xông thằng vào não, đầu choáng váng, buồn nôn, nóng sốt, tay chân không còn chút sức lực. Bụng đương nhiên đói, tôi cũng không phải người máy. Nhưng tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì, chỉ muốn cứ nằm như thế. Tốt nhất là không cần phải suy nghĩ gì, không cần phải cảm giác gì, biến thành người thực vật cho đến lúc chết.

Liên tục hai ngày tôi không ăn gì, cuối cùng cũng khiến mọi người hoảng sợ, khiến cho tất cả những người từ quen tới không quen thay nhau lên sàn khuyên bảo tôi. Lúc này tôi mới biết thì ra mình là nhân vật quan trọng như thế.

Tôi không phải kẻ thích làm bộ, tôi chỉ cảm thấy thật sự mệt mỏi, mỏi đến rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật say, thật sự không còn sức đâu để đối mặt với những người và những việc cứ đến liên tiếp này nữa, ngay cả một ngón tay tôi cũng không muốn chuyển động.

Mệt, thật sự mệt, từ khi bắt đầu tới Xích Thủy đến giờ vẫn không ngừng mệt, cảm thấy sinh mệnh đã tiêu hao vào những ngày bôn ba. Ngay khi đang bận rộn những việc khác, rất nhiều thứ đã lướt qua ngay bên cạnh.

Tôi vẫn nằm như trước, khi ngủ khi tỉnh. Tống Tử Kính không kiềm chế được nữa, ép buộc tôi uống canh nhân sâm. Sốt cao, cái gì vào cổ họng cũng đắng chát, tôi cau mày, nhưng nể mặt anh ta nên vẫn nuốt xuống.

Vân Hương luôn túc trực bên cạnh tôi, buổi tối ngủ ở trên tháp ngay bên cạnh. Cô ấy nói rằng tôi thật xa cách, luôn than thở, khiến trong lòng tôi vừa phiền vừa áy náy.

Sau này, Trịnh Văn Hạo tìm đến chỗ cô ấy, vốn có ý tốt nhân lúc giai nhân đau khổ để thể hiện sự quan tâm và giúp đỡ, kết quả bị cô ấy lấy ra làm bia ngắm, điên cuồng oanh tạc vài quả đạn pháo, tả tơi ra về.

Tống Tử Kính biết nói chuyện với tôi không ăn thua, ngược lại khuyên giải Vân Hương vực dậy tinh thần, nói rằng cô ấy như vậy chỉ khiến tinh thần tôi càng sa sút.

Vân Hương nghe Tống Tử Kính nói vậy, cộng thêm việc vừa mới trút hết tất cả nỗi lòng tồn đọng, vẻ u sầu cũng không giấu nổi màu đỏ hồng trên mặt, gật đầu. Từ ngày ấy, cô ấy không còn thở dài nữa, mà tìm đủ loại sách đọc cho tôi nghe. Cô ấy biết sở thích của tôi, thu thập đủ loại bát quái tin tức phố phường về, tôi nghe nhiều, cũng cảm giác được tinh thần tốt hơn một chút.

Buổi tối, khi tất cả mọi người đã ngủ, tôi lại tỉnh táo. Trợn tròn mắt nhìn bóng tối trước mặt, trong đầu trống rỗng, không biết vì sao lại trở thành thế này, không biết mình đang làm gì, cũng không biết dự định trong tương lai ra sao.

Chỉ rõ ràng cảm giác được trong cơ thể thiếu mất một phần, trước ngực có một cái hố rất sâu, đầm đìa máu chảy, a, cúi đầu nhìn lại, lục phủ ngũ tạng đủ cả, chỉ thiếu mỗi trái tim.

Trái tim đã đi đâu? Ngay cả chính tôi cũng không rõ.

Chết lặng, dường như từ đầu ngón tay lan tràn ra tứ chi, thân thể mất đi tri giác, ngay cả ý thức cũng chìm đắm trong không gian hư vô. Khi bộ não không còn dùng để suy nghĩ nữa, đại khái là tất cả phiền muộn cũng sẽ không còn.

Khi ánh bình minh đến, tôi mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Khi đang ngủ say, trong ảo giác, luôn có người tới bên cạnh tôi, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt tôi, hôn đôi môi tôi, cái ôm kia vừa siết chặt vừa dịu dàng, cảm giác kia dịu dàng đến vậy, chân thực đến vậy, tất cả đều đẹp đến mức gần như giống với những tưởng tượng ban đầu của tôi.

Trong tưởng tượng, bất cứ chuyện bi thương nào đều chưa xảy ra, tất cả mọi người đều bình an, khỏe mạnh, vui vẻ. Còn người kia, anh vẫn nhếch khóe miệng cười, mang theo chút bướng bỉnh như một đứa trẻ.

Quanh quẩn ba ngày, cơn sốt cao của tôi cuối cùng cũng rút đi, chuyển thành sốt nhẹ. Khẩu vị cũng tốt hơn một chút, đã chịu chủ động ăn một thứ gì đó. Tuy không cảm thấy đói, nhưng nhìn vẻ vui mừng cùng chờ mong trong ánh mắt Vân Hương mỗi khi thấy tôi ăn nhiều một chút, tôi nghĩ, như vậy cũng tốt.

Chỉ là, tôi vẫn không muốn nói.

Chính tôi cũng không biết mình bị làm sao. Trong đầu trống trơn, ngoại trừ ăn sẽ không muốn mở miệng. Không muốn có bất cứ sự đáp lại nào đối với thế giới bên ngoài, giống như tự co mình vào trong thế giới nhỏ bé của bản thân.

Cơn sốt nhẹ của tôi cứ lặp đi lặp lại liên tục. Tôn tiên sinh cũng bó tay chịu trói.

Chuyện này thật ra chỉ do nguyên nhân tâm lý, Vân Hương có thể mắng xối xả vào Trịnh Văn Hạo, tôi thì không thể, cũng không có sức đâu để tìm một đối tượng để trút hết tâm tình. Nghẹn lại, đương nhiên chỉ có thể giải quyết qua những cơn sốt triền miên.

Chỉ là, mỗi khi đổ nước gội đầu, một sợi lại một sợi, quấn đầy trên lược. Tôi nghĩ, số tóc này mà sưu tập lại có khi đủ để dệt vải.

Vân Hương quá sợ hãi, vội vàng tìm tới Thủ Ô, vừng đen, quả hạch đào tới đặc biệt đại bổ cho tôi. Tôi thông cảm với nỗi khổ của cô ấy, cũng phối hợp uống hết.

Sau khi tôi chịu rời giường để ăn chút gì đó, Tống Tử Kính đã yên tâm hơn một chút, không còn một ngày ba, năm lượt tới đây nữa, mà đặt hết tâm trí vào công việc. Chuyện này khiến Vân Hương có chút mất mát.

Cô ấy nói với tôi: “Muội hy vọng Tống tiên sinh có thể đến đây thường xuyên, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc bệnh của tỷ tỷ lại nặng thêm. Có phải muội rất vô lương tâm, rất ác độc hay không?”

Cô bé này thật ngây thơ.

Cô ấy khẽ thì thầm: “Vương gia… Vẫn còn chưa nhập thổ…”

Tôi nhìn cô ấy qua tấm gương đồng, im lặng đặt câu hỏi.

“Muội cũng không rõ lắm. Nghe nói điều tra ra thích khách do Triệu đảng phái tới, quân sĩ và dân chúng lòng đầy căm phẫn, la hét muốn báo thù.”

Tôi buông tầm mắt, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment