Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 46

Tiêu Huyên lập tức lấy khăn lau tay cho tôi, vừa lau vừa hỏi tôi có đau không. Thật ra canh chỉ còn hơi ấm, đâu có nóng, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà gật đầu, một cái gật đầu thật trịnh trọng.

Anh hỏi tôi có bằng lòng gả cho anh không.

Một người đàn ông hiện đang độc thân, đẹp trai, nhiều tiền, dịu dàng, si tình, cao quý, có lý tưởng, có hoài bão hỏi tôi có bằng lòng gả cho anh ấy không.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh, cuối cùng Phật Tổ cũng hiển linh rồi?

“Tiểu Hoa?” Ánh mắt Tiêu Huyên nhìn tôi có đến bảy, tám phần là bị tôi dọa choáng váng.

Tôi cười với anh, anh cũng đáp lại tôi một nụ cười kinh hồn bạt vía.

Tôi nói: “Em không đồng ý.”

“Cái gì?” Tiêu Huyên gào lên như bị chọc tiết.

Tiểu binh ngoài cửa lại hô: “Vương gia, ngài sao vậy?”

“Lại bị mèo cắn!” Tôi thay vương gia trả lời.

Tiêu Huyên kéo tôi lại, bắt tôi đối mặt với anh, rất nghiêm túc, rất chăm chú hỏi: “Vì sao không đồng ý?”

“Không đồng ý thì không đồng ý thôi.” Tôi ngửi ngửi tay, thật sự toàn mùi canh gà.

“Phải có một lý do chứ!” Hiển nhiên Tiêu Huyên chưa từ bỏ ý định.

“Vì sao nhất định phải có một lý do. Không muốn kết hôn thì không gả cho anh thôi.” Tôi cũng rất vô lý, dù sao lý do thật sự không tiện nói cho anh biết.

Người cổ đại đính ước chẳng khác nào đính hôn, coi như là một. Đối với tôi mà nói, hiện nay tôi đang qua lại với Tiêu Huyên. Yêu nhau đã một năm (thì ra đã lâu như vậy nha!), tuy rằng tình cảm không tệ, nhưng chưa đến mức kết hôn. Anh ấy lấy vợ thì tốt thôi, nhưng tôi còn chưa có một chút chuẩn bị tâm lý để làm vợ. Bắt tôi lúc này phải sắp xếp việc trong nhà, tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, tôi lập tức sẽ mắc chứng trầm cảm.

Ông Trời ơi! Tôi vắt tay lên trán, càng nghĩ càng đổ mồ hôi. Đây gọi là chứng sợ hãi hôn nhân chăng.

Tiêu Huyên vẫn còn quấn lấy tôi, có mười vạn câu hỏi tại sao.

Không thích ta sao?

Không thích anh thì theo anh vào Nam ra Bắc, chạy tới chạy lui làm gì?

Sợ Tạ thái phó phản đối?

Trên đời còn có ai có thể quản lý được em sao?

Sợ ta thất bại sẽ bị liên lụy?

Yên tâm, nếu thấy anh thất bại, em sẽ chạy trước tiên.

Bởi vì làm vợ kế sao?

Tôi muốn tát chết anh ấy!

Tiêu Huyên vô cùng phiền muộn, vô số cô gái khóc lóc hô hào muốn gả cho anh, anh đều không cần. Hôm nay tích đủ dũng khí cầu hôn tôi, tôi lại say NO (nói không) với anh ấy. Bằng cách tư duy của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không hiểu vì sao tôi lại không bằng lòng gả cho anh.

Tôi cảm thấy đầu như phình ra gấp đôi, đạo lý này phải nói với anh thế nào đây?

Tôi khẳng định một chuyện: “Em thích anh.”

“Vậy vì sao không muốn gả cho ta?” Vẻ mặt của Tiêu Huyên giống như tôi mượn nhà anh ấy đậu hũ, trả lại một đống bùn.

Tôi châm chước câu chữ, rất sợ sẽ tổn thương tâm hồn yếu đuối non nớt của anh: “Em nghĩ, hiện giờ kết hôn còn quá sớm. Dù sao em cũng còn nhỏ.”

“Nàng cũng sắp mười bảy rồi.” Tiêu Huyên nói: “Ở Đại Tề, nữ hài tử độ tuổi này là thích hợp lập gia đình nhất.”

Tôi là bất đắc dĩ nha: “Chúng ta không thể không nói đến chuyện này sao?”

Tiêu Huyên mím môi, khẽ nhíu mày, không tức giận nhưng cũng không bình tĩnh. Anh không cam lòng, nhưng anh tôn trọng tôi, không tiếp tục hỏi nữa.

Nhất thời, bầu không khí có chút nặng nề, tôi vội vàng gọi tiểu binh đưa cơm vào.

Cùng Tiêu Huyên ăn xong cơm, lại bắt anh uống thuốc. Khi thuốc phát huy tác dụng, anh có chút buồn ngủ.

Tôi kéo chăn cho anh, sờ sờ những sợi tóc mai của anh, than nhẹ một tiếng, định rời đi.

Tay bị nắm lại.

Tiêu Huyên thấp giọng nói: “Ta sẽ chờ nàng gật đầu.”

Đôi mắt tôi nóng lên, không nói nên lời.

Đêm đó, tôi trằn trọc gần như một đêm không ngủ.

Ánh trăng bên ngoài vô cùng đẹp, tôi nằm trên giường, ngơ ngác nhìn lá cây được phủ thêm một tầng sương bạc, trong lòng hỗn loạn.

Bất tri bất giác, tôi đến thế giới này đã hai năm. Thời gian trôi qua thật nhanh, quá khứ đều như ở lại kiếp trước, tôi thường xuyên quên mất chính mình là ai. Ban đầu luôn nghĩ sẽ có một ngày trở lại cuộc sống trước kia, chưa bao giờ chịu nảy sinh tình cảm với những người bên cạnh. Cho tới hôm nay mới sâu sắc cảm nhận được rằng mình thật sự không thể trở về được nữa, thật sự phải ở lại nơi đây hết quãng đời còn lại. Vì vậy, cũng nhất định phải kết hôn, phải sinh con, phải gây dựng gia đình, cố gắng ở bên một người tới đầu bạc răng long.

Cuộc sống tự do tự tại tràn ngập mê hoặc, tôi bị lôi cuốn đến mức không thể tự kiềm chế, thế nhưng cuối cùng vẫn có một ngày phải thoát khỏi nó. Lời cầu hôn ngày hôm nay của Tiêu Huyên không còn nghi ngờ gì, chính là một hồi chuông cảnh báo tôi.

Tôi thích anh, thật chí còn hơn cả thích, tôi yêu anh.

Thế nhưng, gả cho anh, không chỉ là gả cho một người đàn ông mà thôi. Mà là phải sống dưới danh hiệu Yến vương phi. Hơn nữa, nếu anh làm được đến mức bước lên ngôi vị kia, vậy chẳng phải…

Tôi thật sự không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, ảo não vùi đầu vào chăn.

Mất ngủ, kết quả là ngày hôm sau, tôi mang theo hai con mắt thâm quầng ra khỏi cửa, gặp phải Vân Hương, hai mắt cô ấy cũng vậy. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi.

“Sao vậy, em gái?” Tôi hỏi.

Vân Hương nhỏ giọng buồn bã nói: “Tống tiên sinh đi gặp Chu Sơn vương rồi.”

Eh?

“Không phải Thanh Nương bị bắt đi rồi sao?”

“Tiên sinh nói, dù sao Thanh Nương cũng sẽ được đưa về. Tiên sinh và vương gia nắm chắc rằng Chu Sơn vương sẽ cảm kích chúng ta nên đi đàm phán trước.”

Tiêu Huyên cũng nói như vậy.

Chính trị và chiến tranh là hai chuyện tôi vô cùng không muốn nghĩ đến. Con người, nếu có thể chỉ ăn rồi ngủ thì thật là tốt.

Tôi cười xấu xa với Vân Hương: “Không nỡ xa tiên sinh nhà muội phải không?”

Vân Hương đỏ mặt.

Tôi cùng cô ấy ngồi xuống ăn sáng: “Hiện giờ rốt cuộc muội và huynh ấy thế nào?”

Giọng nói của Vân Hương nhỏ như muỗi kêu: “Không thế nào cả.”

“Phải có một mức độ nào đó chứ. Đã nắm tay chưa?”

Vân Hương cúi đầu, không nói một lời.

Tôi lớn mật hỏi: “Đã hôn chưa?”

Ngay cả cái cổ của Vân Hương cũng đỏ lên, như một con tôm luộc.

Tôi gõ bát cười cười: “Thật hết cách với muội! Muội có lòng thì phải để huynh ấy biết chứ. Muội vì huynh ấy mà cố gắng đọc sách, viết chữ, huynh ấy có biết không?”

Vân Hương yếu ớt kêu một tiếng tỷ.

Tôi nói: “Muội đừng lúc nào cũng như vậy. Huynh ấy ôn hòa, muội xấu hổ, đến năm nào tháng nào mới có tiến triển.”

Vân Hương quay đầu, nhỏ giọng nói: “Muội… Muội không xứng với huynh ấy.”

“Nói cái gì vậy?” Tôi không vui: “Muội có chỗ nào không xứng với huynh ấy? Muội và huynh ấy ở bên nhau, chỉ cần muội có thế khiến huynh ấy thoải mái, vui vẻ, tính cách hòa hợp, có thể làm cho nhau hạnh phúc, hai người sẽ xứng đôi! Địa vị cái chết tiệt, đầu thai là do may mắn, làm gì có chuyện ai cũng gặp may.”

Vân Hương ngẩng đầu, ánh mắt đầy cảm kích, hé miệng muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.

Tôi buông đũa, ôn hòa nói: “Chuyện muội và Tống tiên sinh, tỷ chỉ là người thứ ba, không muốn, cũng không có tư cách đứng bên cạnh chỉ huy. Tiến hay lùi, toàn bộ phải dựa vào muội. Nhưng, muội đừng treo cổ ở một thân cây, đôi khi phải dõi mắt nhìn xung quanh nữa. Những chàng trai tốt trong quân đội nhiều như vậy, tỷ cũng biết có mấy người có ý với muội. Ví dụ như Tiểu Trịnh…”

“Tỷ đừng nói nữa!” Vân Hương thẹn quá hóa giận: “Muội không thích hắn.”

“Aiz, đừng như vậy.” Tôi cười cười: “Trước kia Tiểu Trịnh không hiểu chuyện. Sau này không phải cậu ấy thay đổi rồi sao? Muội xem biểu hiện của cậu ta nửa năm vừa qua, cũng tốt lắm chứ. Đối với muội cũng là tốn hết tâm tư, hỏi han ân cần, muội không cho người ta vẻ mặt hòa nhã một lần, người ta vẫn một lòng một dạ với muội.”

Vân Hương mất tự nhiên di chuyển thân thể: “Muội biết hắn rất tốt với muội. Chỉ là… Chỉ là… Muội không xứng…”

“Tỷ không thích nghe những lời này!” Tôi nghiêm mặt: “Muội là một cô gái dịu dàng, hiền lành, thuần khiết, ngây thơ, chăm chỉ, lương thiện, nếu biểu hiện về sau của Tiểu Trịnh không tốt, tỷ cũng không nỡ nói đỡ cho cậu ta. Đừng có tự ti như thế! Làm muội muội của tỷ thì phải ưỡn ngực làm người!”

Vân Hương sụt sịt mũi, giống như sắp khóc đến nơi. Tôi không biết làm thế nào, đành chuyển chủ đề.

Con gái lớn không thể giữ trong nhà, nói vài câu cũng không được nữa rồi.

Cơm nước xong, tôi tới phòng thuốc, còn nghe được Vân Hương nhỏ giọng nói với bản thân: “Không xứng chính là không xứng.”

Hai ngày sau, Yến quân nhổ trại.

Mã thái thú rưng rưng nước mắt đưa tiễn.

Thiếu chút nữa ông ấy đã thành bố vợ của Tiêu Huyên, hôm nay tâm trạng chắc phải phức tạp lắm. Nghe nói sau đó Mã tiểu thư đính hôn với cháu trai của Lý tướng quân, Tiểu Lý tướng quân, chỉ chờ chiến tranh kết thúc sẽ quay về thành thân. Tiểu Lý tướng quân đó cao to oai hùng, dáng vẻ bất phàm, là một anh hùng trẻ tuổi, Mã tiểu thư coi như có chỗ dừng chân tốt, Mã thái thú cũng không trở mặt với Tiêu Huyên.

Tiêu Huyên gầy đi nhiều, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phấn chấn, rạng rỡ, tư thế oai hùng, nhanh nhẹn cưỡi Huyền Lân dẫn thiên quân vạn mã thẳng về hướng Đông Bắc. Mặt đất rung chuyển, Triệu đảng hoảng hốt.

Sau khi ra khỏi ranh giới, Tiêu Huyên ngoan ngoãn lên xe ngựa. Tôi lập tức nhào tới trước lột áo anh như lang sói.

Tiêu Huyên nằm nghiêng người để mặc tôi kéo, miệng còn bỉ ổi nói: “Nương tử đừng nóng vội, chúng ta còn nhiều thời gian…”

Tôi đâm một châm vào huyện đạo của anh, anh kêu lên thảm thiết, liên tục nhận sai.

Vết thương không nứt ra, nhưng có chút nhiễm trùng. Tôi lại nhét một đống thuốc viên vào trong miệng anh.

Tiêu Huyên oán giận: “Uống thuốc xong đều ăn không ngon!”

Tôi hung dữ nói: “Anh chết đi thì không cần ăn nữa.”

Tiêu vương gia lại ngoan ngoãn uống thuốc.

Tôi nhịn đã lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Trận tiếp theo, khi nào thì đánh?”

Tiêu Huyên nhìn thẳng vào tôi trong chốc lát, cầm tay tôi: “Nàng lo lắng thân thể của ta không thể ra trận?”

Tôi không nói gì.

Anh cúi đầu cười, đặt bàn tay tôi trong tay anh: “Cũng đúng. Ta luôn khiến nàng phải lo lắng sợ hãi, luôn muốn nàng đợi. Chẳng trách nàng không chịu gả cho ta.”

“Sao lại nhắc tới chuyện này?”

Tiêu Huyên tiếp tục nói với chính chính: “Ta luôn nói sẽ chăm sóc nàng, thật ra ngược lại là nàng luôn chăm sóc ta, giúp đỡ ta. Đi theo ta, nàng hứng gió tanh, tắm mưa máu, chịu nhiều khổ cực như vậy, cũng nhiều sợ hãi như vậy. Những lời hứa hẹn của ta, thật ra đều thối lắm.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Em vốn không để ý, giờ mới phát hiện ra em thật sự là hình mẫu của người phụ nữ lao động Đông Tề.”

Tiêu Huyên làm vẻ mặt đau khổ: “Nhìn đi, ta mắc nợ nàng nhiều lắm.”

Tôi nghiêng người tới trước dựa vào anh: “Em không muốn thảo luận nợ nần gì cả. Chỉ cần ở bên anh là thỏa mãn rồi. Sống trên đời, ngàn vàng khó mua được nụ cười. Còn nữa, vài thập niên tiếp theo cũng vậy, khóc đương nhiên không bằng cười. Em nghĩ thoáng lắm, tuyệt đối không cảm thấy anh khốn nạn.”

“Nàng xem, mỗi khi ta chán nản, nàng luôn có thể an ủi ta.” Tiêu Huyên dựa đầu vào vai tôi: “Còn ta thì sao? Kiêu hùng? Nàng không theo ta thì tốt biết bao, liên lụy nàng.”

“Đừng nói nữa. Toàn nói nhảm.” Tôi đưa tay bịt miệng anh lại. Anh nắm lấy tay tôi, đặt trong miệng nhẹ nhàng cắn, đau nhức, ngứa ngáy rất nhỏ kia khiến toàn thân tôi run run.

Tiêu Huyên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, nụ cười mang theo vẻ quyến rũ.

Anh nói: “Tới đây, hôn một cái.”

Tôi cười nham hiểm: “Cái gì?”

Tiêu Huyên uất ức: “Không hôn thì thôi.”

Tôi bật cười, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.

Gió mùa thu nhẹ nhàng luồn vào qua khung cửa sổ, sợi tóc của Tiêu Huyên mơn man gương mặt tôi, hơi ngứa, tôi không nhịn được cười. Anh ngã vào trong lòng tôi, tôi liền ôm lấy anh, giống như ôm một con gấu bông thật to, khi thì nhéo mũi anh, khi lại vuốt ve gương mặt anh, tết tóc cho anh. Anh vô cùng ngoan ngoãn, thành thật để tôi đùa nghịch.

Chiếc xe nhẹ nhàng lay động, ánh mặt trời chớp nhoáng chiếu mình xuống tấm thảm qua ô cửa sổ. Tiếng vó ngựa và tiếng chim chóc bên ngoài êm tai như một bản hòa ca. Tôi và Tiêu Huyên dựa vào nhau trong xe, yên lặng hưởng thụ khoảng thời gian tĩnh lặng hiếm có này. Tôi và người đàn ông tôi yêu ở bên nhau, thường xuyên trao nhau một nụ hôn thật khẽ. Chúng tôi cũng thoáng lay động theo xe ngựa, chỉ hy vọng con đường này không có điểm tận cùng.

Say này, mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi đều không nhịn được nở một nụ cười hạnh phúc.

Bất kể cuộc sống có đổi dời thế nào, bất kể khoảng cách xa xôi thế nào, tôi vẫn luôn ghi nhớ nhiệt độ ấm áp của người ấy truyền qua từng lớp vải, luôn ghi nhớ những lời anh thì thầm bên tai tôi.

Anh nói: “Tiểu Hoa, chúng ta cứ như thế này nhé, cả đời.”

Sáu ngày sau, trải qua hai lần ám sát không có hậu quả nghiêm trọng (đương nhiên là hướng về phía Tiêu Huyên), cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân tới thành Diên Bình. Tiêu Huyên suất lĩnh Bắc quân thuận lợi hợp lực với Đông quân vừa từ vùng Đông Nam duyên hải tiến vào nội địa, còn tôi cũng gặp được Lục Hoài Dân, thống soái Đông quân, thanh danh ngút trời.

Lục Hoài Dân vốn là người phương Bắc, khi còn niên thiếu đã tham gia quân đội Nam hạ, đi theo thống soái Đông quân lúc đó là Trương Bách Xuyên, lăn lộn tromg sóng biển Đông Nam vài chục năm, đánh mấy trăm trận chiến to nhỏ, là một vị nguyên soái dày dặn kinh nghiệm, hùng dũng hiên ngang, bảo vật của tổ quốc.

Lục Hoài Dân tuổi đã gần năm mươi, mặt như quan ngọc, môi đỏ như máu, lông mày sắc bén, mắt sáng như đuốc, vóc người cao lớn, toàn thân lộ ra khí thế ngông nghênh. Ông ta vừa có sức lực dời non lấp biển, tác phong hơn người, lại túc trí đa mưu, có tài dùng binh, có thể lục chiến, lại thiện thủy chiến. Từ khi ông ta thế chỗ Trương Bách Xuyên, dẫn đầu trăm vạn hùng binh càn quét cùng duyên hải phía Đông Nam đại lục, truy quét toàn bộ thổ phỉ trên rừng, hải tặc dưới biển, bảo vệ một nửa thiên hạ an bình. Chính ông ta cũng gây dựng được uy danh vang trời.

Yến hội đón gió, tôi dùng danh nghĩa một phụ tá bé nhỏ nhưng không thể thiếu của Tiêu Huyên để chiếm một góc nhỏ xa xôi. Khi hai bên giới thiệu những phụ tá quan trọng, bởi vì trong tất cả chỉ có một mình tôi là nữ, Lục nguyên soái đương nhiên sẽ nhìn tôi nhiều hơn người khác vài lần. Loại nhân vật chém giết trong chốn gió tanh mưa máu, lăn lộn trong triều đình, giang hồ nhiều năm như Lục nguyên soái, khả năng chèn ép người khác mạnh hơn Tiêu Huyên rất nhiều. Chỉ vài ánh mắt kia đã khiến tôi cảm thấy trên lưng đè đá nặng, không thẳng nổi thắt lưng.

Tuy thân phận Tiêu Huyên cao hơn ông ta, nhưng thái độ của anh đối với ông ta lại cực kỳ tôn kính, rượu qua hai chén đã tự xưng vãn bối, đồng thời uyển chuyển hàm súc ca tụng công danh của Lục soái không ai bằng. Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện Tiêu Huyên có thể biến những lời nói dối trá, buồn nôn, kiểu cách như thế thành những lời chân tình, chuẩn xác, hòa nhã, không tìm ra một chút sai lầm. Nếu không phải Tống Tử Kính đã ra ngoài làm việc chưa về, tôi thật sự sẽ hoài nghi Tống Tử Kính đã viết bài diễn thuyết này.

Lục Hoài Dân vốn là quân nhân, điệu bộ cứng nhắc, lại thêm xuất thân không cao, trong lòng vốn có nghi ngờ hoặc coi thường loại thanh niên dựa vào xuất thân mà chiếm địa vị cao như Tiêu Huyên. Chỉ là, chiêu vỗ mông ngựa của Tiêu Huyên quả thật xuất sắc vượt mức yêu cầu, gương mặt vốn có vài phần khách sáo, có lệ của Lục soái cũng rất nhanh thả lỏng, kính rượu ngược lại, khen Tiêu Huyên thiếu niên anh hùng gì gì đó.

Chủ khách vui vẻ, những người ngồi tiếp khách xung quanh mới thở phào một hơi, thoải mái ăn uống.

Tiêu Huyên hoàn toàn quên trước đó tôi đã cảnh cáo anh rằng vết thương của anh còn có điểm nhiễm trùng, không được uống nhiều rượu, chỉ biết ngài tới tôi lui cùng Lục soái, chớp mắt một vò rượu lớn đã thấy đáy. Uống vào đầu, Tiêu Huyên thân thiết gọi Lục soái một tiếng Hoài Dân huynh, khiến lúc ấy tôi còn tưởng đang điểm tên tôi. (Tên thật của bạn Tiểu Hoa là Hoài Mân)

Lục Hoài Dân đáng tuổi làm cha Tiêu Huyên, vì vậy cũng thừa dịp hứng trí cười nói: “Vương gia à, lão phu không nhận nổi xưng hô này của ngài, ngài nghĩ ta còn trẻ lắm hay sao.”

Tiêu Huyên vội vàng nói: “Nào có, Lục nguyên soái đây nét mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, cùng lắm chỉ coi như hơi đứng tuổi thôi.”

Thật ra Lục Hoài Dân cũng vui vẻ lắm rồi, nhưng vẫn làm bộ khiêm tốn nói: “Vương gia nói đùa, lão phu đã sắp năm mươi rồi. Cả đời vội vàng trên lưng ngựa, ít khi nào bại trận, cũng coi như được an ủi. Duy nhất tiếc nuối là trưởng tử mất sớm, mà khi đứng tuổi mới có một tiểu nữ, nay đã mười chín, lại tâm cao khí ngạo, kén chọn đủ đường, đến nay vẫn chưa yên ổn.”

Viên thịt tôi mới gắp lên lăn trở lại trong bát.

Ánh mắt Tiêu Huyên lướt qua biển người trùng điệp, hướng về phía tôi. Nhưng tôi không nhìn thấy anh. Tôi nhìn miếng thịt trong bát, và một đống đồ ăn mỹ vị trên bàn, đột nhiên cảm thấy không còn ngon miệng.

Có lẽ Lục Hoài Dân thật sự đã uống quá chén, không nhìn rõ sắc mặt Tiêu Huyên, tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi, nói cô con gái kia của ông ta phương danh là Lục Chi Dĩnh, thi thư, nữ hồng, đao thương, côn pháp, mọi thứ đều thông hiểu, dáng dấp duyên dáng, tính cách phóng khoáng. Bất cứ một lời nào của ông ta, chính tôi cũng có thể nói cho Tiêu Huyên nghe.

Lục Hoài Dân trước đây nghe lệnh Tiêu Huyên vì lúc đó Tiêu Huyên còn thay mặt cho triều đình, trên thực tế, Lục Hoài Dân nghe hiệu lệnh của triều đình, ông ta chỉ có một lựa chọn như vậy. Nay thế sự biến đổi, Tiêu Huyên ra mặt chống đối Triệu đảng đang cầm quyền, Triệu đảng ở ngay trong triều còn Tiêu Huyên lại không cầm quyền, trước mặt Lục Hoài Dân là vô số sự lựa chọn, có nên nghe lệnh của Tiêu Huyên hay không cũng biến thành một trong vô số lựa chọn đó.

Phải làm thế nào mới khiến ông ta một lòng giao ra quyết định cuối cùng?

Cách nhanh gọn nhất chính là kết thân gia.

Đúng là như vậy, hai người bọn họ, bất luận thân phận, bề ngoài hay tư chất, đều vô cùng tương xứng. Hơn nữa, tôi cá một lượng bạc, Lục Hoài Dân này nhất định đã cầm ngày tháng năm sinh của hai người tìm tất cả cao nhân tính toán thử một lần.

Tiêu Huyên nhìn tôi, tôi vô tội nhìn anh.

Người ta muốn gả con gái cho anh, không phải cho em, nhìn em làm gì?

Rượu đã uống vào bụng lập tức biến thành dấm. Tôi cúi đầu uống một ngụm trà thanh cổ họng

Tôi nghe thấy Tiêu Huyên cười ha hả, giọng nói mang theo nồng đậm hơi rượu: “Lục soái thật sự nỡ buông tay sao. Sắp tới tiểu vương thành bại còn chưa rõ, sao có thể yên tâm đưa thiên kim tới, theo ta chịu khổ. Ha ha, Lục soái có lòng, nhưng ta sợ sẽ làm lỡ dở Lục tiểu thư.”

“Vương gia nói gì vậy? Có thể gả cho ngài là tiểu nữ có phúc.” Lục Hoài Dân nói năng hàm hồ, cho dù không say cũng là giả say.

Hai chủ nhân say, khách khứa phía dưới đương nhiên cũng vô cùng thức thời say theo. Tôi vốn ngồi phía xa nên lặng lẽ rời khỏi.

Đồng Nhi và Vân Hương đang ở trong phòng chơi bài, thấy tôi trở về, lập tức đứng lên đón.

Tin tức của Vân Hương vẫn linh thông như trước: “Tỷ, nghe nói Lục nguyên soái muốn gả con gái cho vương gia?”

Tôi vừa thay quần áo vừa nói: “Cũng không phải lần đầu tiên vương gia bị người ta làm mối.”

Đồng Nhi nói: “Nghe nói Lục tiểu thư này văn võ song toàn, từ mười lăm tuổi, người tới cầu thân đã đạp hỏng cả cửa.”

Bọn họ thật sự đã thành công kích thích cảm giác nguy cơ mỏng manh của tôi, nhưng trong lòng tôi tuy rất rối loạn lại không đủ động lực.

Không phải tôi không tự tin với bản thân, tôi chỉ không biết phải làm gì.

Đời người có rất nhiều khi phải để mặc bản thân theo hoàn cảnh, làm bọt biển, nước chảy bèo trôi. Chỉ cần một ngày Tiêu Huyên còn là tướng soái, giữa tôi và anh sẽ còn rất nhiều khoảng cách không cách nào vượt qua. Dù sao chăng nữa, một chính trị gia, để đạt được thứ mình muốn là phải trả giá rất nhiều.

Tôi nhấp một ngụm trà, chuyển chủ đề: “Chuyện dược liệu đã có tin tức chưa?”

Đồng Nhi lắc đầu: “Vẫn như trước, người phái đi còn chưa đáp lời.”

Vân Hương hỏi: “Độc của vương gia không phải đã được giải rồi sao? Vì sao còn phải chế giải dược nữa?”

Tôi nói: “Độc của anh ấy đã giải rồi, nhưng đề mục nghiên cứu của tỷ còn chưa hoàn thành, giải dược này một ngày còn chưa chế được, trong lòng tỷ bất an.”

Vân Hương lẩm bẩm: “Tỷ, tỷ cũng đừng đặt hết tâm trí lên y dược. Vương gia sắp bị người ta cướp mất rồi kìa.”

Đồng Nhi cũng oán trách: “Đúng vậy! Tiểu thư nhà chúng ta thiệt thòi, không có nhà mẹ đẻ dòng dõi hiển hách. Nếu không hoàn toàn không kém Lục tiểu thư chút nào.”

Nhà mẹ đẻ? Nhà Tạ thái phó, đủ hiển hách chứ? Nhưng chuyện này có thể phơi bày sao? Còn không khiến cho cả nhà họ Tạ mất mạng mới là lạ.

Tôi thở dài, không định tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.

Tôi tự mình đi sắc thuốc, tính ra có lẽ Tiêu Huyên đã rời bàn tiệc rồi, nên đưa tới cho anh.

Việt Phong nói: “Vương gia còn chưa ngủ, đang thương lượng với vài vị đại nhân.”

“Lục nguyên soái có ở đây không?”

“Lục nguyên soái đã trở về.”

Tôi bưng dược đi vào, còn chưa bước vào phòng đã nghe Lưu đại nhân nói một câu.

“Vương gia, đề nghị của Lục nguyên soái hôm nay, hy vọng vương gia suy nghĩ cẩn thận.”

Tôi đứng lại.

Giọng nói rất tỉnh táo của Tiêu Huyên vang lên: “Việc này ta đã nói rất nhiều lần, ta chưa có ý định đón dâu.”

“Vương gia.” Vương đại nhân nói: “Việc này không phải do vương gia muốn hay không. Lục Hoài Dân tuy ngoài mặt có vẻ hòa hảo, cũng nhận hổ phù, nhưng dù sao trăm vạn Đông quân hiện giờ chỉ nghe lệnh của một mình hắn. Nếu vương gia muốn thành đại nghiệp phải mượn sức Lục Hoài Dân! Nay Lục Hoài Dân có ý định kết bè, lại không định cắt đất phong vương, chỉ nguyện kết làm thân gia. Quan hệ thông gia là quan hệ ổn thỏa, bền vững nhất trong chính trị, vương gia lại dễ dàng thu vào tay trăm vạn hùng binh, cớ gì không làm?”

Tiêu Huyên có chút bực bội: “Ta chưa có ý định dùng hôn nhân để trao đổi.”

“Lời ấy của vương gia sai rồi.” Thì ra Lý tướng quân đã ở đây: “Trước đây không phải vương gia đã cưới Trịnh vương phi hay sao? Vương gia và vương phi, phu thê tình thâm, phu thê ân ái, nếu không phải vương phi mất sớm, đó cũng là một hôn sự hạnh phúc viên mãn, người người ước ao. Lục tiểu thư này, Tử Kính đã từng tìm hiểu, Lục Hoài Dân không dát vàng cho con gái mình, quả thật là một giai nhân văn võ song toàn. Vương gia cưới nàng, hồng tụ thiêm hương(ý nói nhân sĩ chong đèn đọc sách có mỹ nhân bên cạnh), phu xướng phụ tùy, sẽ thành một đoạn giai thoại.”

Thì ra Lý tướng quân theo trường phái uyên ương hồ điệp.

Tiêu Huyên cười dài hai tiếng: “Không cần nói đạo lý nữa, trong lòng ta rất rõ. Đồ cưới của Lục tiểu thư chính là trăm vạn đại quân. Ha ha! Từ cổ chí kim, có bao nhiêu nam tử vì đồ cưới mà lấy vợ, rồi cuối cùng lại hùng hồn đổi trắng thay đen, nói lý lẽ.”

Lưu đại nhân nói: “Tâm tư của vương gia, chúng ta đều hiểu. Nếu ngài luyến tiếc Mẫn cô nương, sau này nạp nàng làm thiếp là được…”

Tiếng đồ sứ vỡ nát ngắt lời Lưu đại nhân. Trong phòng nhất thời hoàn toàn yên lặng, không một tiếng động.
Bình Luận (0)
Comment